Chương 40: Kẻ yêu đều là kẻ điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vào ngày mai, nộp bản kế hoạch cho tôi. Tan họp" - Giọng nói vang lên từ sau chiếc ghế da cao cấp, một giọng nam trung trầm nhưng mạnh mẽ khiến người nghe như bị hút vào 

"Dạ" - Các vị chủ quản trong phòng lần lượt rời khỏi phòng tổng giám đốc 

Người từ chiếc ghế da chầm chậm quay lại, nâng khung hình trên bàn lên nhìn ngắm 

Khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu thanh niên trong hình, cậu ấy cầm cái bánh kem cười đến vui vẻ 

"Kookie... "

Từ bờ môi mỏng anh khẽ nói ra cái tên này, cái tên mà anh mong nhớ suốt 4 năm qua 

Bây giờ anh đã có sự nghiệp riêng, không kế thừa sự nghiệp của ba anh mà ra ngoài lập nghiệp 

Anh gầy dựng nên công ty kiến trúc T&K, không chịu bất kỳ áp lực của ai nhưng anh cũng không đủ dũng khí để đi tìm cậu 

Trước khi cậu đi không lấy bất kỳ thứ gì, gọn gàng sạch sẽ vứt bỏ mọi thứ , anh chỉ có thể dựa vào đồ cậu để lại để níu kéo sự hạnh phúc khi cậu còn ở đây 

Anh vẫn hoạt động như thường ngày, vẫn vào bếp để nấu ăn nhưng chỉ khác một điều không có ai cùng ăn...

Vẫn ngồi trên chiếc sopha ấy, chỉ khác rằng không có ai nằm trên đùi anh, cùng anh cười đùa, làm nũng cùng anh.....

Nhưng anh sực tỉnh đó chẳng qua chỉ là ảo giác của anh, cái quá khứ tươi đẹp mà anh không thể níu kéo được 

✩✩✩✩✩

Ở bên kia đại dương, trong một căn biệt thự xa hoa rộng lớn gần bờ biển, ở đó có một tầng lầu bày trí y hệt như căn nhà nơi cất giữ quá khứ ấy. Nhưng trong ngôi biệt thự ấy không thể có được sự ấm áp như trước mà chỉ là sự lãnh lẽo bao trùm 

Ở một căn phòng khác trong biệt thự, chủ nhân của nó đứng tựa đầu vào lớp kính trong suốt nhìn thẳng ra biển, trên tay cầm một ly rượu vang, nghe báo cáo từ trợ lý của mình 

"Chuẩn bị đi !"- Giọng nói mang theo gió lạnh của Nam Cực, không dịu dàng ấm áp như trước kia 

"Dạ "- Cậu trợ lý trẻ Robert âm thầm đổ mồ hôi. Cậu làm việc cho người này cũng tầm bốn năm nhưng vẫn không thể nào quen được với giọng điệu lạnh băng này 

Vào bốn năm trước, khi lần đầu nhìn thấy Jungkook, Robert đã biết đây chính là người làm nên đại sự. Quả không sai chỉ hơn 3 năm cậu đã gây dựng được một cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, vươn lên xếp vào một trong mười người giàu nhất thành phố này 

Nhưng Robert có cảm giác sự nghiệp chỉ là một cái đà để cậu làm một việc gì đó

Từ khi lập nghiệp thành công đến giờ, cậu chưa bao giờ cười, có cười cũng chỉ là một nụ cười giả dối 

Nhưng thật ra anh không biết giấu đằng sau nụ cười ấy là những giọt nước mắt chua chát 

✩✩✩✩✩

Thoáng qua đã đến tháng mười hai, không bao lâu nữa là đến Tết 

Taehyung ngồi trong văn phòng nhìn chăm chăm tấm hình thiếu niên , ngón tay vuốt ve khắp khuôn mặt ấy 

"Kookie, gần năm năm rồi"

Anh để hình cậu xuống lại tiếp tục công việc trên tay, gần đây anh nhận một số thiết kế tòa nhà cho một công ty nước ngoài, người đại diện sẽ đến trong mười lăm phút nữa nên anh cần phải chuẩn bị thật tốt 

"Cốc...cốc....cốc Kim tổng, ngài Robert đã đến "

"Mời vào "

"Xin chào, Kim tổng, tôi là Robert người đại diện do công ty phái đến bắt đầu đàm phán với quý công ty "

"Được" - Taehyung nở nụ cười chuyên môn, bắt đầu chuyên tâm làm việc 

Đến khi công việc kết thúc, theo như thường lệ anh muốn biết ông chủ đứng sau là ai 

"Ông chủ của tôi họ Jeon tên là Jungkook " - trước khi đến đây Robert đã được cậu căn dặn nếu anh có hỏi đến thì phải thành thật mà nói 

Anh gần như điếng người trước cái tên Jungkook, đây không phải là người mà anh tìm kiếm bấy lâu nay hay sao, tim anh như ngừng đập, khí lạnh từ chân truyền thẳng đến não 

Anh đưa mắt nhìn Robert như mong muốn được nghe anh nói thêm một chút gì đó 

"Vậy....tại sao công ty các anh lại chọn chúng tôi?" - Thật ra anh không muốn hỏi câu này, cái anh muốn hỏi là "Cậu ấy có trở về hay không?" nhưng khi đến môi thì lại thốt ra lời dối lòng như vậy 

Robert nhìn ra hai người này có vấn đề gì đó, ai cũng mang trên mặt một lớp mặt nạ, quan tâm người ta nhưng lại không nói ra. Robert nhìn anh, lắc đầu cười trước khi ra về để lại một câu nói

"Cậu ấy gửi cho anh một câu " Quá khứ nên quên đi " "

Anh ngồi trên ghế ngơ ngác nhớ lại lời cậu nói 
Quên, quên là sao? 

Cậu chấp nhận buông bỏ sao, cậu không nhớ đến anh sao 

Cũng đúng là anh phụ cậu trước 

Anh mỉm cười tự giễu đi đến lấy một chai rượu trong tủ ra, cứ như vậy mà uống đến sáng hôm sau 
Nếu như anh suy nghĩ theo một chiều hướng tốt thì sẽ cho anh một kết quả khiến anh vui sướng 
Nhưng kẻ yêu là kẻ điên, làm sao có thể tường tận suy xét ý tứ của câu nói đó 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net