Chap 12. Ta Gả Cho Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ham gia ở trong trấn cũng được xem là gia đình khá có gia thế, giữa nạn đói hoành hành và nạn dân tràn tới Ham gia vẫn có của cải dư thừa, tuy không quá giàu có nhưng cũng được coi là khá giả. Chỉ là, ở dưới con mắt của Thái Tử điện hạ, vẫn có chút tầm thường.

Kim TaeHyung đứng ở giữa gian phòng khách rộng lớn của Ham gia, Ham lão gia trên người vận y phục sang trọng ngồi ở bên bàn trà, xung quanh có một vài nô gia đứng cạnh, còn có Ham tiểu thư đứng ở sau lưng ông, e thẹn dùng một chiếc quạt tròn che đi nửa khuôn mặt kiều diễm.

Vừa rồi lúc Kim TaeHyung được người của Ham gia đưa đi, Jeon JungKook đã kịp túm lấy tay hắn dăm ba câu đại khái giải thích cho hắn hiểu, tú cầu kia thực chất là tú cầu kén rể như nào. Kim TaeHyung lúc này mới hiểu ra, trước tiên ở trước mặt Ham lão gia từ tốn giải thích.

- Ta vốn là người từ xa tới, không biết có tập tục ném tú cầu kén rể, nhất thời vô ý đoạt được tú cầu của tiểu thư đây, thành thật xin lỗi.

Ham lão gia ngồi ở trên ghế, tay phải gác lên mặt bàn, tay còn lại chống trên đầu gối. Nghe Kim TaeHyung nói không hài lòng mà nhíu mày.

- Vị công tử này nói vậy là sao? Ngươi nói vậy là không có ý muốn cưới con gái ta sao?

Kim TaeHyung gật đầu.

- Thành thật xin lỗi.

Ham tiểu thư đứng sau lưng ông nghe Kim TaeHyung nói không khỏi giận dỗi, suốt ruột kéo vạt áo cha mình, thấp giọng gọi.

- Cha...

Ham lão gia biết con gái vừa nhìn đã ưng chàng trai trước mặt này rồi, dù sao người trước mặt này vẻ ngoài cũng anh tuấn, đôi ba câu nói chuyện cũng lễ nghĩa không phải kẻ phàm phu tục tử. Cho nên nếu con gái ông đã ưng, ông cũng thuận tiện giúp con gái toại nguyện.

- Nhưng người trong trấn ai ai cũng thấy công tử trước mặt đây đoạt tú cầu của con gái ta, giờ người ở đây nói không nhận, con gái ta sau này làm sao có thể gả đi?

Rõ ràng là tìm cớ, ai cũng biết Ham tiểu thư của nhà Ham gia có thai với công tử nhà họ Choi nên vội vàng ném tú cầu kén rể, vậy mà ông ta ở đây nói như con gái mình tấm thân vàng ngọc không một vết nhơ. Chỉ là chuyện này người trong trấn đều biết, Jeon JungKook biết, Kim TaeHyung lại không hay biết. Hơn nữa dù gì Ham tiểu thư cũng là phận nữ nhi, cho dù Kim TaeHyung có biết cũng sẽ không trực tiếp nói ra làm nhục cô ấy.

Hơn nữa Kim TaeHyung xưa nay vốn lớn lên trong gia đình Hoàng tộc, đối với thị phi nhân gian cũng không rành cho lắm, đối với loại chuyện đổi trắng thay đen, ép người như này cũng chỉ có thể từ tốn tìm cách.

- Không giấu gì ông, ta đến từ Thiên Quyền Hoàng Thành, nếu như tiểu thư đây vì chuyện ta làm hôm nay mà không thể gả đi, ta có thể giúp nàng tìm được một mối hôn sự tốt trong dòng dõi quan quyền ở Thiên Quyền Hoàng Thành nếu như nàng nguyện ý.

Ham lão gia thấy Kim TaeHyung từ chối, khe khẽ nhíu mày. Tiểu tử trước mắt đây tuy có vẻ ngoài xuất chúng nhưng quần áo trên người cũng tầm thường, không giống gì như là kẻ quyền thế xuất thân từ Thiên Quyền Hoàng Thành. Hơn nữa con gái ông đã có ý với hắn, cho nên nhất quyết muốn ép hắn.

- Chuyện ngươi nói ta không thấy có gì đảm bảo, ta cũng không muốn gả con gái đi xa. Chuyện này vẫn là nên để đích thân ngươi chịu trách nhiệm, dù sao Ham gia của ta tuy không phải khá giả nhưng ngươi về làm rể cũng có dư cái ăn cái mặc không cần lo nghĩ.

