Chap 55. Với Một Mình Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Kim TaeHyung tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trên giường, màn rủ hai bên, mùi hương trầm nhàn nhạt. Phòng của hắn, giường của hắn, vậy là hắn vẫn còn ở nhân gian này rồi.

Bên cạnh có một tiếng lanh canh, Kim TaeHyung quay đầu, thấy hoàng hậu đang ngồi bên cạnh, bàn tay chậm rãi khuấy nhẹ chén canh gà.

- Tỉnh rồi à? Có đau ở đâu không?

Kim TaeHyung ngơ ngác ngồi dậy, mọi kí ức chảy qua trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ. Hoàng hậu đưa mắt nhìn hắn, kiên nhẫn chờ Kim TaeHyung hồi thần lại, cẩn thận múc một muỗng canh gà đưa tới.

- Uống một chút, sau đó dậy mặc quần áo đi, vẫn còn kịp.

Kim TaeHyung nhíu mày ngước mắt nhìn bà.

- Kịp?

Hoàng hậu bình thản nói.

- Kịp tới xem mẫu phi của con bị hành hình.

Kim TaeHyung run lên, giống như bản thân vừa bị bắt quả tang, bị lột sạch mọi thứ, mím môi im lặng nhìn. Hoàng hậu thấy hắn không ăn muỗng canh gà kia, điềm tĩnh thu tay lại, mang chén canh gà đặt lên tủ đầu giường.

- Cho rằng ta không biết gì sao? Ta chỉ chờ để con tự mình nhìn thấy khuôn mặt thật của ả mà thôi.

Thì ra ngay từ đầu hoàng hậu đã luôn biết, chỉ là im lặng nhìn người phụ nữ khác tiếp cận con trai của mình, giả vờ tạo cơ hội cho ả ta ra tay với Kim TaeHyung, sau đó một mẻ tóm gọn.

Hôm đó cùng hoàng đế rời đi, lại để thuộc hạ âm thầm ở lại, thấy người phụ nữ kia mang thuốc mê bỏ vào bánh trôi, sau đó cho người hầu mang Kim TaeHyung dìm xuống hồ sen, giả vờ như là thái tử mải chơi trượt chân rơi xuống hồ mất mạng.

Cũng là trực tiếp dạy cho Kim TaeHyung một bài học, chốn cung cấm này vốn dĩ nham hiểm đến thế nào.

- Đứa trẻ Jung Ho Seok đó cũng rất khá, trực tiếp lao xuống hồ sen muốn cứu con. Chỉ là còn quá nhỏ, rèn dũa vài năm sẽ tuyệt đối trung thành.

Kim TaeHyung vẫn còn chưa hết đả kích, hoàng hậu giúp hắn hồi thần một chút, mang hắn ra ngoài thành. Mưu hại thái tử là tội chết, hơn nữa hoàng hậu chắc chắn sẽ không tha cho kẻ có ý đồ mưu hại con trai mình, nhân đây giết gà dọa khỉ, răn đe những kẻ ấp ủ ý nghĩ hãm hại Kim TaeHyung.

JungHan là hoàng tử, được tha tội chết nhưng bị đuổi khỏi cung, trả về ngoại tộc, vĩnh viễn không có cơ hội thăng tiến. Còn HaeRang nương nương, bị ban tội chết, hơn nữa còn là treo cổ thị chúng ngoài thành.

Hoàng hậu đưa Kim TaeHyung tới pháp trường, ngồi ở vị trí đài cao, hắn lặng lẽ nhìn người phụ nữ dịu dàng ôn nhu trong kí ức kia, giờ đây khóc lóc tới điên dại, không ngừng kêu la.

- Cầu xin các người tha cho ta, ta không thể chết. Ta mà chết rồi JungHan phải làm sao? Con trai ta phải làm sao đây?

HaeRang nương nương bị trói hai tay ở sau lưng, cả người sớm đã bị tra tấn tới bầm dập, tóc tai rũ rượi rủ xuống. Hoàng hậu kéo Kim TaeHyung vào trong lòng, ở bên tai hắn thấp giọng nói.

- Con nhìn cho kỹ, đây mới thực sự là tình mẫu tử, ả ta khóc lóc van xin vì lo lắng cho con trai JungHan của ả ta. Còn những sự âu yếm dành cho con chỉ là giả tạo thôi.

Ánh mắt Kim TaeHyung run lên, chằm chằm nhìn người phụ nữ ở dưới đài. HaeRang nương nương dường như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, ngẩng đầu phát hiện Kim TaeHyung ở trên cao, đầu gối quỳ dưới nền đất lộp cộp muốn bò tới, lại bị quân lính dưới đó giữ lại, bà ta chỉ có thể hướng về phía Kim TaeHyung, tuyệt vọng gào lớn.

