Chap 42. Sáo Bạch Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta vẫn không hiểu, xưa nay nhị điện hạ Kim Nam Joon vốn dĩ hơn các hoàng tử về mọi mặt, trí tuệ mưu lược hay cả lòng dân. Hay nói trắng ra chính là so với Thái Tử điện hạ Kim TaeHyung xứng đáng hơn rất nhiều nhưng vua DaeokSon mà mọi người vẫn ca tụng là minh quân, cái gì cũng rõ ràng minh bạch, đối với chuyện lập thái tử lại không được thỏa đáng.

Chính là Kim TaeHyung ngay từ lúc mới ba tuổi đã được phong làm thái tử, lớn lên ngang ngược ngông cuồng cũng vẫn được hoàng thượng hết lòng chở che. Ngay cả lúc này khi hắn bị khép vào tội mưu phản, hoàng đế vẫn ở ngay trước mặt tất cả quan quân đại thần trong triều một mực bảo vệ hắn.

Nhiều người muốn thừa dịp này ép hoàng đế đưa Kim Nam Joon lên làm thái tử, thấy vậy cũng chỉ có thể lặng lẽ thở dài lui xuống.

Mà Kim Nam Joon lần này lập được đại công, không ngờ không xin gì cho bản thân, chỉ xin miễn tội cho gia tộc Jeon gia đang chịu lưu đày ngoài biên ải. Người ngoài không biết thực hư ra sao, nhưng hoàng hậu qua một chút tai mắt liền hiểu được mọi chuyện. Vốn dĩ Jeon JungKook đã là cái gai trong mắt, lần này dễ gì bỏ qua. Tuy rằng Kim TaeHyung chết, thừa tướng cũng bị lưu đày, hoàng hậu như bị cắt sạch móng vuốt. Nhưng giải quyết một tiểu tử không có danh phận nào có khó khăn gì.

Kim Nam Joon sớm đã nghe ngóng được tin tức, khuyên Jungkook nên lui về một vùng hẻo lánh nào đó tránh đi, đợi qua vài năm mọi chuyện lắng xuống hãy trở về Thiên Quyền Hoàng Thành.

Hai mươi tám người của Jeon gia cũng được đón về phủ nhị điện hạ, tuy chưa thể giúp họ khôi phục lại gia tộc như xưa nhưng nếu Kim Nam Joon sau này có thể thuận lợi lên ngôi hoàng đế, hắn hứa rằng đó sẽ chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Kim Nam Joon cho chuẩn bị xe ngựa để Jungkook rời đi, mẹ Jeon hớt hải chạy tới túm lấy tay áo cậu.

- Mẹ đi cùng con.

Cảm giác nơi mẹ nắm lấy chặt tới phát đau, Jungkook biết bà kích động chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về trấn an bà.

- Mẹ ở lại trong phủ nhị điện hạ dưỡng bệnh sẽ tốt hơn, con đi vài năm rồi trở về.

Mấy năm nay bà bị bệnh cơ thể ngày càng suy kiệt yếu ớt, so với cùng cậu lưu lạc thì ở trong phủ của Kim Nam Joon có thái y chữa trị vẫn tốt hơn. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng mẹ Jeon cũng đành phải buông tay để cậu ra đi.

Jeon JungKook đi hết mấy ngày, cũng không biết là đi đâu, nói với phu xe cứ đi thẳng về hướng nam. Tới một hôm ngủ chiều dậy, cậu vén màn cửa xe nhìn ra bên ngoài, một vùng sông nước yên bình hiện ra trước mắt. Cây cỏ dại xanh rì hai bên sông bị gió thổi đung đưa qua lại, những cánh hoa nhạt màu thấp thoáng giữa những bụi cỏ xanh xanh. Vừa mở màn cửa ra đã nghe được mùi gió thoang thoảng thơm mát, Jungkook quay đầu hỏi người phu xe bên ngoài.

- Đây là đâu thế?

Người kia trả lời.

- Đây là Lâm An, Vĩnh Uyên.

Trùng hợp vậy mà là nơi cậu và Kim TaeHyung đã từng lưu lạc, giống như bánh xe định mệnh vậy, cậu vô định đi về phía trước, vậy mà lại tới được chính nơi này.

Mang theo hành lý dừng chân, Jungkook đứng ở giữa đồng cỏ dại nhìn về xa xăm một miền sông nước. Một đợt gió thổi tới bên tai, làm cho tóc mai bị thổi bay tới tán loạn, tâm tư theo dòng nước chảy xa ra khỏi bờ.

