Chương 22: Anh vì em làm tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Taehyung bàn này là do anh làm sao ?"- Jungkook  trố mắt nhìn thức ăn trên bàn. Một bàn này chắc có lẽ phải mất cả buổi sáng mới có thể làm được .

"Phải, anh đang học nấu em xem như may mắn được thưởng thức đầu tiên đó "- Anh hất cầm nhìn cậu, vẻ mặt lại tăng thêm một phần kiêu ngạo. Anh vì cậu mà đi học nấu ăn, có khi nào cậu sẽ cảm động đến mức lấy thân đền đáp không .

Cậu nhìn anh cười đến vui vẻ như vậy là biết trong đầu anh có những suy nghĩ không trong sáng là mấy nhưng cậu cũng mặc kệ trước khi anh qua được thử thách của cậu thì đừng mong được đụng đến cậu .

"Vậy ý anh là em làm chuột cho anh thí nghiệm" - Cậu ngồi xuống múc một chén canh ăn thử, sau câu đó sắc mặt anh trầm xuống nhưng rất nhanh lại vui vẻ nhìn cậu ăn.

"Ưm, canh uống cũng được nhưng hơi quá lửa, lần sau nên chú ý "- Cậu trưng ra vẻ mặt của một chuyên gia, cậu biết anh vì cậu mới đi học nấu ăn nhưng cậu không thể ép buộc mình ăn những món không ngon mà phải khen ra mặt như những bộ phim hàn quốc sến sẩm. Vậy mới nói Jungkook vô tâm đến vô tình .

"Được, lần sau sẽ khắc phục, ăn đi" - Anh gắp cho cậu một miếng sườn non, rồi bắt đầu ăn cơm của mình .

"Chiều nay em có bận gì không?"- Như nhớ ra gì đó anh ngẩng mặt nhìn cậu .

"Chiều nay không đi học nên định làm cho xong bản kế hoạch, tuần sau anh Min về là phải giao rồi. Anh có kế hoạch gì sao ?"- Cậu hỏi 

"Không , chiều nay anh cũng có một bản vẽ phải hoàn thành nên sợ em buồn định tìm gì đó cho em chơi thôi, không sao ?"- anh nhún vai tiếp tục lùa cơm .

Bữa cơm trưa ngọt ngào trôi qua, hai người cùng nhau dọn chén đũa. Cậu phong rửa chén còn anh thì lau khô chúng .

Khi rửa hết chén cậu tinh nghịch lấy nước hất vào mặt anh khiến cho anh ướt từ mặt đến áo .

"Em gan lắm !"- Anh giữ chặt cậu lại, lấy nước búng vào mặt cậu. Hai đại nam nhân ở trong nhà bếp nghịch nước đến trời long đất lở.

Giỡn đủ rồi thì phải đi tắm nếu không sẽ bị cảm 

"Em có ngủ trưa không ?"- Anh ngồi trên sopha nhìn cậu lau tóc .

"Không, em không có thói quen đó - Cậu ngồi xuống sopha cạnh anh .

Anh vươn tay lấy cái khăn của cậu rồi rất tự nhiên lau tóc cho cậu sau đó để đẩu cậu lên đùi mình vươn tay lấy cái máy sấy gần đó hong khô tóc cho cậu. Tất cả hành động được anh làm rất lưu loát, tự nhiên không câu nệ .

"Anh có vẻ rất giỏi việc này. Trước đây chắc đã từng làm rất nhiều lần phải không ?"- Cậu nằm trên đùi anh hưởng thụ sự săn sóc của anh còn không quên kèm theo một câu châm chọc .

Anh cúi xuống hôn lấy môi cậu, một nụ hôn không dịu dàng mang tính chất trừng phạt vì cậu nói sai :" Yên tâm em là người đầu tiên được Kim đại thiếu gia anh đây chăm sóc như vậy đó ".

Cậu mỉm cười không nói nằm ngoan ngoãn cho anh sấy tóc .

"Taehyung vẫn chưa hỏi anh , thật ra anh làm thiết kế gì vậy, từ khi nào mà anh bắt đầu học thế "- Cậu hỏi ăn 

"Anh thiết kế nhà, ba anh làm môi giới nhà mà, anh từ nhỏ đã rất thích mấy ngôi nhà rồi, nhưng ba anh lại bắt anh học kinh doanh. Còn về việc học thiết kế hả ?"- Anh trầm tư suy nghĩ một hồi .

"Nhanh lên nói đi nghĩ gì nữa ?"- Cậu lay lay tay anh hỏi .

Khuôn mặt cậu lúc này rất đáng yêu khiến anh cầm lòng không được mà cúi xuống hôn một cái lên má . Thỏa mãn anh tiếp lời .

"Anh thi vào đó, còn đạt điểm khá cao nha. Nhưng anh thi rớt khoa kinh tế , ba anh bỏ tiền bắt anh vào học, đến kỳ thi thì anh chỉ cần nhờ phao là qua mặt được ba rồi "

"Anh ở đó mà tự hào, đúng là quỷ tiêu tiền "- Cậu lườm anh một cái .

"Anh kể hết chuyện của anh rồi em kể chuyện của em đi" - Anh rướn người lấy một bịch bánh snack mở ra cho cậu 

"Anh thật sự muốn nghe sao ?"- Cậu nghi hoặc nhìn anh, tuy cậu cảm thấy quá khứ không có gì vui vẻ nhưng cậu thật sự muốn có một người để chia sẽ, mạnh mẽ đến đâu thì trái tim con người cũng làm bằng máu và thịt khi bị thương nó cũng biết đau, nên cậu muốn anh là người chữa lành vết thương đó .

Chuyện cậu kể không khác chuyện mà Hoseok  kể cho anh nghe là mấy nhưng có một số việc cậu hình như chưa bao giờ nói cho ai .

"Lúc em về nhà bác ở thì bác gái cứ suốt ngày đánh đập em, anh em họ thì sỉ nhục em, thật ra họ chịu nhận nuôi em là vì tài sản của ba mẹ em trước khi chết để lại cho em. Họ tham lam muốn chiếm lấy nên giành quyền giám hộ em đến năm mười tám tuổi nhưng anh biết điều kiện là em phải ở với họ đến lúc đó nhưng họ cứ đánh đập hành hạ nên em ở chưa hết hai năm đã phải trốn đi "- Giọng cậu hơi run, cậu chui vào lòng anh như tìm sự an ủi, lúc này cậu hệt như một chú mèo con .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net