Chương 50: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh mang tâm trạng nặng nề trở về nhà, anh không biết ba mẹ anh có nói gì với cậu hay không

"Kookie, ba mẹ anh đến đây có việc gì sao ?" - Trên mặt anh hiện rõ vẻ lo lắng bất an 

"Không có gì, chỉ là xin lỗi chuyện trước kia "- Cậu lắc đầu mỉm cười trấn an anh 

"Kookie, chuyện trước đây......."

"Tae, có một số chuyện em nên cho anh biết, anh đợi em, em vào thư phòng lấy cái này cho anh" - Cậu cười rồi đứng lên đi vào thư phòng

Cậu biết đối với việc trước kia anh vẫn còn mang khuất mắt, mặc dù cậu đã tha thứ nhưng anh vẫn không yên tâm 

Cậu trở lại với một tập tài liệu trong tay 

"Kookie, đây là...."- Anh nghi hoặc nhìn cậu 

"Em biết trước đây tại sao anh lại đối xử với em như vậy, nè anh xem cái này đi rồi chúng ta nói tiếp" - Cậu mở tài liệu cho anh xem 

Anh nhìn tập tài liệu đến thất thần, thì ra có một số thứ anh hoàn toàn không biết 

"Kookie,....."

"Tae, anh nhất định phải tin, những chuyện đó không phải do ba làm, đừng chấp nhất ông ấy nữa. Còn về số cổ phần đó, em chỉ là hiếu kì muốn lấy về cho đứa con tương lai của chúng ta "- Cậu nhẹ nhàng nói

"Con, con gì. Không phải đã có Junghuyng rồi hay sao ?"- Anh vẫn chưa tiếp thu được toàn bộ những gì cậu nói 

"Hử! Anh nghĩ chỉ một mình Junghuyng là được hay sao. Em gầy dựng sự nghiệp lớn như vậy, một đứa con trai làm sao có khả năng được, em sẽ nhận thêm vài đứa nhỏ nữa, càng đông càng vui "

"Kookie, anh nghi ngờ em đang ra sức hành hạ anh " - Đùa hay sao, chỉ một tên tiểu quỷ kia, cậu đã không thèm quan tâm anh, bây giờ lại thêm vài đứa nữa. Anh đang nghi ngờ vị trí của mình càng ngày càng thấp trong ngôi nhà này 

✩✩✩✩

Tại văn phòng của cậu 

"Chủ tịch, có một vị xưng là họ Jeon muốn gặp ngài, nhưng không có hẹn trước xin hỏi ý của chủ tịch là sao ạ?"- Cô tiếp tân kính kính cẩn cẩn nói chuyện với cậu

Đừng nghĩ cậu ở bên anh như một đứa trẻ thật ra lúc ở công ty cậu rất uy quyền, tất cả nhân viên ai cũng khiếp sợ với cái khí thế băng lãnh của cậu 

"Được "

Cậu để máy xuống, hai tay đan trước ngực, khóe môi nâng lên một nụ cười lạnh 

"Cuối cùng cũng đến rồi "

Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu 

"Chủ tịch, Jeon tiên sinh đến rồi "- Cô thư ký cung kính nói, sau đó lịch sự đem lên hai ly trà rồi tiếp tục công việc 

"Mời ngồi "- Cậu nhìn người đàn ông trước mặt 
Khuôn mặt này rất giống ba cậu, gần như hoàn toàn, nhưng ánh mắt lại rất xảo quyệt, tham lam không như ba cậu một người đàn ông thật thà. 

"Bác trai đã lâu không gặp" - Tựa tiếu phi tiếu mà nhìn người bác đã gần 20 năm không gặp 

"Jungkook, đã lâu không gặp cháu rồi. Bác thật sự rất nhớ cháu" - Vẻ mặt ông ta đầy gian xảo 

Đây chính là người bác đã chiếm tài sản của cả nhà cậu rồi đuổi cậu ra khỏi nhà, Jung Jae

"Jungkook, dạo này con rất phát tài nhỉ ?"- Khuôn mặt ông ta không chút thiện lương 

"Ý của bác là......"- Cậu kéo dài âm cuối tựa như đang chờ câu trả lời thích đáng 

"Ha....ha....ha...., cháu trai ta dù sao cũng là bác ruột của con, ta cũng có công nuôi con sau khi ba mẹ con mất mà. Bây giờ gia đình ta đang gặp chút khó khăn nên ta mong con giúp ta một chút "- Ông ta mang khuôn mặt tham lam thấy tiền là sáng mắt bàn điều kiện với cậu 

"Ồ "- Cậu kêu lên một tiếng như nghe hiểu rồi tiến đến bàn làm việc lấy ra một tập tài liệu 

Ông ta nghĩ cậu đang lấy tiền đưa cho mình nên khuôn mặt tươi cười đến mức đê tiện 

"Ông xem, sau khi xem xong thì mới có thể bàn điều kiện với tôi "- Cậu chuyển giọng lạnh lùng không đùa cợt với ông ta nữa 

Ông ta mở ra nhìn vào bên trong có một số hình ảnh khiến mặt ông ta vừa xanh vừa trắng 

Bên trong là một số hình ảnh ông ta đưa tiền cho người khác bắt cóc cậu, chụp hình cậu những tấm hình cậu với anh ở chung nhầm hâm dọa tống  tiền 

"Sao, bác nghĩ tôi không biết bác đã làm gì sao. Bác nghĩ bác biết được kế hoạch của ông Kim nên bác tiến hành theo từng bước để đứng ngoài chuyện này sao?" - Cậu nhấp một ngụm trà, bắt chéo hai chân, dựa lưng vào ghế lăc đầu nói- "Bác đừng quên rằng, cho dù có ra sao thì Taehyung cũng là con của ông ấy, ông ấy sẽ không để bản thân mất mặt đừng nói là sẽ chụp những tấm hình này, đến cả việc công khai quan hệ của chúng tôi ông ấy cũng phải suy nghĩ rất kỹ "

"Mày......mày....."- Ông ta kinh hãi nhìn cậu. Cậu không giống như trước đây, cậu nhóc 10 tuổi luôn khép nép sợ hãi, chui vào một góc ngồi thẫn thờ bây giờ lại có thể mạnh mẽ ngồi trước mặt ông đối chất, khiến ông sợ hãi 

"Được rồi, bác. Đây là lần cuối tôi muốn nhìn thấy ông, từ nay về sau coi như chúng ta không quen biết "- Cậu lấy chi phiếu ký một ít tiền rồi đuổi ông ta đi 

~~~~~~~ 
Còn mấy chap nr kết thúc rồi nhá !!!
Dự kiến xong trc Tết nha !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net