Chương 46: Anh xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kookie , em kết hôn khi nào vậy ?"

Cậu không trả lời anh mà trừng mắt nhìn anh
Nhất thời trong căn phòng diễn ra một viễn cảnh mắt to trừng mắt nhỏ 

Nhóc con cảm thấy không ai để ý mình thì uất ức nhảy khỏi ghế chạy qua chỗ anh đang ngồi bắt đầu làm nũng 

"Daddy ~" - Giọng điệu mềm mại khiến người nghe không thể không yêu thích 

"Con gọi chú là daddy sao ?"- Anh nghi hoặc hỏi lại 

"Đúng a ~" - Nhóc con gật đầu sợ anh không tin còn chồm lên hôn nhẹ lên má anh 

"Vậy con gọi người này là gì ?"- Anh nghi hoặc quay sang nhìn cậu 

"Baba nha ~" ." Baba nói Junghuyng có baba còn có daddy nữa. Daddy có thương Junghuyng không?" - Nhóc con dựa vào ngực anh, dịu dịu làm nũng 

Anh nhất thời chưa kịp thích ứng suy nghĩ vài giây mới hiểu ra chuyện gì 

Ánh mắt mừng rỡ nhìn sang cậu, kiềm chế xúc động muốn chạy qua ôm hôn cậu, quay sang nói với Junghuyng

"Daddy rất thích Junghuyng . Để ba kêu người đem đồ chơi cho con có chịu không ?" - Anh yêu thương nhéo cái má phúng phính của nhóc con. Sau đó lấy điện thoại gọi người mua một ít đồ ăn vặt và đồ chơi cho nhóc. Nó là con của cậu cũng chính là con của anh, anh sẽ hết mực yêu thương nó 

"Junghuyng rất thích daddy nha ~ "- Nhóc con rất thích người ba mới này, anh rất yêu thương bé nha, mới gặp mặt bé mà đã mua cho bé đồ chơi rồi 

"Jeon Junghuyng , con vừa nói gi?"̀ - Cậu lạnh lùng nhìn tên nhóc kia, giọng cậu đầy mùi chua 

"Con nói, con thương baba nhất rồi đến daddy a~"- Nhóc rất biết lấy lòng người khác^ω^

Cậu lườm nhóc con một cái " Tại sao con càng ngày càng lanh miệng vậy"

Nhóc con ở trong ngực anh hì hì hà hà mà cười lấy lòng cậu lộ ra hai cái đồng tiền 

Anh nhìn một màn trước mặt mà muốn cười, cậu khi nào lại trẻ con như vậy, càng ngày càng đáng yêu như vậy

Anh cảm thấy như có một dòng suối ấm áp chảy vào trong tim, anh biết đến lúc phải giành cậu trở về 

Khi thư ký đem đồ đến, anh đưa nhóc con vào căn phòng nghỉ trong phòng của mình cho nó chơi, còn anh thì ở lại có việc cần nói với cậu 

Anh đi đến từ phía sau cậu, ôm chầm lấy cậu, chiếc mũi đặt ngay gáy cậu hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng cậu, nhất thời trong hơi thở của anh tràn ngập mùi hương của cậu 

Cậu cứng cả người mặc cho anh ôm lấy, cái ôm mà cậu mong muốn từ bốn năm nay, cậu luyến tiếc không muốn đẩy anh ra 

"Kookie, anh xin lỗi"

Lời thì thầm bên tai cậu khiến cho cậu đỏ mặt, hơi thở anh quá nóng bỏng khiến cậu cảm thấy mình bị bỏng rát

"Tại sao lại xin lỗi tôi ?"- Cậu lãnh đạm hỏi lại 

"Chuyện năm đó......"

"Không phải gặp dịp thì chơi, chơi chán thì bỏ sao ?"- Không đợi anh nói hết câu cậu đã cắt lời, câu nói này của anh làm cậu rất đau khổ, mặc dù cậu biết lý do tại sao anh lại làm như vậy nhưng cậu đối với câu nói đó rất khó chịu 

"Anh...Anh không phải cố ý. Kookie tha cho anh được không ?"- Anh gục đầu vào vai cậu, giọng anh đầy nghẹn ngào, đôi tay ôm cậu càng thêm chặt như muốn dung nạp cậu vào cơ thể mình 

"Tại sao tôi phải tha cho anh ?"- Cậu đã bắt đầu mềm lòng cậu nhíu mày ,cái ôm của anh quá chặt nhưng cậu cũng mặc kệ 

"Tại vì anh.....yêu......em "- Anh kéo dài âm điệu
Nói xong không đợi cậu phản ứng nhắm ngay môi cậu hôn xuống, dịu dàng mà hôn cậu, đầu lưỡi thấp thoáng tiến nhập vào khoang miệng, nhẹ nhàng mà liếm láp, hôn thật sâu thật sâu, tựa hồ chỉ cần hôn nhau như vậy, mọi sự lo lắng bất an được dằn xuống tận đáy lòng 

Cậu nhắm mắt để tận hưởng nụ hôn của anh, cậu cũng vươn đầu lưỡi ra đáp lại anh 

Anh như được cậu cổ vũ hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau như trêu như đùa mà tạo ra những tiếng hôn ái muội, anh hôn càng sâu hơn, muốn càng nhiều hơn 

"Ưm....."

Đến khi cậu khẽ rên nhẹ một tiếng anh mới buông đôi môi cậu ra, tì trán mình lên trán cậu thì thầm 

"Trở về đi, anh sẽ không buông em ra nữa đâu. Anh hứa "

"Anh hứa có thể tin sao. Bốn năm trước...."

Chưa được cậu nói hết anh đã ngăn chặn môi cậu, hôn sâu thêm một lần nữa 

"Bốn năm trước là do hiểu lầm, anh tin em hiểu mà. Đừng dày vò anh nữa anh không chịu nổi nữa đâu" - Anh như nhỏ giọng cầu xin

"Buông tay ra đi, Junghuyng còn ở đây, đừng làm rộn "- Cậu đỏ mặt đẩy anh ra không muốn cho con trai học hư nhanh như vậy 

"Vậy sao em lại có Junghuyng vậy "- Anh buông cậu ra nhớ đến cậu nhóc kia nhíu mày hỏi, giọng anh đầy mùi dấm chua - "Có phải em giấu anh đi ra ngoài tìm phụ nữ không?"

"Anh điên hả ?"- Cậu trừng mắt nhìn anh, so với bốn năm trước anh không khác gì cả cứ như trẻ con vậy, tuy không kiên nhẫn nhưng cậu vẫn cố gắng giải thích 

"Junghuyng là đứa con em nhận nuôi, khi vừa qua đến bên đó, không bao lâu trước cửa nhà em có một đứa bé bị bỏ rơi, em không kiềm lòng được nên đã nhận nuôi nó. Nó là bảo bối của em nha ~"- Thái độ cậu thay đổi rất nhanh bộ dạng hiện tại so với nhóc con làm nũng không khác là bao 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net