Thường ở Thiên Quyền Hoàng Thành, khi người thân từ giã cõi đời người ta sẽ ngắt những bông hoa thả trôi theo dòng nước để tưởng nhớ người quá cố. Lúc Kim TaeHyung chết chỉ có nghi lễ hoàng gia, Thiên Quyền Hoàng Thành không ai thương tiếc hắn, chẳng ai vì hắn mà thả dù chỉ là một bông hoa nhỏ.

Jeon JungKook bước tới bên bờ sông, ngắt một bông hoa dại màu tím nhạt thả xuống mặt nước. Cánh hoa dập dềnh trôi ra xa, bị sóng nước làm cho xoay tròn thành mấy vòng, dần dần xuôi về phía hạ lưu.

Jungkook đưa mắt nhìn theo cánh hoa nhỏ, một nỗi buồn da diết ập tới trong lòng. Vốn dĩ muốn quên đi một người người ta sẽ trốn chạy khỏi những nơi quen thuộc mang dáng hình của người đó, nhưng Jungkook không muốn quên, cậu muốn bản thân hàng ngày luôn khắc sâu bóng hình của Thái Tử điện hạ.

Cho dù có phải sợ hãi lo âu, có phải đau thương dằn vặt nhưng cậu không muốn trốn chạy khỏi hắn.

Thái Tử điện hạ của cậu, cho dù có là một hồn ma vây ám lấy cậu cậu vẫn muốn được khắc ghi ngài ấy vào thật sâu trong tâm khảm.

Đời đời luôn nhớ đến hắn.

Chết cũng không muốn quên.

Vì đời này cậu đã phụ hắn.

Cả kiếp này đều muốn ôm chặt dáng hình hắn mà chuộc tội.

Vĩnh viễn không quên.

______

Tuy rằng mọi chuyện đã dần lắng xuống nhưng hoàng đế vẫn không nhắc gì tới chuyện lập thái tử mới. Kim Nam Joon cũng không vội, dù sao đối thủ lớn nhất cũng đã loại được rồi, những người khác đều không có ai ưu tú được bằng hắn. Đợi qua vài năm nỗi đau mất con của hoàng đế qua đi, cộng với sự ủng hộ của dân chúng thiên hạ, ngôi vị này chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Nghĩ tới đó Kim Nam Joon không kìm được một nụ cười vui vẻ trên miệng, thân sáo mà hắn tỉ mỉ khắc bấy lâu cuối cùng cũng hoàn thành. Kim Nam Joon kéo ngăn tủ lấy ra một miếng ngọc bội tinh xảo, cẩn thận thắt vào trên đuôi cây sáo.

Kim Seok Jin thổi sáo không hay bằng đánh đàn nhưng y lại cực kỳ hay cầm một cây sáo bạch ngọc trên tay, cây sáo này y đã mang từ rất rất lâu rồi, càng rất trân quý, mỗi lần có người hỏi mượn xem y đều khéo léo từ chối. Y cũng rất chăm chỉ học thổi sáo, tuy rằng kỹ thuật luyện mãi vẫn không lên.

Nghĩ tới y lại càng muốn tới gặp, Kim Nam Joon mang cây sáo bản thân vừa hoàn thành xong đẩy cửa đi ra ngoài, một đường vui vẻ đi tới gian biệt phủ phía đông. Đường gân chạm khắc cánh hoa mai cực kỳ đẹp mắt, mân mê cây sáo trong tay hy vọng rằng y sẽ thích.

Kim Nam Joon đi một hồi tới trước cửa phòng của Kim Seok Jin, hơi khom người gõ cửa.

- Kim Seok Jin.

Bên trong không có tiếng trả lời, hắn dừng lại một chút, gõ tay lên cửa ba cái nữa lặp lại.

- Seok Jin.

Bên trong vẫn lặng ngắt như tờ nhưng trong phòng rõ ràng có ánh đèn dầu, qua khe cửa còn ngửi được mùi hương trầm thoang thoảng. Kim Nam Joon cho rằng ý đã ngủ, liền vừa cẩn thận đẩy cửa vào vừa thấp giọng nói.

- Ngươi ngủ rồi sao? Ta vào một chút nhé...?

Lời còn chưa kịp dứt, khi cánh cửa vừa mở ra Kim Nam Joon chợt khựng lại, một thân người màu trắng lao về phía hắn. Theo bản năng giơ tay ra đỡ lấy người kia, lại không ngờ khoảnh khắc đó bả vai liền đau nhói.

