Chap 71. Một Chút Sự Công Bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều năm về sau, Kim Nam Joon đã từng ở giữa những đêm tịnh mịch mà suy nghĩ. Nếu như hoàng đế bệ hạ nhìn tới bài luận văn của hắn một lần, nếu như hoàng hậu chịu ôm hắn vào một ngày mưa rào sấm chớp thêm một lần nữa.

Có phải hắn, sẽ không biến thành bộ dạng như thế này hay không?

_________________

Cuộc sống nơi thâm cung biết bao trôi nổi, những đấu đá tranh giành toan tính lẫn nhau, chẳng một ai thèm bận tâm tới một tiểu điện hạ cô độc nơi biệt viện phía tây này. Dần dà ngay cả nô tài tỳ nữ cũng bảo nhau dần xa lánh, chẳng ai thèm bận tâm tới người nữa.

Người này rồi người kia, ai cũng lấy lý do để rời đi, cuối cùng trong biệt viện chỉ còn nhũ mẫu và một tiểu nô tài tên Min Yoongi ở lại.

Trời mùa hạ nóng nực, nhũ mẫu đội nắng chạy về viện, Kim Nam Joon nhìn một thân già yếu của bà, bước chân vì tuổi cao mà sớm khập khiễng, cho dù vậy vẫn cố gắng để bước nhanh hơn. Từ xa đã thấy nhũ mẫu chỉ đi một mình, Kim Nam Joon lẳng lặng quay đầu trở về, dù sao trong lòng hắn cũng đã sớm đoán ra kết quả rồi.

Nhũ mẫu đi vào trong, nhìn hắn ngập ngừng không dám nói. Kim Nam Joon thở dài.

- Ta đã nói sẽ không có ai muốn đến đâu, ngươi còn cố chấp đi làm gì.

Nhũ mẫu nhìn cánh tay đang tùy ý gác lên bàn của Kim Nam Joon, máu sớm đã thấm đẫm băng vải thấm ra ngoài, không nhịn được đau lòng mà đi tới muốn nâng lên.

- Dù sao cũng không thể để vết thương như vậy được, người cởi băng vải ra, nô tỳ lau sạch rồi băng lại cẩn thận cho người. Không có thuốc thì lấy vải băng lại cũng có thể cầm máu, người... Người ráng chịu đau...

Giọng nhũ mẫu run rẩy như muốn khóc, vết thương chảy nhiều máu như vậy nhưng trên mặt Kim Nam Joon một chút biểu tình cũng không có, hắn nhàn nhạt hỏi.

- Lần này lý do lại là gì?

Nhũ mẫu ngập ngừng không muốn nói, Kim Nam Joon lại rành mạch mà lệnh.

- Không sao. Cứ nói.

Nhũ mẫu cúi đầu nói.

- Thái Tử điện hạ luyện võ bị thương, toàn bộ người của thái y viện đều qua đó rồi. Nô tỳ muốn xin một ít thuốc trị thương về tự băng bó cho người, nhưng họ nói bên phủ hoàng hậu đang gấp, nói ta buổi tối lại tới.

Kim Nam Joon cười nhạt, tay nắm chặt lại thành quyền, vô thức làm cho máu bị ép chảy ra nhiều hơn. Nhũ mẫu hoàng hốt.

- Điện hạ, vết thương của người...

Kim Nam Joon đứng dậy đi ra ngoài, nhũ mẫu vội vàng đứng dậy gọi với theo, lật đật đuổi theo hắn, hắn ban đầu là bước vội, sau đó là chạy thật nhanh, nhũ mẫu không theo được bước chân của hắn, thoáng cái đã bị cắt đuôi.

Kim Nam Joon chạy thật lâu thật lâu, cuối cùng bên sườn truyền tới một hồi quặn thắt, không chịu được mà phải dừng lại thở hổn hển, phát hiện bản thân vậy mà chạy thật xa rồi.

Nơi này gần hoàng lăng, có những phiến đá gập ghềnh được xếp lại, Kim Nam Joon tìm được một góc hẹp trốn vào, giống như một góc nhỏ sau tấm rèm năm xưa. Hắn tức giận giật tung băng vải trên cánh tay, vết thương dọc dài lập tức lộ ra ngoài, máu theo bắp tay chảy xuống nhỏ trên mặt đất.

Hắn biết, thái y viện nói Thái Tử điện hạ bị thương đến tám chín phần là trong lúc nghịch ngợm té ngã làm xước tay chân rồi.

Bất giác lại cười nhạt, cùng là hoàng tử con vua, vết thương lộ xương trắng trên người hắn cũng không sánh được bằng một vết xước trên người của Kim TaeHyung.

