Chap 21. Đèn Dầu Lập Lờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim TaeHyung ngẩn người, nắm tay Jungkook rất nhỏ, đập vào ngực không đau. Chỉ là Jeon JungKook khóc nháo nức nở dưới thân hắn, còn to gan lớn mật đánh một cái xong, lại vươn tay đánh thêm hai cái nữa, môi hồng căng mọng hơi sưng, vừa khóc vừa trách móc.

- Người thấy người khác chọc ghẹo ta thì tức giận với ta? Ta thấy người vui vẻ với người con gái khác ta có thể tức giận với người sao?

Kim TaeHyung im lặng, tùy ý để Jeon JungKook khóc nháo, tùy ý để cậu đánh mình. Trong lòng một cảm giác vừa đau vừa đắng âm ỉ truyền tới, ánh nến trong phòng lập lòe một hồi, bóng hai người in lên màn rủ màu đen bên giường.

Jeon JungKook khóc lóc một hồi, nói nói một hồi vậy mà ngủ thiếp đi mất. Kim TaeHyung sai người mang tới một thau nước ấm, tự tay lau người cho cậu, sau đó đắp chăn cẩn thận cho cậu. Hắn ngồi ở bên giường, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt của cậu thật lâu, Jungkook say rượu mê man ngủ, thỉnh loại lại cọ cọ má vào tấm chăn mềm mại trên người, vùi đầu xuống sâu hơn.

Kim TaeHyung cả một đêm đều ngồi như thế, ngắm nhìn Jeon JungKook say ngủ, trong lòng không biết mang theo tâm tư gì. Chậu cây phong lữ trên bậc cửa sổ được bọc thêm một lớp rào chắn bằng giấy mỏng quanh gốc cây, trong đêm nay vậy mà nở ra một mầm xanh mới.

Về phía chính điện trong phủ Thái Tử, sau khi Kim TaeHyung kéo Jeon JungKook rời đi, mọi người cũng gượng gạo ở thêm một chút rồi tìm cớ rời khỏi. Kim TaeHyung là chủ nhà lại đột ngột bỏ đi như vậy, Jung Ho Seok đành phải giúp hắn thu dọn tàn cuộc.

Cuối cùng tiệc tàn cũng không còn lại mấy người, Jung Ho Seok còn đang bận rộn bên này, một cánh tay thon dài yểu điệu nâng một ly rượu đưa qua. Jung Ho Seok ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp, vị này là tiểu thư nhà họ Yang.

Tiểu thư kia vốn từ lâu đã thầm có ý với Jung Ho Seok, lần này mượn cớ tới mời hắn một ly rượu. Nàng tựa người vào cạnh bàn, cánh tay trắng ngần đong đưa ly rượu.

- Điện hạ đi rồi, Jung đại nhân, có thể cùng ta uống một ly rượu được không?

Jung Ho Seok trước nay vẫn luôn tìm cách tránh né, lần này cũng khéo léo chối từ.

- Tiểu thư thứ lỗi, ta thấy nàng dường như đã uống say rồi, ly rượu này vẫn là nên để dịp khác thì hơn.

Yang tiểu thư kia lại không buông tha, túm lấy cánh tay gã.

- Người của phủ Thái Tử tại sao lại thất lễ như vậy? Ta nãy giờ thấy ngươi đi mời rượu tất cả khách mời thay điện hạ, tại sao lại không thể cùng ta uống một ly?

Rượu đưa qua đẩy lại vài lần không được, Jung Ho Seok cuối cùng đành vươn tay nhận lấy, một hơi uống cạn. Khách khứa đều đã ra về gần hết, Yang tiểu thư kia lại không chịu rời đi, tựa vào cạnh bàn nhìn Jung Ho Seok đang ở một bên phân phó đám nô tài thu dọn.

Qua một lúc Jung Ho Seok cảm thấy cơ thể không đúng lắm, rõ ràng ngoài trời đang rất lạnh, cơ thể lại dần nóng ran lên, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu túa ra ướt đẫm. Bất chợt nhớ lại ly rượu vị tiểu thư kia đưa qua, Jung Ho Seok sa sầm sắc mặt quay đầu nhìn cô ta, thấy nàng ta chỉ khẽ cười đứng dậy, tà áo thướt tha phủ trên sàn. Yang tiểu thư bước tới, thuận thế đỡ lấy cánh tay gã.