Kim TaeHyung thấy Ham lão gia nhất quyết ép uổng mình, cho nên không còn cách nào khác, chỉ đành nói.

- Thực xin lỗi, nhưng ta ở nhà đã có ý trung nhân trong lòng rồi.

Ham tiểu thư thấy Kim TaeHyung nãy giờ ra sức khước từ mình, ủy khuất che mặt bật khóc. Ham lão gia nghe con gái khóc lóc càng thêm đau lòng, tức giận thêm vài phần đập bàn giận dữ trừng mắt với Kim TaeHyung.

- Ngươi, kẻ thấp kém không có địa vị như ngươi tư cách gì nãy giờ luôn miệng khước từ con gái ta? Ngươi cho rằng ngươi cao quý lắm sao? Cho rằng con gái ta không xứng với ngươi sao?

Kim TaeHyung nhìn ông nói.

- Ta bắt tú cầu của nàng là do lỗi của ta, nhưng nhân duyên là chuyện không thể ép uổng. Ham lão gia, xin hãy tự trọng.

Ham lão gia thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng bừng tức giận ném tách trà trên bàn xuống đất, vươn tay chỉ Kim TaeHyung mắng.

- Ta nãy giờ nhân nhượng với ngươi là vì con gái ta để mắt tới ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu. Ngươi cho rằng ngưỡng cửa của Ham gia có thể muốn bước vào thì bước, không muốn thì không bước hay sao?

Nói đoạn đập bàn đứng dậy, ra lệnh cho gia nhân.

- Các ngươi mau bắt tên tiểu tử này lại, cho dù có là con cái nhà ai ta cũng bắt hắn phải thành thân với con gái của ta.

Gia nhân bên cạnh nghe lão gia ra lệnh, thức thời xông tới muốn bắt lấy Kim TaeHyung.

Kim TaeHyung lúc đầu còn muốn bình tĩnh nói chuyện, không ngờ Ham lão gia này hoàn toàn không nói lý.

Chỉ là Ham lão gia này không biết, vị công tử mà ông đang muốn ép duyên này chính là vị Thái Tử điện hạ ngông cuồng của Thiên Quyền Hoàng Thành. Hắn đã nói lý mà ông không chịu nghe, thì hắn sẽ trực tiếp không nói lý nữa.

Mấy ngày ở cùng Jeon JungKook, Kim TaeHyung đã từ tốn hơn rất nhiều. Không ngờ hôm nay lại có người chạm tới giới hạn ngang ngược của hắn, cho nên lúc này đối diện với Ham gia hống hách không nói lý, Kim TaeHyung cũng không giữ lễ nghĩa gì nữa. Mắt thấy đám gia nhân kia xông tới, Kim TaeHyung thực tiếp vươn tay đánh trả.

Gia nhân trong nhà tuy đông nhưng cũng chỉ là những kẻ hằng ngày sai vặt chạy tới chạy lui trong phủ, thân thủ hoàn toàn không có. Đối với loại người luyện võ từ nhỏ như Kim TaeHyung, một đám gia nhân trước mắt hoàn toàn không phải là đối thủ, chỉ một thoáng đã bị đánh cho ngã rạp nằm trên sàn.

Ham lão gia nhìn người hầu trong phủ cả đám bị đánh cho không đứng dậy nổi, lúc nãy còn lớn tiếng hống hách, giờ lại sợ tới xanh mặt chôn chân trên ghế đứng dậy không nổi, mặt cắt không còn giọt máu.

Kim TaeHyung xử lý xong một đám người, thong thả vươn tay chỉnh lại quần áo trên người. Sau đó ngẩng đầu nhìn Ham tiểu thư cũng bị dọa cho sợ xanh mặt đứng một góc.

- Ham tiểu thư, những lời ta nói hoàn toàn không phải nói khoác. Nếu như cô nguyện ý ta có thể tìm cho cô một mối hôn sự môn đăng hộ đối, nhưng nhân duyên với ta thì hoàn toàn không thể. Tú cầu này nếu đã ném đi rồi, ta đoạt được sẽ nhận lấy. Chuyện lần này chỉ là hiểu lầm, mong tiểu thư lượng thứ.

Kim TaeHyung nói đoạn cúi người nhặt lấy tú cầu đang đặt ở trên mặt bàn, xoay người bước ra khỏi ngưỡng cửa. Để lại hai cha con Ham gia bị dọa cho sợ không dám lên tiếng, cũng không ai dám chạy ra cản.