Dù sao đó cũng là Thái Tử điện hạ, là hoàng đế của Thiên Quyền Hoàng Thành trong tương lai, người xung quanh hắn có bao nhiêu nỗ lực đều muốn ở trên người của Kim TaeHyung mà dốc sức.

Tiểu điện hạ bị lãng quên như hắn, tư cách gì đòi hỏi sự công bằng. Máu vẫn tiếp tục chảy ở trên cổ tay, Kim Nam Joon hơi cúi đầu, bỗng thấy một đôi giày trắng hiện ra trong tầm mắt.

Ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy được một thân ảnh màu lam nhạt ngồi xổm xuống trước mặt hắn, y không nói không rằng nâng tay của hắn đặt lên đùi mình. Kim Nam Joon nhíu mày.

- Ngươi làm gì vậy?

Thiếu niên kia lôi từ trong ngực áo ra một băng vải, cẩn thận băng bó lại cho hắn, không ngẩng đầu trả lời.

- Băng vết thương lại cho ngươi.

Đó là lần đầu tiên hắn gặp Kim Seok Jin, trên con đường tăm tối dày đặc của hắn không ngờ lại có thể tìm được một nguồn sáng. Thiếu niên đó nhàn nhạt như đóa sen nở rộ xinh đẹp trong thái y viện, cũng là người duy nhất tình nguyện chăm sóc vết thương cho hắn, cũng là người duy nhất chịu tới biệt viện của vị điện hạ bị lãng quên này.

Khoảng thời gian đó Kim Nam Joon thật sự rất hưởng thụ, hắn thậm chí còn tự làm mình bị thương để được gặp thiếu niên đó, để được nghe y vừa tự tay xử lý vết thương vừa càu nhàu vài câu trách móc hắn không biết tự chăm sóc chính mình.

Một lần hắn tới thái y viện tìm Kim Seok Jin, lại vô tình nghe được y đang bị sư phụ quở trách.

- Ngươi thật đúng là không có tiền đồ, thấy ngươi với Thái Tử điện hạ giao tình tốt ta vui còn chưa được bao lâu ngươi lại cùng cái người ở biệt viện phía tây đó dây dưa không rõ.

Hắn núp ở sau cánh cửa, lại nghe được tiếng Kim Seok Jin rầu rĩ nói.

- Gì mà dây dưa không rõ, người đừng nói bậy. Còn gì mà cái người ở biệt viện phía tây? Ngài ấy dù gì cũng là điện hạ, người nhắc tới ngài ấy cũng nên tôn kính một chút.

Một tiếng thở dài bất đắc dĩ của vị sư phụ kia truyền ra, sau đó ông dừng một chút lấy lại nhịp thở, tiếp tục nói.

- Ta nói không phải chứ Seok Jin, vị nhị điện hạ đó ở trong cung không còn ai đoái hoài tới, ngươi đối tốt với hắn làm gì?

Kim Seok Jin lại nói.

- Ta không phải đối tốt với hắn, ta chỉ làm đúng bổn phận của một thầy thuốc thôi. Đã là bệnh nhân thì ai cũng cần được đối xử công bằng.

Mắt thấy ngoài cổng có người sắp tới, Kim Nam Joon lặng lẽ quay người rời đi, vẫn còn vang vọng tiếng tranh luận của hai người bên trong vọng lại.

Hắn đêm đó cả một đêm không ngủ được, bắt đầu cảm thấy không cam lòng. Hắn ở trong mắt người khác là kẻ thảm hại không nỡ nhìn, ngay cả Kim Seok Jin quan tâm hắn đối với họ cũng là điều sai trái.

Hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng bị coi thường như vậy. Hắn muốn vùng dậy, muốn trở thành kẻ mạnh mẽ, muốn có thể tự mình giang rộng đôi cánh để bảo vệ Kim Seok Jin chứ không phải dùng sự đáng thương để khẩn khoản lòng thương hại của y.

Đã từ lâu rồi Kim Nam Joon không còn chăm lo bài sách, hắn bắt đầu lục lọi trong ngăn tủ lấy ra sách vở sớm đã đóng bụi từ lâu. Hắn phải vực dậy, phải đường đường chính chính cho kẻ khác thấy Kim Seok Jin bên hắn là một điều đúng đắn.

Thế nhưng, giữa lúc Kim Nam Joon miệt mài bài vở, cố gắng để xứng đáng có được Kim Seok Jin, hắn vô tình thấy được một chuyện.