- Jung đại nhân sắc mặt không tốt rồi, để ta giúp người đi nghỉ ngơi. Việc còn lại giao cho đám nô tài được rồi.

Jung Ho Seok đầu óc đã trở nên choáng váng, nhân lúc bản thân vẫn còn giữ được tỉnh táo cắn chặt răng, từ tốn đẩy Yang tiểu thư kia ra.

- Yang tiểu thư thân phận cao quý, sao có thể để người làm việc này.

Yang tiểu thư kia lại cắn chặt không buông, bị đẩy ra vẫn cố níu lấy tay áo gã.

- Jung đại nhân, ngươi hà ất phải khổ như vậy? Ta giúp ngươi, hai chúng ta đều không thiệt, dù sao Yang gia ta ở trong triều đình cũng có danh tiếng, ngươi cùng ta cũng không phải là thiệt thòi gì, còn có thể tiền đồ sáng lạn trước mắt.

Jung Ho Seok không để ý cô ta, gã gấp gáp đưa mắt nhìn đám nô tài lộn xộn đang tất bật thu dọn, cuối cùng thấy được bóng dáng nhỏ nhắn của người kia đang ở gần đó, vội vàng gọi.

- Park Jimin!

Park Jimin đang ăn vụng trái nho, bị Jung Ho Seok quát một cái suýt nghẹn, ngẩng đầu nhìn gã. Thấy Jung Ho Seok vươn tay, chật vật đưa về phía mình. Cậu tuy rằng không hiểu gì, nhưng nhìn bộ dạng có chút khổ sở của gã, vội vàng chạy tới đỡ lấy Jung Ho Seok.

- Đại nhân?

Yang tiểu thư liếc xéo Park Jimin, rõ ràng cô ta không ngờ được lại có nô tài dám chạy tới. Jung Ho Seok không nhìn cô ta vào mắt, kéo lấy bả vai Park Jimin tựa vào.

- Đưa ta về viện.

Park Jimin ngơ ngác nhìn gã, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, đỡ gã quay người muốn bỏ đi. Yang tiểu thư ở phía sau tức tối tới dậm dậm hai chân.

- Jung Ho Seok, ngươi dám khước từ ta?

Jung Ho Seok không để ý tới cô ta, cùng Park Jimin nhanh chóng rời khỏi. Biệt viện của Jung Ho Seok ở phía đông khá xa, đi một hồi tránh ra khỏi chính điện ồn ào. Jung Ho Seok đã sắp cầm cự không nổi, bước chân xiêu vẹo, Park Jimin lo lắng đỡ cả thân người nặng trịch của gã. Lôi kéo một hồi cũng trở về được phòng ngủ của Jung Ho Seok, gã thả mình nằm vật lên giường, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Park Jimin lo lắng tới gần, giơ hai tay áp vào gò má của gã.

- Đại nhân, người không sao chứ? Có cần gọi thái y không?

Jung Ho Seok bắt lấy cổ tay cậu, cố gắng gồng mình kiềm chế lại con dã thú trong bản thân, gân xanh hai bên thái xanh nổi cuồn cuộn. Khó nhọc gằn giọng.

- Không cần.

Cả người Jung Ho Seok đều nóng rực, Park Jimin sợ hãi vội vàng thu tay lại lật đật lùi xa hai bước.

- Nô tài lấy một ít nước lạnh lau người cho người. Đại nhân, người chờ một chút.

Park Jimin nói xong vội vàng chạy biến, Jung Ho Seok co người lại trên giường, ánh đèn dầu trên bàn lập lòe hắt lên vành mắt gã, hai con ngươi Jung Ho Seok lúc này đã đục ngầu, vằn lên cả những sợi tơ máu. Trong người gã, con mãnh thú không ngừng giãy giụa muốn được thoát ra, Jung Ho Seok vươn tay xé rách cổ áo, lộ ra bờ ngực trần săn chắc nóng bỏng.

Park Jimin lúc này lật đật bưng chậu nước chạy tới, thấy Jung Ho Seok quần áo rách rưới nằm bất động trên giường, chăn nệm dưới thân sớm đã bị gã làm cho nhăn nhúm. Cậu ngơ ngác vội vàng tiến lại gần giường, đặt chậu nước xuống mặt bàn, Jimin cúi đầu ghé sát vào mặt Jung Ho Seok ngó xem hắn có phải đã bất tỉnh rồi không?