Kim Nam Joon lặng người đứng im ở cửa, nhìn Kim Seok Jin chậm chạp buông tay khỏi cán dao, y ngẩng đầu nhìn hắn, vành mắt hiện lên một vài sợi tơ đỏ.

Kim Nam Joon im lặng nhìn y, lại hơi liếc mắt nhìn con dao gọt hoa quả vẫn còn đang cắm chặt trên bả vai mình, máu tươi ồ ạt túa ra ngoài thấm đấm lớp y phục màu xanh lục của hắn. Hắn chỉ là đứng lặng như vậy, không lùi lại cũng không đẩy Kim Seok Jin ra.

Ngược lại Kim Seok Jin lại là người tự mình lùi lại, giương ánh mắt căm phẫn nhìn hắn.

- Tại sao ngươi lại làm như vậy, hắn là em trai của ngươi cơ mà?

Giọng nói của Kim Seok Jin hơi run, khuôn mặt bị ánh đèn dầu phía sau phủ đi chìm vào trong một mảnh tối. Kim Nam Joon hơi cúi đầu, lẳng lặng hỏi.

- Ngươi làm như thế này là vì Kim TaeHyung sao?

Kim Seok Jin không trả lời, đáp lại chỉ là ánh mắt thù hận sâu thẳm. Qua một hồi không được câu trả lời, Kim Nam Joon đột nhiên bước tới giữ chặt lấy hai bả vai Kim Seok Jin gằn giọng.

- Trả lời ta.

Máu vẫn chảy ra thấm đẫm một mảng vai áo nhưng trên mặt Kim Nam Joon tuyệt không có lấy một chút đau đớn nào. Kim Seok Jin ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ híp mắt chắc nịnh trả lời.

- Phải.

Kim Nam Joon im lặng không nói, cũng không buông tay, hắn hơi rũ mi ánh mắt mang theo một nửa đau thương một nửa ghen tị. Cuối cùng không nhịn được quay mặt đi chỗ khác.

- Tại sao chứ? Rõ ràng ta đối xử với ngươi tốt hơn hắn? Yêu thương ngươi hơn hắn, trân trọng ngươi hơn hắn cơ mà.

Không gian một mảng tĩnh lặng cô đọng lại, thật lâu thật lâu sau nghe được tiếng Kim Seok Jin yếu ớt trả lời.

- Bởi vì trong lúc ta tưởng như bản thân sắp chết, là Thái Tử điện hạ đã đem đến một nguồn sáng cho ta.

Kim Nam Joon quay đầu nhìn, lại nhận ra ánh mắt Kim Seok Jin lúc này đã hoàn toàn tĩnh lại. Cái loại ánh mắt dịu dàng đó khu nói về người mà y yêu thương, rõ ràng rất đẹp rất sáng trong, không hiểu sao lúc này trong mắt Kim Nam Joon lại trở nên đáng ghét đến như thế?

Tại sao y chưa bao giờ dành ánh mắt đó cho hắn?

Thật muốn tức giận, thật muốn hung hăng đánh người. Nhưng người trước mặt là Kim Seok Jin, là người hắn một mực yêu thương quý mến như trân bảo, làm sao có thể xuống tay?

Nếu là kẻ khác, sợ rằng mạng đã chẳng còn dài tới lúc này.

Kim Nam Joon cắn môi, bất chợt ấp một cái mang Kim Seok Jin ôm chặt vào trong ngực. Mặc cho y kháng cự vùng vẫy muốn thoát ra, mặc cho y đánh loạn vào lưng mình.

Kim Nam Joon khẽ cúi đầu, mang mặt chôn sâu vào cần cổ y, giữa những đau thương mà thấp giọng oán trách.

- Tại sao trong lúc khó khăn nhất, tuyệt vọng nhất. Người ngươi gặp được lại không phải là ta?

Kim Seok Jin cảm thấy Kim Nam Joon ôm càng thêm chặt, thanh âm dường như là mang theo vài phần nỉ non yếu ớt khẩn khoản.

- Xin ngươi đấy, đứng yên như này một chút được không?

Kim Seok Jin ngẩn người, bất giác thôi không vùng vẫy nữa, nhưng bản thân vẫn không cách nào thôi căm phẫn với Kim Nam Joon cho được. Chỉ là máu trên bả vai hắn đã bắt đầu thấm ra, thấm cả vào y phục trên người y rồi.

.

Vừa rồi khi Kim Seok Jin ngã vào lòng hắn, không phải hắn không thấy con dao kia. Chỉ là lúc đó nếu không giang tay ra ôm lấy Kim Seok Jin, thì y sẽ ngã mất....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net