Chap 37. Một Đóa Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bịch một tiếng, chiếc bánh bao vốn dĩ đã khô khốc, bị vứt xuống nền đất bụi bặm lăn mấy vòng ra xa. Mấy đứa trẻ con tầm sáu bảy tuổi, quần áo trên người rách rưới, mặt mũi lấm lem ôm bụng ha hả cười, có đứa phấn khích hét lớn.

-Nhặt lấy ăn đi, quỳ xuống mà nhặt!

Mấy đứa bên cạnh cũng vừa nhảy vừa hét.

- Nhặt đi, nhặt lấy mà ăn.

Trời mùa hè nóng nực hanh khô, đất cát dưới chân sớm đã thành một lớp bụi dầy bám đầy mặt đất. Chiếc bánh bao bám đầy bụi nằm im lìm dưới đất, bị ánh mắt trời gay gắt thiêu đốt nóng rực. Jungkook đứng lặng nhìn chằm chằm vào nó, mi mắt hơi sụp xuống, cắn chặt môi.

Chỉ là một chút bụi thôi mà, ăn vào sẽ không chết đâu, nhưng không ăn sẽ đói chết mất.

Cậu chậm chạp bước lại gần, khom lưng khụy gối muốn nhặt chiếc bánh lên, nhưng ngón tay vừa chạm vào, sau lưng bị một ai đó xô lấy. Thân thể chới với mất đà ngã xuống, má chạm vào nền đất lập tức dính đầy bụi bặm. Đám trẻ kia chạy tới vây thành vòng tròn, vừa đá vào người cậu vừa mắng chửi.

- Đồ hèn, đồ dơ bẩn.

Jungkook ôm chặt lấy đầu, bụi đất mù mịt xông thẳng vào mũi. Ánh mặt trời trên đầu vẫn gay gắt chiếu rọi vào, xa xa nghe loáng thoáng một tiếng hét lớn. Đám trẻ khựng lại một cái rồi ù té ra bỏ chạy, vừa chạy vừa la hét.

Jungkook nằm ở trên mặt đất, hơi hơi hé mắt ra thấy mẹ cậu đang từ xa vội vàng chạy tới, bà nâng cậu dậy, vừa xuẩy đi bụi bặm trên người cậu vừa rối rít hỏi.

- Jungkook có sao không? Có đau không?

Jungkook khẽ thút thít, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên chiếc bánh bao dính đầy bụi bặm kia. Cậu ngồi xổm xuống, vươn tay muốn nhặt lấy nhưng đã bị mẹ Jeon ngăn lại.

- Đừng nhặt, bẩn rồi.

Jungkook ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo của cậu bị ánh mặt trời phủ lấy.

- Nhưng con đói.

Mẹ Jeon khẽ mím môi, giơ tay ôm lấy hai má cậu.

- Jungkook, con là dòng dõi của Jeon gia, chúng ta mang dòng máu cao quý, cho dù đói chết cũng không được ăn những thứ dơ bẩn.

Ánh mắt Jungkook hơi rung động, cậu ngơ ngác nói.

- Nhưng chúng nói con không phải.

Mẹ Jeon nhìn theo hướng đám trẻ vừa chạy đi, nhăn mày khó chịu. Nhưng sau đó lại quay lại, xoa xoa hai gò má của Jungkook.

- Đừng nghe chúng nói bậy, Jeon gia chúng ta vẫn chưa đoạn, một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ trở về.

Jeon JungKook im lặng cúi thấp đầu, cậu sinh ra nơi vùng biên ải khô cằn, chưa một ngày được thấy tường xanh ngói đỏ lộng lẫy, nhưng những người trong Jeon gia đều túm chặt lấy cậu, từ nhỏ tới lớn nói cậu mang dòng máu cao quý, phải sống thật thanh cao.

Jeon Jungkook lúc ấy mới chỉ bảy tuổi, cậu làm sao có thể hiểu được thế nào là vinh quang gia tộc, cậu chỉ không hiểu tại sao đói lại không được ăn bánh bao kia.

Mẹ Jeon đứng dậy dắt lấy tay cậu, Jungkook cũng im lặng bước theo, đi một đoạn ở nơi mẹ Jeon không thấy cậu lặng lẽ quay đầu nhìn chiếc bánh bao dính đầy bụi im lìm dưới đất kia thêm một lần nữa.

Ánh mắt trời rọi xuống gay gắt, phủ lên tấm vai gầy nhỏ bé của cậu.

Một ngày tộc người Kha Lạp ở gần biên ải tấn công biên cương, vừa gây náo loạn vừa cướp bóc. Mẹ Jeon nhân lúc hỗn loạn ôm lấy Jungkook bỏ trốn.

