Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay mọi người lại đến trường đi học chỉ có điều chỗ ngồi bên cạnh TaeHyung lại bỏ trống. JiMin, TaeHyung và Hoseok đều lo lắng cho Jungkook bởi hôm qua chính mắt họ còn thấy em bị mẹ đánh kia mà. Ai nhìn vào cũng biết lực đánh của mẹ em không hề nhẹ... Có lẽ em đã tổn thương nhiều lắm. Giờ giải lao đến Jimin đã quay xuống nói với TaeHyung và HoSeok

- Chút nữa ra về tôi sẽ đến nhà Jungkookie. Hai người đi chung không?

- Tất nhiên Jiminie đi thì anh cũng đi theo em rồi

- Vậy tôi cũng sẽ đi chung với hai người.

- Chốt

-----
Sau khi xuất viện Jungkook luôn nhốt mình ở trong phòng, em không ăn, uống cũng như là không chịu mở cửa cho ai vào hết. Những suy nghĩ tiêu cực luôn ám ảnh tâm hồn em rất nhiều. Mỗi ngày trôi qua em dường như quên đi ý nghĩa cuộc sống của chính bản thân mình vậy. Những mong muốn, những cảm xúc mờ nhạt em cũng chẳng thể có nỗi. Đã nhiều lần em đứng trước gương mà cười nhạo bản thân mình rằng" Mày thật đáng thương". Em đã từng đặt rất nhiều câu hỏi cho bản thân mình, em thực sự không hiểu nổi rốt cục bản thân mình tại sao phải tồn tại? thế giới này có cần em không? Làm sao có thể sống khi lúc nào cũng cảm thấy bế tắc dồn dập như vậy? Đáng nhẽ ra phải tìm kiếm thứ gì đó để có thể làm mình vui. Nhưng càng cố thì càng ko được. Việc cố gắng để gắng gượng, cố gắng để chịu đựng thực chất chỉ làm bản thân em cảm thấy mệt mỏi hơn thôi.

Mẹ Jeon đứng ở bên ngoài gõ một hồi cũng không có động tĩnh gì liền quay sang nhìn bố Jeon rồi lắc đầu

- Anh nghĩ con cần thời gian, em đừng làm phiền thằng bé nữa

- Có lẽ chúng ta đã sai rồi anh ạ. Chúng ta đã quá sai lầm khi khiến con trở nên như thế này

- Vậy nên chúng ta cần phải sửa cái sai đó, bù đắp lại những gì con phải chịu đựng suốt mười mấy năm nay

- Vâng

Dẫu biết bố mẹ nào cũng yêu thương con cái của mình, luôn mong muốn con cái của mình có một môi trường sống và trưởng thành tốt nhưng nhất định hãy dừng lại ở mức yêu thương. Đừng biến sự yêu thương của mình thành những chiếc " Còng tay vô hình" để vô tình hoặc cố tình ép con sống theo ý của mình mà không quan tâm tới tâm lý hay sở thích của con. Điều đó không chỉ có hại đến cuộc sống của con mà ngoài ra còn khiến cho tình cảm gia đình trở nên có nhiều vết rạn nứt.

Hai ông bà đi xuống phòng khách thì đồng thời tiếng chuông cửa cũng vang lên. Mẹ Jeon đi ra mở cửa thì trước mắt của bà là ba cậu học sinh. Sở dĩ ngày hôm qua do giận dữ quá nên trong mắt bà chỉ có Jungkook bởi vậy bây giờ bà không nhận ra ba người này, nhưng khi nhìn vào bộ đồ đồng phục của họ thì bà cũng nghi ngờ

- Các cháu là...?

- Dạ chúng cháu chào cô ạ, bọn cháu là bạn của Jungkook

- À, mấy đứa...

- Dạ hôm nay cháu không thấy cậu ấy đi học nên liền tới thăm

Bố Jeon ở trong nhà nghe vậy liền nhanh chóng mời ba người vào nhà. Ông sợ nếu để mẹ Jeon nói thì có lẽ lại là những lời lẽ không hay đó

- Mấy đứa vào nhà đi, Jungkookie đang nghỉ ngơi ở trên phòng đấy

- Dạ

- Không có gì đâu, để cô dẫn mấy đứa lên.

- Dạ chúng cháu cảm ơn cô chú ạ.

Bố Jeon khá bất ngờ khi thấy vợ của mình chủ động mời bạn của Jungkook lên phòng em. Bốn người họ đứng trước cửa phòng nhưng mẹ Jeon lại một hồi gõ cửa đều không có người phản hồi. Jungkook ở bên trong cau mày khó chịu liền nói vọng ra

- Bố mẹ đừng phiền con nữa, con không ăn đâu

- Jungkookie, bạn của con đến thăm nè con

Nghe đến bạn mình em lúc đầu ngơ ngác một chút sau đó sắc mặt lại khó coi hơn trước mà nói

- Mẹ còn định lừa con sao? Sao mẹ không lấy lí do nào có lí hơn một chút?