Đột nhiên Jung Ho Seok mở bừng hai mắt, Park Jimin giật mình còn chưa kịp lùi lại, cổ tay đã bị Jung Ho Seok nắm chặt lấy, gã kéo cậu một cái trong vòng một cái xoay người đã đẩy người cậu xuống giường, vị trí cả hai đảo ngược, một cái chớp mắt đè được cậu xuống dưới thân.

Park Jimin mở mắt nhìn Jung Ho Seok, nhìn thấy con ngươi đục ngầu của hắn, trong đầu lúc này mới trì độn mắng không hay rồi. Nhưng lúc này mới nhận ra thật quá muộn, Jung Ho Seok đã đè chặt cậu trên giường, không cách nào động đậy. Cậu hoảng loạn đẩy hắn.

- Đại nhân, người sao vậy?

Jung Ho Seok là người luyện võ, cơ thể rất nặng, Park Jimin đẩy cách nào cũng không dịch chuyển được. Đột nhiên gã hơi cúi đầu, mi mắt rũ xuống, trán chạm vào trán cậu, thấp giọng thì thầm.

- Giúp ta...

Hơi thở của hắn phả lên má, Park Jimin còn chưa kịp nhận thức được mọi chuyện, một cỗ nhiệt nóng rực đã ập tới bọc lấy môi cậu. Jimin kinh ngạc tới trợn mắt, bàn tay đang đặt trên hai bắp tay Jung Ho Seok vô thức nắm chặt lại.

Jung Ho Seok đè chặt môi cậu, tham lam cắn mút. Park Jimin muốn giãy giụa, lại bị Jung Ho Seok đè lại, mạnh bạo cắn vào khóe môi cậu. Park Jimin đối với chuyện giường chiếu xưa nay có lén mấy lần xem tranh khiêu dâm, xem xuân cung đồ nhưng bản thân trước nay chưa từng một lần nghĩ sẽ cùng một nam nhân nào đó trải qua chuyện này, càng ngàn vạn lần không nghĩ tới người đó sẽ là Jung Ho Seok.

Cậu hoảng loạn muốn trốn tránh nhưng căn bản không cách nào thoát được, Jung Ho Seok quá sức mạnh mẽ, cảm tưởng như gã chỉ dùng một chút sức lực đã dễ dàng đè chặt được cậu xuống giường, hai ba cái lật người Park Jimin lại, lột sạch đồ trên người cậu.

Cơ thể phút chốc bị cái lạnh phủ lấy, Park Jimin xấu hổ co người lại thành một cụm, sợ hãi khóc lớn.

- Đại nhân, nô tài sai rồi. Người làm gì nô tài cũng được, nhưng xin người đừng làm như vậy mà.

Park Jimin xưa nay nước mắt cá sấu thành thói, vài giọt nước mắt vốn dĩ không có giá trị. Lúc này cũng không biết cậu ta có khóc thật hay không, nhưng con mãnh thú đang gầm gừ trong cơ thể đòi thoát ra đã không còn cách nào khống chế được nữa. Jung Ho Seok cả người đã ướt đẫm mồ hôi, sống lưng run rẩy giữ chặt Park Jimin. Mặc cho cậu ra sức giãy giụa túm chặt lấy eo cậu, gã cúi đầu nhìn xuống, dưới ánh đèn lập lờ, hậu huyệt người kia như đóa hoa e ấp, bởi vì xấu hổ mà co rút lại.

Tuy rằng gấp gáp, tuy rằng khẩn trương muốn được giải thoát nhưng dù sao cũng là lần đầu của cậu. Jung Ho Seok cắn răng giúp cậu dần thích nghi, ngón tay thon dài đâm sâu vào hậu huyệt Park Jimin. Park Jimin phát ra một tiếng rên rỉ, eo căng chặt. Jung Ho Seok khuấy đảo ngón tay, ở trong cơ thể cậu đâm rút. Park Jimin sợ hãi lùi người lại, nhưng sau lưng đã bị chăn nệm chặn lấy.