- Thái Tử điện hạ, cứu ta với, cứu mẫu phi với.

Hai chữ mẫu phi kia Kim TaeHyung đã từng khao khát gọi, giờ đây chói tai tới đáng ghét. Hắn căm giận quay đầu đi, không để mắt tới người phụ nữ đang điên cuồng gào thét dưới kia nữa.

Bà ta vẫn lớn tiếng la lối van xin, gọi tên Thái Tử điện hạ, cho tới tận lúc bị quân lính tròng dây thừng vào cổ, giãy dụa cho tới chết.

Trái tim của tiểu hài tử sáu tuổi Kim TaeHyung lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác khó tả tới như vậy. Cảm giác bị lừa gạt, phản bội, cảm giác căm giận cùng tiếc nuối hụt hẫng đan xen.

Trên xe ngựa trở về, hoàng hậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kim TaeHyung trong bàn tay của mình, không kìm được thở dài một tiếng. Lần đầu tiên hắn thấy bà lộ ra tâm sự nặng nề như vậy.

- TaeHyung, không phải mẫu hậu không thương con. Nhưng con là Thái Tử, biết bao kẻ dòm ngó vị trí của con, muốn loại bỏ con. Mẫu hậu không thể lúc nào cũng bên con, con phải học cách mạnh mẽ, phải học cách tự bảo vệ mình. Trong cung cấm này, không thể tin tưởng bất kỳ ai, con biết chưa?

Kim TaeHyung im lặng không nói, mím môi cúi thấp đầu. Trở về tẩm cung, nhìn chậu cây phong lữ trên bệ cửa sổ, những cánh hoa xinh đẹp đã sớm úa tàn.

Choang một tiếng, chậu cây vỡ tan, vụn đất văng khắp sàn. Tất cả, chỉ là giả dối mà thôi.

JungHan bị đuổi đi, HaeRang nương nương đã chết, Kim TaeHyung học được một bài học đắt giá trong đời. Nhưng Thái Tử điện hạ từ sau lần đó vẫn mang một vết sẹo không cách nào chữa lành, trở thành một kẻ đa nghi, không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, và một nỗi sợ về nước không cách nào nguôi ngoai.

Kim TaeHyung lớn lên, Jung Ho Seok trở thành hộ vệ của hắn. Hắn ở trên đỉnh cao đó, giữa cung cấm đầy rẫy sự tranh đấu này, năm lần bảy lượt bị người người hãm hại, bị những kẻ khác mưu kế tìm cách giết chết.

Thật là nực cười.

Từ năm ba tuổi đã bị đẩy lên vị trí kia, trở thành mục tiêu săn đuổi tiêu diệt của kẻ khác. Kim TaeHyung chưa từng lựa chọn làm thái tử, tự hỏi người khác mang hắn lên vị trí này, đã có ai từng hỏi hắn, có muốn ngồi ở vị trí đó hay không?

Tựa khuỷu tay vào cạnh bàn trà, tay phải mân mê ly trà ở giữa kẽ ngón tay, Kim TaeHyung híp mắt nhìn gánh hát trên sàn, nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngả ngớn nghiêng đầu liếc mắt với hắn.

Thái Tử điện hạ lớn lên, quả thật rất anh tuấn, người nhìn người mê, hoa nhìn hoa thẹn. Gương mặt thiếu niên vừa ngông cuồng vừa phóng khoáng, thân hình trẻ trung thon dài tinh xảo. Con hát trên sàn không nhịn được rời sân khấu, to gan tiến tới gần, vừa cất giọng hát trong trẻo, vừa thướt tha đi tới tựa vào người hắn.

Nàng ta vừa ca vừa múa, cánh tay trắng ngần vươn ra vuốt ve gương mặt của Kim TaeHyung, hắn cũng nhu thuận mỉm cười nghiêng đầu đón lấy nàng, một vài thiếu nữ con nhà danh giá trong nhà hát không khỏi ghen tị vươn ánh mắt nhìn qua.

Một giây sau ánh mắt sắc lạnh xoẹt qua, Kim TaeHyung mặt không đổi sắc bóp chặt cổ nàng. Thiếu nữ trợn trừng mắt, một tiếng rắc vang lên, không kịp giãy dụa mà tắt thở.

