Chương 24: Trong lòng em từng có tôi sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Min đã lâu không gặp "- Cậu nhìn anh nở một nụ cười .

"Đã lâu không gặp, Jungkook hôm nay đến tìm anh có gì không?" - Anh đứng lên đi về phía cậu, khoát tay lên vai cậu như một hành động đơn thuần nhưng không ngờ cậu né sang một bên. Anh nhíu mày nhìn cái tay đang ở không trung của mình, tuy biết trước sẽ xảy ra nhưng lòng anh vẫn đau. Con người thật lạ dù biết không thể nhưng vẫn cứ cố chấp .

"Jungkookie, em vẫn lạnh lùng như vậy" - Anh ngồi xuống sopha, vắt chéo chân, chăm điếu xì gà hút .

"Em đến đưa bản kế hoạch mà anh giao cho em, anh xem đi " - Cậu đưa tài liệu cho anh, khéo léo đổi chủ đề .

Anh nhận lật xem vài trang rồi buông xuống nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy. Cậu biết chuyện gì đến sẽ đến .

"Hình như em không còn sống ở ký túc xá nữa đúng không ?"- Anh rích một hơi xì gà nói .

"Dạ đúng em dọn ra ngoài sống rồi "- Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, tuy cậu kính trọng anh, biết ơn anh, nhưng cuộc sống của cậu chỉ có cậu mới có thể quyết định .

"Tốt, thẳng thắn, anh thích người dám làm dám chịu "-Đoạn anh đứng dậy đi đến quầy bar, rót một ly Vodka uống " Em sống một mình hay với bạn ?"

"Với bạn, là người yêu em" - Do cậu xoay lưng về phía anh nên cậu không thấy được sắc mặt của anh lúc này .

Hành động rót rượu của anh cứng lại, anh nhìn chằm chằm vào tấm lưng thẳng tấp của cậu, ánh mắt anh hiện lên sự mất mát to lớn .

"Được, em về đi!" - Nếu không để cậu đi, anh sợ mình không kiềm chế được .

"Dạ, chào anh "- Cậu đứng lên chào anh rồi ra về .

Vừa bước ra khỏi cửa thì có điện thoại gọi đến .

"Alô, Taehyung ...xong rồi anh đến đi "

"......."

"Được, em đứng ở cổng chờ anh "

Cậu cúp máy rồi đi xuống cổng và rời khỏi căn biệt thự của Min Yoongi.

Bầu trời đã tối đen như mực, gió lạnh run người.Tuy tháng 6 trời rất nóng nhưng về đêm thì lại lạnh đến buốt giá .

Nhưng gió lạnh cũng không lạnh bằng lòng của người đang ngồi trong căn phòng kia .

✩✩✩✩✩.

10 năm trước, vào một ngày mùa đông rét buốt. Hôm nay, Min Yoongi vừa đi gặp khách hàng về chạy qua một khu nhà chung cư cũ kỹ bắt gặp một đứa bé đang ngồi gần tiệm phở xào. Min Yoongi là một tay anh chị thứ thiệt, trước giờ chỉ có biết đạp lên đầu người khác mà leo lên chưa bao giờ giúp đỡ ai nhưng hôm nay Min Yoongi lại thấy hiếu kỳ với đứa bé đó .

"Dừng xe" - Min Yoongi kêu tài xế dừng xe, bước đến bên cậu bé .

"Cậu bé, cậu có muốn ăn phở xào không, tôi mua cho cậu một phần, muốn không ?"- Anh nhìn theo tầm mắt của cậu bé đó .

Cậu bé khoảng 11, 12 tuổi, thân thể gầy gò, ốm yếu vì thiếu ăn và lạnh, nhưng Min Yoongi có thể nhìn ra sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy từ ánh mắt của cậu bé .

"Anh à, cảm ơn anh nhưng muốn ăn tôi sẽ tự mua được "- Cậu bé nhìn anh trả lời không kiêu ngạo không sủng nịnh rất khí phách. Tuy giọng run rẩy vì đói nhưng vì lòng tự trọng cậu không cho phép mình đi xin người ta 

"Được, không đói sao ?" - Min Yoongi nói xong thì bước vào quán phở kêu một phần phở xào cho cậu bé .

"Ăn đi lòng tự trọng không no bụng được đâu !"- Min Yoongi liếc mắt nhìn cậu bé, bỏ lại một câu rồi đi mất .

Không ngờ vài tháng sau, Min Yoongi lại đi ngang quán phở đó, bắt gặp cậu bé đó đang đứng ở cửa quán, anh cho xe dừng lại rồi đi đến trước mặt cậu bé .

"Cậu bé lại không có tiền ăn sao ? "

Cậu bé ngước mắt nhìn anh, hôm nay cậu không giống mấy tháng trước gương mặt có sức sống hơn "Chào anh, tôi trả lại anh tiền món phở mấy tháng trước, tôi không biết anh ở đâu nên mấy tháng nay đêm nào tôi cũng đứng đây đợi để trả " Cậu móc số tiền ít ỏi từ trong túi áo ra .

Phó Quân Hàm chấn động nhìn số tiền trong tay cậu bé anh không ngờ chỉ một phần phở xào mà đêm nào cậu cũng đứng đây chờ anh để trả tiền lại.

Anh nảy ra ý định nuôi dưỡng cậu bé này, vậy là anh đem cậu về để nuôi đến tận bây giờ, lúc đưa cậu về anh mới biết cậu bé đó tên là Jungkook.

✩✩✩✩✩

Anh vừa nghĩ đến chuyện cũ vừa uống rượu. Vị rượu cay xè nhưng không cay bằng lòng anh hiện tại, anh từ khi nhận cậu về nuôi thì cuộc sống của anh như thêm màu sắc.

Hằng ngày không gặp cậu anh sẽ nhớ, không nói chuyện với cậu anh sẽ buồn rồi đến khi cậu chấp nhận anh như một người thân mở lòng ra với aanh lúc đó anh nghĩ mình là người đăc biệt trong cuộc đời cậu, anh vẫn chờ, chờ cho thứ tình cảm anh em kia thay thế bằng một loại tình cảm khác nhưng đâu ngờ anh kiên trì chờ đợi để rồi vuột mất khỏi tay mãi mãi .

"Jae Hwan, cậu điều tra về cuộc sống của Jungkook  dạo này cho tôi, tất ca"̉ - Anh gọi một cuộc điện thoại cho thân tính của mmình anh đã quyết định phải cướp cậu về tay mình dù dùng bất kỳ thủ đoạn nào 

-------------

Vote cho Moon điiii!!
Ít vote quá à !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net