Chương 38: Chuyện gì đến nó cũng sẽ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc đó cậu cơ hồ cũng không hỏi đến nữa vẫn cứ vui vẻ mà trải qua những ngày hạnh phúc cùng anh. Còn anh thì vẫn cứ điềm tĩnh như không nhưng ai biết được anh đang rất lo lắng

Anh đang ngồi trong văn phòng nhìn ngày tháng hiện hữu trên tờ lịch bàn, từ ngày đó đến giờ đã hơn một tuần rồi, dường như không có chuyện gì xảy ra cả. Tâm tình anh thoáng chốc vui vẻ hơn, lấy điện thoại gọi cho cậu

"Kookie, em đang ở đâu vậy ?"

"Em đến trường nộp bài xong rồi giờ đang đón taxi về nhà "

"Có cần anh đến đón không?"

"Không...A !"

"Kookie, Kookie có chuyện gì vậy. Kookie trả lời anh đi, Kookie.. "

Anh hoảng loạn hét lên, mặt anh thoáng tái xanh, không lẽ....

Không, không thể nào

Anh tức tốc lấy xe dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trường cậu

Ở cổng trường thì một tình cảnh khác

"A, xin lỗi, xin lỗi lở đụng cậu "- Một người đàn ông đang rối rít xin lỗi cậu, nhưng trong mắt ông ta ánh lên một tia gian tà

"Không sao !"- Cậu lạnh lùng cái điện thoại xấu số trên đất rồi đưa mắt nhìn người đàn ông kia

"Kookie, Kookie em có sao không ?" - Từ đằng sau Taehyung chạy đến, việc đầu tiên là quan sát cậu từ trên xuống

"Không sao, chúng ta đi "

Anh đưa cậu lên xe quay lại nhìn người đàn ông đó thì nhận lại được một nụ cười quỷ dị, hàm ý tựa như ác ma đòi mạng "Thời hạn sắp hết "

Vài ngày sau đó cũng không trôi qua êm đẹp như vậy, cách một ngày anh nhận được một đoạn phim, một số hình ảnh

Trong phim và hình chỉ có những sinh hoạt bình thường của cậu: lúc đến trường nộp bài, lúc đến thư viện tìm sách.....v....v...

Nhưng càng xem anh càng hồi hộp, anh sợ, phải anh đang rất sợ. Không ngờ ông ấy lại có thể làm đến như vậy

Anh bất giác mỉm cười, nụ cười chú xót nhất, anh điện cho Hoseok

"Hoseok , giúp tôi !!"

"Quyết định rồi sau "

"Phải "

"Được"

Buông điện thoại trên bàn, anh nhắm mắt tựa đầu vào ghế. Anh cứ như bị trút hết sinh khí. Taehyung playboy, Taehyung vô ưu vô lo,vui vẻ mà sống trước kia chính thức chết đi khi anh ra quyết định tàn nhẫn đối với người anh yêu

Bây giờ sự việc đã định, tất cả sẽ trở về con số 0 sao

✩✩✩✩✩

Đã qua hơn 11 giờ nhưng Taehyung vẫn chưa về, điện thoại lại không liên lạc được, cậu thật sự chưa bao giờ lo lắng như vậy

Mấy ngày hôm nay anh rất lạ, sáng thì đi làm rất sớm, tối thì về rất trễ, trên người lúc nào cũng đầy mùi rượu nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh phải đi tiếp khách. Nhưng hôm nay trong lòng cậu lại khó chịu, cảm giác chưa từng có khiến cậu không biết phải làm sao

Điện thêm vài lần nữa, vẫn là giọng nói lạnh lùng khiến người ta tan nát, đôi lúc giọng nói máy móc thông báo không kết nối được tựa hồ như muốn giết chết người đang lo lắng

Didididi

"Alô, Taehyung anh đang ở đâu ?"

Cậu chưa kịp nhìn số thì đã hấp tấp nghe máy, giọng cậu còn khá run

"Ưm.....ư.....a...a...."

Bên kia không có tiếng trả lời chỉ có tiếng rên rỉ đứt quảng

Cậu đưa màn hình ra xa nhìn chằm chằm xác định là số của anh, còn tiếng đó......

Cậu không dám suy đoán, cậu sợ nếu cậu đoán đúng....

Cậu đã từng nghĩ nếu hợp thì đến không hợp thì chia tay, trước đây chia tay bạn gái cũ cũng không đau như vậy, nhưng bây giờ chỉ là từ điện thoại anh nghe được tiếng rên rỉ thôi mà, sao lại đau đến vậy
Hiểu lầm . Đúng, là hiểu lầm anh nhất định sẽ không như vậy

Cậu cứ tự phủ nhận với bản thân như vậy nhưng bất tri bất giác bàn tay lại mở dịch vụ GPS trong máy để xem anh ở đâu

Khoảng nửa tiếng sau, cậu sắp xếp lại cảm xúc hỗn độn để bày ra cái lớp mặt nạ mà cậu đã chế tạo nhiều năm : khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, thái độ kiêu ngạo

Cậu bắt taxi đi đến Satan một quán bar mà anh đang ở

Bác tài nhìn chằm chằm cậu thanh biên ngồi phía sau, ông cảm thấy ánh mắt cậu rất u sầu, rất đau khổ nhưng tại sao phải trưng ra vẻ mạnh mẽ như vậy. Ông lắc đầu nghĩ : " Ông không hiểu nổi thanh niên bây giờ "

Đến khi đứng trước cửa quán bar một làn gió lạnh thổi qua khiến tâm tình cậu dịu bớt được phần nào

Cậu hít sâu một hơi bước vào trong quán. Thì ra đây là một gay club khắp nơi chỉ toàn là hình ảnh những người thanh niên ôm ấp vui tươi

Nhìn một màn thác loạn trước mắt cậu thầm cười giễu, khi nào mà xã hội trở nên như vậy

"Xin hỏi, tiên sinh đây cần giúp gì ?"- Một cậu phục vụ vỗ vai cậu, khiến cậu sực tỉnh

"̀Tôi đến tìm người "

"Xin hỏi ngài tìm anh, tôi có thể giúp không?"

"Tôi tìm Kim thiếu gia, Kim Taehyung "

"Xin hỏi ngài là...."

"Là bạn "

"À, à mời đi theo tôi, Kim thiếu gia ở trên tầng "

Cậu bỏ qua ánh mắt khinh miệt của cậu phục vụ đó, cứ cao ngạo mà bước đi không biết rằng từ tầng trên luôn có một ánh mắt dõi theo từ khi cậu bước vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net