Hai ngày sau mới bình loạn được tộc người kia, binh lính vùng biên ải bắt đầu tiến hành lùng sục những khổ dân bỏ trốn. Jungkook cùng mẹ lưu lại ở trong rừng, hai ngày qua chỉ ăn táo dại và uống nước suối, tới ngày thứ ba cuối cùng binh lính cũng đuổi tới nơi. Mẹ ôm cậu nép dưới một gốc cây mục nát, binh lính cầm kiếm lùng sục xung quanh.

Jungkook xuyên qua tán lá nhìn thấy những lưỡi kiếm sắc nhọn kia, không nhịn được mà run rẩy. Mẹ sợ cậu phát ra tiếng, liền giơ tay ôm chặt lấy miệng cậu. Jungkook nhỏ bị mẹ ôm chặt lấy, không thể khóc, không thể bỏ chạy, chỉ có thể run rẩy rơi nước mắt.

Xem tình hình đám binh lính kia chắc sắp tới đây rồi, không thể tránh khỏi được nữa. Mẹ Jeon ghì chặt Jungkook vào trong lòng, hơi cúi đầu thì thầm vào tai cậu.

- Jungkook, giờ con ở đây núp vào gốc cây này, mẹ sẽ dụ quân lính đi. Con đừng khóc, đừng sợ. Không được phát ra tiếng động biết không?

Tuy giọng mẹ rất bình tĩnh nhưng Jungkook có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập bình bịch của mẹ. Cậu không hiểu tại sao mẹ lại phải chạy đi, không hiểu tại sao phải bỏ cậu lại. Tại sao không thể cùng đi?

Jungkook còn quá nhỏ, cậu không hiểu được quá nhiều như thế. Nhưng mẹ không giải thích cho cậu, chỉ đẩy cậu lọt sâu vào trong hốc cây kia. Jungkook nghe lời mẹ cắn chặt môi không gây ra tiếng động, nhưng nước mắt không kìm được mà lăn dài.

Mẹ cũng khóc, bà lặng lẽ vuốt ve gò má cậu. Nhìn Jungkook thật kỹ, cố gắng khắc sâu lấy hình bóng của cậu vào trong lòng, nghẹn ngào nói.

- Cố gắng sống, mẹ nhất định sẽ tìm con.

Mẹ Jeon nói xong cũng không nhìn cậu nữa, quay đầu chạy đi. Jungkook trốn trong hốc cây nhìn mẹ bị đám quân lính kia rượt đuổi, xuyên qua làn nước mắt nhìn bóng dáng mẹ thấp thoáng biến mất.

Cuối cùng tự mình bịt chặt lấy miệng, không cho bản thân nấc lên thành tiếng. Cậu trốn ở trong hốc cây thật lâu thật lâu, tới khi loáng thoáng nghe được có tiếng người xì xào ở bên cạnh.

- Một đứa trẻ.

Lại có người khác nói.

- Nó còn sống.

Jungkook cố gắng mở mắt nhưng hai mi mắt trĩu nặng, đầu óc choáng váng. Cậu thấy cả thân người được nhấc lên, ai đó ôm lấy cậu mang đi.

Mê man một hồi không biết bao lâu, cuối cùng Jungkook tỉnh lại trong một gian nhà gỗ, không có màn che cũng không có nệm, cậu đang nằm trên một tấm phản gỗ thô cứng sần sùi, ngang bụng đắp một tấm vải mỏng hơi rách.

Cả thân người ê ẩm, Jungkook đẩy người ngồi dậy cảm thấy cái bụng đói tới sắp dán vào sống lưng đằng sau rồi. Đôi dép cỏ vẫn ở ngay dưới tấm phản, Jungkook đi dép vào, chậm chạp đi ra tới ngưỡng cửa. Bên ngoài có một người đang gánh nước, thấy cậu bước ra chỉ nhìn một cái hỏi.

- Tỉnh rồi à?

Jungkook gật đầu, người kia nhìn cậu thêm một cái sau đó lại cúi đầu gánh nước đi. Loại ánh mắt đó chẳng biết là mang theo ý vị gì, sau này Jungkook mới hiểu, đó vừa là sự thương cảm vừa xót xa.

Hóa ra hôm đó cậu ở trong gốc cây kia vậy mà sốt tới mê man ngất xỉu, đám nô gia trong nhà đi vào rừng kiếm củi tìm được cậu. Nơi cậu đang ở được gọi là Choi gia, chủ nhân nơi này không phải là quan lại gì cả, chỉ là một thương nhân giàu có.

Cậu ở lại trong phủ, trở thành một người hầu. Năm đó Jungkook mới có bảy tuổi, mỗi ngày đều phải cùng nô gia trong phủ dậy sớm quét nhà gánh nước, lớn lên chút nữa thì chẻ củi trồng cây. Tiểu thiếu gia trong nhà cũng trạc trạc tuổi cậu, nhưng do được chiều chuộng từ bé tính tình hống hách, thấy Jungkook liền nhiều lần vô cớ nổi giận đánh mắng cậu.

