Chương 37: Ác quỷ đã chiếm trái tim người làm cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện lần trước tao nói với mày, mày nghĩ kỹ chưa?" - Ông bắt chéo chân, châm một điếu xì gà. Taehyung nhất thời không theo kịp mạch suy nghĩ của ba mình, vài phút sau anh mới nhớ đến 

"Ba, con đã nói không thể là không thể "

"Taehyung, ba sinh mày ra đương nhiên biết được tính mày. Đợi ba một chút" - Ông nở một nụ cười âm hiểm điện một cuộc điện thoại 

Một lát sau, điện thoại của anh nhận được một đoạn clip, anh mở to mắt nhìn đoạn clip, trong con ngươi hiện lên vài tia máu 

Trong đoạn clip có một người con trai đang nằm trên giường, tay chân bị dây thừng trói dạng ra tứ phía, xung quanh còn vài tiếng cười cùng vài câu nói thô tục, một tên xâm trổ đầy mình tiến đến sờ lên người cậu trai đó 

"Không....."- Anh hét lên một tiếng, đoạn clip đã kết thúc, anh ném điện thoại đến một góc tường khiến nó vỡ tan nát. Con ngươi giận dữ nhìn chằm chằm, nắm tay siết chặt hiện rõ đường gân xanh 

"Mày thấy sao ?"- Ông vẫn giữ trên môi nụ cười đó 
Nhưng trong mắt anh nụ cười đó thật đáng sợ. Anh không dám tin người mà anh gọi là ba suốt 25 năm lại có một bộ mặt đáng sợ như vậy, ông bây giờ không còn là người đàn ông hiền hậu lúc anh đi học về luôn cõng anh trên vai, xoa đầu anh mỗi khi anh làm đúng. Bây giờ nhìn ông tựa như một ác quỷ, ác quỷ đã hủy hoại linh hồn ông, nó đang ngự trị nơi trái tim và lý trí ông

Anh bất lực ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đờ đẩn nhìn người trước mặt

"Ba đã nói với mày rồi. Được rồi đây coi như là một cảnh cáo nhỏ, ba cho mày một tháng giải quyết triệt để, đừng để ba nói lại lần nữa!" - Ông nói xong cười lớn rồi đi ra ngoài 

Trong căn nhà rộng lớn, chỉ như còn lại là tiếng cười vang vọng của ông 

✩✩✩✩✩

Anh không biết mình trở về nhà như thế nào, nhưng khi anh vừa bước đến cửa nhà thì anh thấy một người đang nằm trước cửa 

"Kookie, Kookie em sao rồi, tỉnh dậy đi em" - Anh bổ nhào đến ôm lấy cậu, lay lay cho cậu tỉnh 

Cậu chỉ hé mở mắt nhìn anh rồi sau đó bất tỉnh 
Anh thở phào ôm cậu vào nhà, đặt cậu lên giường giúp cậu thay quần áo, kiểm tra xem cậu có bị thương không 

Anh ngồi bên giường một tay nắm lấy tay cậu, một tay gọi điện thông báo cho Hoseok để anh yên tâm 

Anh cảm thấy mình thật sự quá vô dụng, không có đủ năng lực bảo vệ cậu. Đôi lúc anh cảm thấy nếu như anh giống anh hai lạnh lùng như vậy, ngoan độc như vậy liệu có thể bảo vệ cậu được hay không. Anh cảm thấy ghét Min Yoongi không chỉ đơn thuần vì anh ta làm ra sự việc đó, vì anh thấy ganh tỵ với anh ta, anh ta có đủ khả năng chăm sóc, bảo vệ cậu 

Do thất thần suy nghĩ anh không phát hiện người kế bên đang phát sốt, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lạnh chảy từ trán ngày càng nhiều. Đến lúc cậu cựa quậy anh mới phát hiện không ổn, sờ thử trán cậu mới biết cậu đang phát sốt, sốt đến 40 độ 

Anh lấy khăn nóng chườm cho cậu, thay cho cậu một bộ đồ khác vì bộ kia bị mồ hôi làm ướt, sau đó anh lại chạy đi nấu cháo, chuẩn bị thuốc, một đêm mà anh chạy ra chạy vô không dưới 20 lần 

Đến gần 5giờ sáng cậu mới có dấu hiệu hạ sốt, anh mới yên tâm gục đầu bên mép giường mà ngủ, bàn tay vẫn nắm chặt tay cậu 

Đến hơn 8 giờ cậu mới bị ánh sáng ngoài cửa sổ làm cho tỉnh dậy. Cậu mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà quen thuộc, căn phòng quen thuộc và người mà cậu quen thuộc nhất, tình yêu của cậu Kim Taehyung

Cậu nhìn anh gục bên giường mà ngủ,vài sợi tóc trên trán che khuất mắt anh, cậu vươn tay vén đi. Anh giật mình tỉnh dậy, thấy cậu đã thức anh nở một nụ cười rất dịu dàng, hôn lên trán cậu một cái để cảm thụ nhiệt độ 

"Em đói không, anh lấy cháo cho em ăn "

Cậu lắc đầu nhìn anh, nhích sang một chút chừa ra một chỗ ra hiệu cho anh nằm lên, anh mỉm cười sủng nịnh, khiều nhẹ lên mũi cậu một cái rồi lên giường nằm ôm lấy cậu vào ngực 

Họ chỉ đơn thuần ôm lấy nhau, dựa vào nhau cảm nhận từng hơi thở nhịp tim của đối phương. Không ai nói câu gì, chỉ im lặng cảm nhận thời khắc hạnh phúc này.

Thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở thời gian này không. Và đương nhiên câu trả lời là không, quá khứ không thể lập lại, hiện tại không thể đứng yên và tương lai không thể không đến, việc họ cần đối mặt tự nhiên sẽ đến, muốn ngăn cản cũng sẽ không có khả năng 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net