Chương 39: Nước mắt là thứ quá đắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu từng bước đi theo cậu phục vụ phía trước, từng bước đi đến kết thúc cho mối quan hệ này 

"Tiên sinh, ngài Kim đang ở đây!" - Cậu phục vụ chỉ vào căn phòng phía trước rồi nhẹ nhàng bước đi 

Cậu giơ tay lên chần chừ mãi không dám nhấn chuông 

Thế nhưng căn bản cửa phòng không đóng nó chỉ hé mở

Nếu cậu bước qua cánh cửa này thì sự thật gì sẽ bày ra trước mắt cậu đây 

Nhưng cậu không suy nghĩ được nhiều vì từ trong phòng truyền ra một thanh âm 

"Ưm...."

Cậu nhắm chặt mắt đẩy cửa tiếng vào, một màn trước mắt khiến đại não cậu đình trệ, vẻ mặt giả tạo cũng gần như bị lột mất, sắc mặt cậu tái nhợt 
Người mà cậu yêu hắn nửa nằm nửa ngồi trên sopha, trên người chỉ độc mỗi quần lót. Còn cậu thanh niên kia thì toàn thân trần như nhộng đang ra sưc vuốt ve hầu hạ phân thân của hắn, tay hắn để trên tấm lưng trần của cậu thanh niên mà vuốt ve 

Cậu như hóa đá, nhìn một màn xuân cung đồ trước mắt mà cậu ngay cả thốt ra nửa lời trách móc cũng không thể 

"A..."- Cậu thanh niên phát hiện có người la lên một tiếng, bổ nhào lên người anh, vẻ mặt thẹn thùng e lệ khiến người ta có cảm giác muốn che chở 

"Taehyung ....anh có gì để nói ?"- Thanh âm cậu run rẩy gần như không nói thành câu, nhưng sự kiêu ngạo cuối cùng đã kéo lại lý trí của bản thân 

"Không phải em đã thấy hết rồi sau?" - Anh trưng ra vẻ mặt tươi cười, cười đến xán lạng - "Tôi với em chỉ là gặp dịp thì chơi, chơi chán thì bỏ thôi. Em đi đi đừng làm phiền tôi !"- Anh quay sang hôn nhẹ lên môi cậu thanh niên, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn quan sát cậu 

"Gặp. Dịp. Thì. Chơi. Chơi. Chán. Thì. Bỏ"- Cậu như rích từ kẽ răng lập lại lời anh nói 

Cậu nhìn anh chằm chằm, nhìn vào nụ cười anh, cậu cảm thấy anh quá xa lạ 

"Được, gặp dịp thì chơi. Chúng ta chia tay !"- Cậu cười, thẳng thắng nói lời chia tay, sau đó quay lưng cao ngạo bỏ đi 

Cậu sợ nếu như còn ở đây thêm một phút nào nữa thì cậu sẽ khóc mất

Dứt khoát, kiên quyết 

Chấm dứt tất cả 

Anh nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, anh biết đằng sau nụ cười ấy là sự tổn thương khó mà bù đắp

Anh đã nhẫn tâm làm đau người anh yêu, làm cậu lại một lần nữa đóng kín trái tim mình

Nhưng anh cũng đau lắm, đau lắm. Anh đâu muốn nhưng bây giờ anh không đủ khả năng để bảo vệ cậu, bảo vệ tình yêu của họ

Anh bỗng cảm thấy muốn thời gian quay lại, lúc đó anh sẽ không la cà ăn chơi, chỉ xem công việc là trò đùa. Để rồi.....

✩✩✩✩✩

Jungkook chạy một mạch ra khỏi quán bar, ra khỏi cái nơi dơ bẩn đó 

Cậu chạy trên đường như vô vọng,cậu chạy như không có điểm dừng 

Cuối cùng nơi cậu chạy đến không ngờ là tòa nhà nơi họ ở 

Cậu mỉm cười tự giễu 

"Jungkook ơi Jungkook không ngờ mày đến một chỗ để đi cũng không có !"

Cậu lên đến nơi cậu gọi là "Nhà" nó không còn hạnh phúc như nữa, không còn sót một chút hơi ấm nào có lẽ không còn anh thì mọi thứ gần như mất hết

Cậu đi đến cửa sổ sát đất nhìn xuống nơi thành phố xa hoa, bỗng nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé. Những ánh đèn ấm áp gần như thấp sáng cả bầu trời về đêm, sao cậu lại cảm thấy trái tim mình lạnh quá  

Cậu cảm thấy hình ảnh trước mắt gần như nhòe đi, lấy tay sờ lên mặt cảm thấy gương mặt mình lành lạnh, đến khi giọt nước đó chảy vào miệng cảm giác mằn mặn mới biết đây là nước mắt 

Đối với cậu nước mắt là một thứ xa hoa, từ khi ba mẹ cậu mất cậu đến giờ chưa từng rơi nước mắt. Cậu biết mình không ai che chở, nước mắt lại quá mắc nên cậu dùng nụ cười để thay thế: lúc vui cậu nhẹ mỉm cười, lúc buồn cậu cười đến chua xót. Đến lúc tim đau đến rỉ máu cậu cũng có thể nở nụ cười để nói chia tay 

Cậu không biết rằng mình là một con người như vậy : Có thể giấu nước mắt đằng sau nụ cười, có thể giấu đau khổ đằng sau lớp vỏ bọc lạnh lùng 

Từ khi hiểu chuyện anh là người đầu tiên cậu yêu, có thể nói là người cuối cùng nhưng hình như cậu đối với anh thì không phải vậy 

"Gặp dịp thì chơi. Chơi chán thì bỏ "

Cậu vô thức đảo bước quanh căn nhà 

Phòng bếp nơi anh mặc chiếc tạp dè làm món cậu thích, cậu có thể ôm từ sau lưng anh nếu như thích 
Phòng khách cậu có thể nằm lên đùi anh mặc sức làm nũng với anh

Phòng ngủ là nơi đánh dấu hai người thuộc về nhau 

Không ngờ bấy nhiêu kỷ niệm chỉ là giả dối 
Đồng hồ điểm qua 12 giờ, hôm nay là sinh nhật cậu, không ngờ anh lại tặng cậu một món quà quý giá như vậy

Cậu nhìn số ngày hiển thị trên điện thoại sau đó nhấc lên gọi một cuộc 

"Đừng trách tôi tàn nhẫn !"

Con người là vậy, vào những lúc tuyệt vọng nhất, cùng cực nhất lại là những lúc tỉnh táo nhất. Có thể làm ra những việc mà bình thường không nghĩ đến 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net