Jung Ho Seok kéo cổ tay cậu, đưa tới tính khí đã sớm căng cứng của hắn. Đầu ngón tay mềm mại chạm vào, gân mạch nổi lên vừa thô vừa cứng. Park Jimin sợ hãi rụt tay lại, còn chưa kịp hoảng loạn ngẩng đầu, Jung Ho Seok đã lần nữa cúi đầu ngậm lấy môi cậu.

Ngón tay đang luật động dưới thân đột ngột rút ra, ngay sau đó một vật thô to lập tức tiến vào. Park Jimin mở lớn hai mắt, hít vào một ngụm khí lạnh, hậu huyệt dưới thân căng cứng, nuốt lấy cự vật trướng lớn của người kia. Muốn há miệng nhưng môi đã bị Jung Ho Seok ngậm chặt, gã chuyển động hông đẩy mạnh một cái, cả tính khí chôn sâu vào trong người cậu. Park Jimin co chặt những ngón chân, cả eo đều căng cứng.

Jung Ho Seok buông môi cậu ra, gã cúi thấp đầu, môi gần như chạm vào chóp mũi của cậu. Dưới hông chậm chạp đưa đẩy, gã cảm thấy tính khí cứng rắn nóng như lửa của mình được thành ruột của Park Jimin mềm mại ngậm lấy, cẩn thận bao chặt. Con mãnh thú trong người được giải thoát, Jung Ho Seok thỏa mãn thở vào vành tai cậu. Dưới thân chậm chạp bắt đầu đưa đẩy, Park Jimin cảm thấy có chút nhói đau, vẻ mặt thống khổ rơi nước mắt.

Vẻ mặt này không phải là giả vờ, Jung Ho Seok cúi đầu hôn lên vành tai cậu.

- Nhịn một chút, thả lỏng ra. Nhanh thôi sẽ không đau nữa.

Park Jimin nghe lời thả lỏng hạ thân, Jung Ho Seok lại được thế mạnh mẽ tiến vào sâu hơn, luật động mạnh mẽ đưa đẩy. Park Jimin cắn chặt răng, bị Jung Ho Seok lừa rồi. Dịch thể chảy ra làm gã càng dễ dàng đưa đẩy hơn, phút chốc điên cuồng rút ra đâm vào, Park Jimin chịu không nổi bám chặt lấy tay hắn không còn tâm trạng để ý thân phận của gã, trực tiếp la lối.

- Jung Ho Seok, chậm... chậm lại. Ta không chịu được.

Jung Ho Seok ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của người kia, ngăn lại tiếng la lối của cậu. Phát hiện Park Jimin vậy mà từ lúc nào đã tự cắn môi mình tới bật máu, bất giác một cảm giác xót xa không đành lòng trỗi dậy, Jung Ho Seok vươn tay đưa hai ngón tay vào trong miệng cậu.

- Đừng tự cắn môi mình nữa.

Park Jimin nhắm mắt lại, cắn một ngụm vào hai ngón tay của hắn. Vậy mà Jung Ho Seok không hề rút tay ra, để cậu tùy ý trút giận vào hai ngón tay của mình. Hắn cúi đầu, hôn lên vành tai cậu.

- Cố chịu đựng một chút, sắp xong rồi.

Kết quả một câu sắp xong rồi của Jung Ho Seok kéo dài tới nửa đêm hôm đó. Park Jimin bị hắn giày vò qua lại, cả đêm bị hành hạ tới chết đi sống lại, Park Jimin mơ màng không biết bản thân đêm đó rốt cuộc là mệt mỏi thiếp đi hay là bị hành hạ tới ngất đi trên giường nữa.

Còn nhớ Jeon JungKook đã từng hỏi Park Jimin từng bị thương nặng chưa, cậu lúc đó còn trả lời là một lần bị quản sự đánh mông hai mươi trượng. Lúc này Park Jimin nằm ở trên giường khóc không thành tiếng, nếu được hỏi lại lần nữa, câu trả lời của cậu lúc này nhất định đã khác rồi.

______

Sụp raiii~~~ bất ngờ chưa. Tui đâu có nói là H của couple nào đâu. Hehe

Mấy bà ráng chờ thêm mấy chap nữa vậy nha, bé Kook còn nhỏ tuổi mà. Yên tâm, không phải đợi lâu đâu😌😌😌

H của couple phụ nên nhẹ như vậy thôi nha mất bà, tính viết thêm chút nữa mà lố 500 chữ của tui rồi nên thôi. Haha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net