- Jungkook à, là tụi mình mà

Nghe thấy giọng Jimin Jungkook mới giật mình. Bạn của em... Thật sự họ đang ở đây? Đang ở trong chính căn nhà của em và bố mẹ em lại cho phép điều đó sao? Chuyện này không quan trọng nữa rồi, em vội vàng lấy đồ trang điểm để vẽ lên mặt mình, sau đó lấy gọng kính to đùng đeo vào rồi mới đi ra mở cửa.

- Các cậu.... Tại sao...

- Tại bọn anh không thấy Jungkook đi học nên ghé thăm em đấy

- Mọi người vào phòng đi

Nói rồi em lách người qua một bên cho ba người kia vào phòng còn mẹ em thì vẫn đứng ở ngoài. Em lúc này cũng có chút lúng túng không biết làm thế nào thì mẹ em lại lên tiếng

- Con vào trong nói chuyện với bạn bè, mẹ xuống kêu người mang bánh và nước lên cho mấy đứa

- Con.... Cảm ơn mẹ

Sau khi đóng cửa em liền bị TaeHyung túm lấy tay mà đưa lên, ánh mắt anh có chút bất ngờ sau đó mày đẹp liền cau lại

- Em là tự vẫn?

- Em...

- Sao cơ? Jungkookie à, cậu bị điên sao? Tại sao cậu lại suy nghĩ dại dột như vậy?

- Mình.... Lúc đó mình không biết bản thân nghĩ gì nữa... Mình chỉ cảm thấy tuyệt vọng thôi.

- Cậu....

JiMin định nói gì đó thì có tiếng chuông điện thoại reo, cậu ra ngoài nghe điện thoại thì Hoseok mới lên tiếng

- Mình nghĩ chuyện gì cũng có thể giải quyết mà, cậu hành động như vậy thì cậu có nghĩ những người thân của cậu còn sống sẽ cảm thấy như thế nào không? Nhất là bố mẹ cậu, mình biết hôm qua mẹ cậu làm như vậy là không đúng nhưng có lẽ bà ấy có lí do gì đấy thôi. Dù gì bà ấy cũng là mẹ cậu và không có người mẹ nào ghét bỏ con mình cả

- Mình hiểu ... Cảm ơn Hoseok

Lúc này Jimin quay lại phòng thì báo mẹ gọi về nhà có chuyện, bởi bậy Hoseok cũng phải về theo để chở cậu về. Sau khi tạm biệt Jungkook và TaeHyung thì y và cậu liền rời đi.  Hiện tại trong phòng Jungkook chỉ còn mỗi em và TaeHyung, không khí trong phòng có chút ngượng ngùng khiến em chỉ biết cúi đầu xuống lí nhí

- Anh TaeHyung không về cùng hai cậu ấy sao?

- Anh đến thăm Jungkookie mà, chưa hỏi thăm được câu nào thì làm sao anh lại ra về được chứ?

- Em xin lỗi, em vô ý quá

- Không cần xin lỗi đâu. Em là đồ ngốc nhất trên đời đấy, tại sao lại suy nghĩ như vậy hả? Cuộc sống dù thế nào cũng phải tích cực hơn một chút chứ. Em nghĩ xem nếu như em bị chuyện gì thì bố mẹ em phải làm sao? Jimin phải làm sao? Và còn... Có cả anh nữa, anh với em còn chưa kịp làm bạn thân nữa mà muốn bỏ đi rồi sao? Anh muốn làm bạn thân của em đấy Jeon Jungkook

- Em xấu xí như thế này tại sao anh không xa lánh em? Mọi người đều rất ghét em

- Anh không ghét em mà là quý trọng em. Mặc dù chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng anh có thể cảm nhận rằng em là một người rất tốt đấy. Anh có nghe JiMin kể qua về gia đình em nhưng Jungkookie, nếu như cuộc sống của em không có nụ cười thì anh có thể đem nụ cười của anh cho em.

- Anh....

Jungkook hoàn toàn không nói nên lời nữa bởi nước mắt em đã lăn tăn rơi xuống rồi, TaeHyung thấy vậy cũng nhanh chóng lau cho em nhưng em liền né mặt ra chỗ khác. Không phải là em muốn tránh anh mà là bởi nếu anh lau nước mắt cho em, em sợ lớp trang điểm đó cũng biến mất, em sợ khi anh biết sự thật anh lại rời xa em, anh sẽ bảo em là một đứa nói dối không chớp mắt.... Nhưng anh ơi, ngay lúc này đây em chỉ muốn nói với anh một câu duy nhất

- " Kim TaeHyung.... Hình như em lại thích anh thêm một chút nữa mất rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net