Kim TaeHyung cứ như vậy cầm theo tú cầu kia, thong thong thả thả bước ra khỏi Ham gia.

Jeon JungKook từ lúc Kim TaeHyung bị đám người đưa đi vẫn luôn đứng ở trước cửa Ham gia chờ hắn. Người tới đoạt tú cầu đã rời đi cả rồi, Kim TaeHyung vào cũng đã được hồi lâu, Jungkook ở ngoài không khỏi rốt ruột, cũng không biết Kim TaeHyung ở trong thế nào rồi.

Còn đang quanh quẩn ở ngoài cửa lớn, phía sau có tiếng gọi.

- Jeon JungKook.

Jeon JungKook quay đầu nhìn, vừa quay lại một trái tú cầu đã bay tới, cậu theo bản năng vươn tay chụp lấy. Tú cầu xinh đẹp trên tay, kim tuyến trên tú cầu dưới ánh sáng nhàn nhạt hắt lên rung rinh phát sáng.

Cậu ngẩng đầu nhìn, thấy Kim TaeHyung từ trong bước ra. Hắn đi tới trước mặt cậu, khe khẽ mỉm cười.

- Ngươi bắt được tú cầu của ta rồi, ta gả cho ngươi.

Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt hắn lại, gương mặt của Kim TaeHyung càng thêm anh tuấn.

Jeon JungKook nhìn Kim TaeHyung càng ngày càng sát lại gần mình, mặt không hiểu vì sao mà vô thức đỏ lên. Cậu cúi đầu, vẻ mặt không cam tâm nói.

- Điện hạ, người lại trêu chọc ta nữa rồi.

Đáp lại Kim TaeHyung chỉ khẽ cười, vươn tay ôm lấy bả vai Jeon JungKook kéo đi.

- Được rồi, về thôi.

Jeon JungKook bị kéo đi, vừa ôm tú cầu bước theo Kim TaeHyung vừa ngẩng lên nhìn hắn thắc mắc.

- Người làm sao ra ngoài được vậy? Người nhà họ Ham để người đi như vậy sao?

Kim TaeHyung không cúi đầu, chỉ nhìn thẳng phía trước vô tư cười.

- Ừ.

Jeon JungKook vẫn thắc mắc.

- Thật sao?

Kim TaeHyung không nhịn được, cúi đầu nhìn cậu nói.

- Biết sao được, ta nói ở nhà đã có thê tử rồi.

Jeon JungKook ngẩng đầu nhìn hắn.

- Người nói dối như vậy cũng được sao?

Kim TaeHyung bật cười.

- Sao lại không được?

Sao đó Kim TaeHyung bỗng nhiên dừng bước kéo Jeon JungKook lại, hắn đứng đối diện cậu vươn ngón trỏ gõ lên mũi Jeon JungKook, vẻ mặt thoáng một chút không vui nói.

- Còn nữa Jeon JungKook, sau này nếu mấy cô nương khác ở trên đường hỏi ta đã nó nương tử chưa. Ngươi phải nói là có rồi.

Jeon JungKook khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

- Nhưng người rõ ràng chưa có.

Kim TaeHyung nghe xong càng không vui ra mặt, nhíu mày.

- Kêu ngươi nói có rồi thì ngươi cứ nói vậy đi.

Jeon JungKook không tình nguyện gật đầu.

- Vâng ạ.

Kim TaeHyung thở dài lại kéo tay cậu đi, Jeon JungKook thật là ngốc muốn chết.

- Được rồi, về nhà thôi.

Nắng nhạt hắt lên bóng dáng hai người một cao một thấp, Thái Tử điện hạ vươn tay, từ cổ tay nắm tới bàn tay của Jeon JungKook, những ngón tay nhỏ nhắn của cậu được bàn tay hắn ấm áp bọc lại.

Bàn tay Jeon JungKook thật mềm, ngón tay thiếu niên mới lớn cũng thật nhỏ, nắm lấy thật thích.

Kim TaeHyung bỗng nhiên nhận ra, hắn vậy mà thật thích cảm giác này, trong vô thức bàn tay nắm lấy càng thêm chặt. Hơi nghiêng mặt cúi nhìn, từ góc cao này nhìn xuống thấy được bờ mi dày, cánh môi căng mọng hồng hào của Jeon JungKook.

Trong tim bất giác có một làn nước ấm mềm mại chảy qua. Một ngày kia Thái Tử điện hạ Kim TaeHyung đột nhiên nhận ra, bản thân vậy mà thật thích nhìn trộm tiểu tử Jeon JungKook bên cạnh mình.



.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net