Có người hoảng sợ hét lên, có người bị dọa cho lùi xa khỏi bàn trà. Kim TaeHyung bình tĩnh buông tay, thiếu nữ kia chỉ còn là một cái xác ngã xuống sàn. Jung Ho Seok ngồi ở bàn trà bên cạnh lạnh lẽo liếc mắt qua, thấy dưới ống tay áo nàng ta ẩn ẩn lộ ra một con dao găm sắc bén. Gã im lặng thu lại kiếm đã rời vỏ nửa tấc vào trong chuôi, quay đầu nhìn Kim TaeHyung hỏi.

- Điện hạ, còn muốn nghe hát nữa không?

Kim TaeHyung nâng ly trà lên, nâng cằm nhìn những con hát trên đài sớm đã bị dọa cho biến sắc run rẩy đứng tụ lại một góc, khe khẽ mỉm cười nói.

- Tiếp tục hát đi, tại sao lại ngừng lại rồi?

Những con hát sợ sệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó run run rẩy rẩy vươn tay tiếp tục hát, trong giọng hát chỉ còn lại sợ hãi cùng hoang mang.

Nghe hát xong Kim TaeHyung cùng Jung Ho Seok trở về, hắn ngồi ở trong xe ngựa bình thản xoa tay áo, Jung Ho Seok cưỡi ngựa ở bên. Dọc đường nghe người dân túm năm tụm ba, không để ý mà tán gẫu.

- Nghe nói Thái Tử điện hạ lại vừa giết một con hát trong nhã lâu.

Có người sợ hãi cảm thán.

- Thật là máu lạnh.

Có người bàn luận thêm vào.

- Nghe nói hôm trước thái tử còn tự tay mình đánh gãy chân thập nhị hoàng tử, đúng là không coi ai ra gì.

Có kẻ thở dài.

- Anh em trong nhà còn làm như vậy, con dân không cùng máu mủ như chúng ta sẽ bị đối xử thế nào? Người như vậy nếu sau này lên làm hoàng đế chúng ta phải làm sao?

Xe ngựa vừa hay đi tới, Jung Ho Seok không nhịn được rút kiếm kề vào cổ kẻ kia.

- Giữa đường dám bàn tán về Thái Tử điện hạ? Các ngươi chán sống rồi?

Những kẻ kia giật bắn mình vội quỳ sụp xuống.

- Đại nhân tha mạng.

Một giọng nói trầm đục sau màn che xe ngựa vọng ra.

- Bỏ đi, về phủ thôi.

Jung Ho Seok không tình nguyện thu kiếm lại vào vỏ, chán ghét hừ lạnh với đám người kia thúc ngựa rời đi. Gã đi tới gần xe ngựa, ở bên cửa sổ khó chịu nói vào.

- Điện hạ, người để bọn họ tùy ý nói người như vậy sao?

Kim TaeHyung ngồi trong xe ngựa, thư thả dựa vào tấm nệm phía sau, bật cười.

- Ngươi cấm được bọn họ nói bây giờ, cấm được bọn họ nói sau lưng ngươi sao?

Jung Ho Seok vẫn không khỏi tức giận, bực dọc ra thành tiếng.

- Nhưng thập nhị hoàng tử rõ ràng lần trước tính kế hãm hại người, người đánh gãy chân hắn đã là nhân từ cho hắn rồi.

Kim TaeHyung lại hỏi.

- Vậy ngươi định đi khắp ngõ ngách của Thiên Quyền Hoàng Thành, nói rằng thập nhị hãm hại ta nên mới bị đánh tới như vậy hay sao?

Jung Ho Seok ấp úng.

- Ta...

Kim TaeHyung bật cười. Đúng vậy, hắn là Thái Tử điện hạ, ở đỉnh cao này quen rồi. Xưa nay kẻ khác năm lần bảy lượt trong bóng tối hãm hại hắn không ai biết, hắn ở ngoài sáng trừng trị chúng liền có trăm người nhìn.

Không thể phản kháng, cũng không cách nào thanh minh. Lâu dần trong thiên hạ thi nhau đồn thổi, Thái Tử điện hạ Kim TaeHyung là kẻ máu lạnh vô tình.

Kim TaeHyung cũng chẳng bận tâm, dù sao bọn họ cũng nhiều miệng như vậy, bọn họ muốn nói thế nào, thì nói như thế ấy đi.

____________________

Jung Ho Seok nâng tay nhấp một ngụm trà, dưới ánh trăng màu bạc phủ xuống đưa mắt nhìn ra xa, nhìn mặt hồ bị gió thổi tới lăn tăn chảy khẽ thở dài.

- Jeon JungKook, ngươi thấy không? Kim TaeHyung hắn trước nay chưa từng thay đổi, chỉ là đối với một mình ngươi quá sức dịu dàng...






.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net