Jungkook ở lại trong phủ đã được một năm, có lần một nô gia mang cậu theo áp tải hàng cho chủ tử. Trong đám nô gia cậu là đứa nhỏ tuổi nhất nên luôn được mọi người ưu ái hơn, lần này mang cậu theo chỉ vì muốn có cớ được dẫn cậu ra ngoài thăm thú đường phố.

Trùng hợp hôm nay vừa đúng ngày lễ tế thủy thần , nghe nói hoàng gia trực tiếp đi thuyền ngang sông tế thần. Jungkook ngồi ở trên đống hàng chất đầy sau xe ngựa, quay đầu nhìn đám người nhộn nhịp nhảy múa quanh đường.

Nô gia lần này đi cùng cậu là Nhị Thúc, ông mang hàng hóa giao cho cửa tiệm, thấy Jungkook có vẻ thích thú với cảnh sắc nhộn nhịp của lễ hội, lúc trở về liền quay đầu nhìn cậu hỏi.

- Jungkook, có muốn xem một chút không?

Jeon JungKook ngơ ngác tròn mắt hỏi.

- Được ạ?

Nhị thúc gật đầu, mang xe ngựa dừng lại ven đường. Ông phải ở lại coi xe ngựa, kêu Jungkook tự tới bờ sông xem đi, coi chừng ngã xuống nước.

Jungkook chen chúc qua đám người đông nghịt trên bờ sông, cuối cùng cũng thấy được thuyền hoa lộng lẫy hiện ra trước mắt. Một dàn chừng hơn chục thuyền hoa nối đuôi nhau chầm chậm lướt đi trên mặt nước bằng lặng. Trên thuyền hoa kia các thiếu nữ trang điểm tỷ mỉ, ăn mặc đẹp đẽ, tay đeo vòng hạt châu quý giá. Các nàng vừa múa vừa vươn tay, mang những cánh hoa mềm mại đẹp đẽ trải trên mặt nước.

Lễ tế hôm nay là lễ tế thủy thần, mang hoa trải trên mặt nước. Hơn nữa cả hoàng gia cũng sẽ tới, trực tiếp tham gia buổi tế thần. Jungkook nhìn thấy những công tử tuấn tú đứng trên mạn thuyền, vươn tay trải hoa xuống. Thuyền lớn lướt qua, cậu thấy một thiếu niên đặc biệt anh tuấn từ trong lâu thuyền đi ra, các thiếu nữ trên bờ lập tức nháo nhào thành một bầy.

Thiếu niên kia gương mặt hơi tái bám chặt lấy mạn thuyền, vẻ mặt cau có không mấy dễ chịu. Một thiếu niên áo đen khác ôm một cái giỏ mây đi tới bên hắn, thiếu niên tuấn tú kia vừa nhìn trong giỏ, sắc mặt càng thêm khó coi hơn.

Hắn dường như đang nói gì đó, nhưng tiếng la hét ầm ĩ của người dân trên bờ quá lớn. Jungkook thấy thiếu niên kia cầm lên một đóa hoa trong giỏ bóp chặt trong tay, sau đó không biết có phải ảo giác hay không thiếu niên kia đưa mắt nhìn về phía cậu.

Khoảnh khắc đó, Jungkook không hiểu sao lại vươn hai tay ra, lòng bàn tay nhỏ bé khẽ khàng mở rộng. Thuyền hoa lướt qua trước mắt, cậu ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia, hắn hơi ngẩn người, sau đó từ trên mạn thuyền cao hơi vươn cánh tay xuống, thả đóa hoa kia vào trong lòng bàn tay cậu.

Cánh hoa mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay, các thiếu nữ bên cạnh không khỏi bàng hoàng xao xuyến, có người thậm chí còn thốt lên thành tiếng.
Bởi vì Jungkook vừa vươn tay vừa kiễng chân rướn người về phía trước, có người sợ cậu ngã xuống nước liền túm lấy cổ áo cậu kéo lại.

- Tiểu tử này muốn chết hay sao?

Jungkook ôm đóa hoa vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên kia đã đi vào trong lâu trên thuyền rồi.

Thuyền hoa lộng lẫy từng cái lướt qua, Jungkook ôm lấy đóa hoa trong tay trở về xe ngựa của Nhị thúc. Cả đoạn đường trở về cậu ngồi sau xe ngựa, ngẩn người nhìn đóa hoa trong tay thật lâu, cánh hoa bị thiếu niên kia bóp chặt nên hơi dập nát nhưng vẫn không làm vẻ đẹp rực rỡ của nó trở nên mờ nhạt.

Sau đó Jungkook mới biết, đóa hoa xinh đẹp kia gọi là hoa phong lữ.






____________

Điện hạ từ rất rất lâu, đã mang một đóa hoa tặng cho ái nhân của người.

Jeon JungKook vì đóa hoa đó của người, mà yêu thích loài hoa này cho tới mãi về sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net