Hôm đó hắn ở dưới tán cây hải đường, nhìn lư đình xa xa Kim TaeHyung lấy ra sáo bạch ngọc trong tay áo đưa cho Kim Seok Jin. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy y cười tươi tới như thế, ánh lửa tràn ra cả khóe mắt, hạnh phúc tới ai nhìn thấy cũng phải rung rinh.

Y mỗi ngày đều mang cây sáo kia bên mình, không có thiên phú nhưng vẫn tận lực mà học thổi, thổi tới mặt mũi đỏ gay.

Kim Nam Joon nắm chặt nắm tay, một cỗ chua xót nổi lên trong lòng. Lại là Kim TaeHyung, tại sao tất cả mọi thứ mà hắn mong muốn ở trên đời này Kim TaeHyung đều cứ như vậy mà dễ dàng có được?

Hắn thật sự không cam tâm.

Thật sự, hắn đố kỵ tới chết đi được rồi.

Thái tử!

Hắn muốn trở thành thái tử của Thiên Quyền Hoàng Thành.

Trở thành viên ngọc báu của thiên hạ, thành trung tâm của mọi thứ, đến lúc đó có phải hắn muốn gì đều được nấy hay không?

Năm đó ở Lĩnh Nam xảy ra dịch bệnh, người chết đầy rẫy, quan lại cũng sợ hãi bỏ cả phủ trấn mà chạy. Kim Nam Joon lại xin vua cho ban đặc ân, cho hắn được tới đó cứu nạn. Hoàng đế cũng tùy ý ân chuẩn, năm đó Kim Nam Joon mười tám tuổi chỉ mang theo một thuộc hạ thân cận Min Yoongi đi tới Lĩnh Nam cứu nạn.

Vật lộn hơn nửa năm ở Lĩnh Nam cuối cùng dịch bệnh cũng được dập tắt, không ngờ tiếng lành đồn xa, trong thiên hạ nói nhị điện hạ tấm lòng lương thiện, thương dân như con xả thân cứu nạn.

Tiếng vang nhanh chóng tới kinh thành làm đẹp mặt hoàng tộc, hoàng đế vui vẻ triệu hắn về, còn ban cho phủ riêng bên ngoài hoàng cung. Kim Nam Joon được đà xông lên, năm đó thi cử đứng đầu bảng, hoàng đế rất hài lòng ban cho hắn một thỉnh cầu. Không ngờ Kim Nam Joon không cầu gì, chỉ cầu một tiểu tập sinh tên Kim Seok Jin ở thái y viện.

Sau đó có phủ riêng, Kim Nam Joon không ngừng làm việc thiện giúp dân cứu nạn nghèo đói, chỉ sau vài năm vị nhị điện hạ không ai đoái hoài ngày nào đó giờ tiếng tăm đã vang danh khắp thiên hạ, bọn họ đều nói với nhau nhị điện hạ xứng đáng làm thái tử hơn tam điện hạ. Bổng lộc cũng nhiều hơn, dần dà càng nhiều quan lại vẫy đuôi xu nịnh, tuy vị trí thái tử kia Kim Nam Joon chưa đạt được nhưng hắn lại đoạt được một thứ to lớn nhất, chính là lòng dân.

Người người đều yêu mến hắn, khắp nơi ca tụng. Thế nhưng lại có một người sớm đã không còn muốn để tâm tới hắn.

Tuyết trắng tinh phủ xuống trên những bông cẩm tú cầu, Kim Nam Joon im lặng nhìn Kim Seok Jin đang đưa lưng về phía mình, trên tay cầm sáo trúc bạch ngọc hướng Kim TaeHyung nói.

- So với được hoàng hậu thân thiết, ta càng muốn thân thiết với ngươi hơn.

Lòng hắn dâng lên một cỗ đắng chát, hắn hao tâm tốn sức như vậy vì y, hắn mạo hiểm cả tính mạng, tranh đấu quyền lực vì y, muốn cho y một danh phận xứng đáng để người khác nghe tới đều phải nể phục.

Nhưng tất cả những thứ hắn làm, lại không bằng một cây sáo trúc bạch ngọc tùy tiện của Kim TaeHyung.

Kim Nam Joon hắn tranh đấu cả một đời, đến cuối cùng hắn có được cái gì đây?







.

______ End Phiên Ngoại 4 _____

Rian: Năm đó tại sao không có ai chịu đối xử công bằng với Kim Nam Joon một chút? Nếu như hắn được đối xử công bằng với những gì hắn xứng đáng được nhận, có phải mọi bi kịch sẽ không xảy ra hay không?














___

Hỏi thừa, bi kịch mà không xảy ra thì end truyện từ đời nào rồi, chắc còn viết được tới tận chap này chắc . -____+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net