Phiên ngoại 2: Chuyện tình Park Jimin Và Jung Hoseok

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia sáng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ chiếu rọi vào phòng

Jimin thức dậy phản ứng đầu tiên là toàn thân đau nhức đặc biệt là vị trí khó nói phía sau mặc dù hình như được thoa thuốc lành lạnh nhưng vẫn có cảm giác đau rát

Mở mắt ra đập vào mắt là khuôn ngực rắn rỏi màu mật ong, ngước lên là một chiếc cầm cương nghị, có thể xác định đây là một người ngủ quan tinh tế hoàn chính. Khoan đã, nhìn kỹ lại mới phát hiện hắn là......

"Jung. Hoseok!! " Cậu nghiến răng, rích ra từng chữ cơ hồ muốn nghiền nát anh

Anh thật ra đã thức từ lâu nhưng anh không dám mở mắt muốn nhìn xem cậu sẽ phản ứng thế nào
Anh hé mắt từ từ nhìn cậu, chỉ thấy cậu ngồi dậy chiếc chăn bị kéo che ngang hông, lộ ra khuôn ngực đầy dấu vết kích tình đêm qua, khiến anh miệng đắng lưỡi khô

"Anh giải thích cho tôi" - Cậu trừng mắt nhìn anh, hai thằng đàn ông làm sao có thể......

"Em bình tĩnh nghe tôi nói, thật ra là đêm qua chúng ta uống say....nên...... Nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm mà, em đừng lo!" - Anh cười, tất cả kịch bản suôn sẻ không khe hở

Cậu tức đến đỏ mặt, không ngờ cậu coi anh ta là anh em, anh ta lại đối xử với cậu như vậy. Bàn tay dưới mép chăn nắm thật chặt

"Anh nghĩ tôi điên sao, say rượu loạn tính"- Cậu cười lạnh, sau đó hét lên -" Say rượu loạn tính có thể làm xong giúp tôi tắm rửa, sức thuốc cho tôi. Tôi nghĩ không phải là say rượu loạn tính mà là anh có ý đồ với tôi "

Anh nhíu mày không ngờ cậu lại giận đến vậy

"Đúng, anh có ý đồ với em, anh thích em, khi em giới thiệu bạn gái mới với anh em có biết anh khó chịu đến độ nào không?"

"Em thông minh như vậy chắc có lẽ em biết được tâm ý của anh với em không phải sao "

"Jiminie, đừng như vậy, cho anh cơ hội có được không, anh thật sự rất thích em "

Anh ôm lấy cậu, mặc cho cậu chống cự anh vẫn cứ ôm cậu không buông

Cảm thấy kháng cự không được cậu thở dài

"Nếu anh thích tôi cũng không cần làm như vậy đâu. Chẳng qua anh thấy tôi mới mẻ nên mới như vậy. Tôi là trai thẳng chúng ta không có kết quả ?"

Nói xong cậu vùng khỏi tay anh, nén đau xuống giường mặt quần áo

Trước khi đi cậu lạnh lùng để lại một câu

"Chuyện này tôi coi như chưa từng xảy ra, anh cũng vậy"

Dứt lời hình ảnh cậu cũng khuất sau cánh cửa

Anh ngồi trên giường, nhẹ nhàng cười lên

"Em không thoát khỏi tôi đâu, em chắc chắc phải là của tôi "

Anh đã định ra kế hoạch thì chắc chắn con mồi sẽ mắc câu

Anh biết là anh thật lòng thích cậu hoặc có thể nói vô tri vô thức anh đã yêu cái tính nết trẻ con của cậu

Anh không gặp cậu một tháng chẳng qua để xác định tình cảm của mình, thật sự anh vô cùng nhớ cậu, đêm hôm đó anh định chạy đi bày tỏ với cậu nhưng cậu lại đem bạn gái đến giới thiệu với anh
Anh đương nhiên không chấp nhận nên đã tìm đến cô gái đó, nói một số chuyện

✩✩✩✩✩

"Xin chào, Hari , chắc cô còn nhớ tôi ?"- Anh hẹn bạn gái cậu ra một quán cà phê nói chuyện

"Chào anh, anh là bạn của Jiminie, không biết anh hẹn em ra có việc gì ?"- Hari là một cô bé rất dễ thương lại hòa đồng nên mọi người rất thích

'Jiminie' thân mật như vậy để cho cô gọi sao, em ấy là của tôi - Anh nghĩ thầm nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm từ tốn nói

"Hari, tôi có một việc phải nói với cô, chuyện này sẽ làm cho cô có thể không chấp nhận được "

"Có chuyện gì với Jiminie sao, anh nói đi "- Cô bé rất sốt ruột

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, một lát sau anh mới chậm rãi nói, mang theo khuôn mặt đầy khổ sở

"Thật ra tôi và Jimin là người yêu nhưng cậu ấy lại sợ xã hội dị nghị nên mới bỏ tôi, đi tìm một cô gái để hẹn hò "

Hari có vẻ rất sốc, khuôn mặt từ xanh chuyển trắng nhưng khi bắt gặp ánh mắt tha thiết, thành khẩn mang theo chút ưu thương của anh thì lại bị anh thuyết phục

"Em hiểu rồi, anh đừng lo lắng, em nhất định sẽ ủng hộ hai người, bây giờ em có việc đi trước "- Cô bé mỉm cười như lời động viên chúc anh thành công rồi đứng lên đi về

Anh biết ngay mà, anh dựa vào ghế nhàn nhã uống cà phê, chờ cá cắn câu

✩✩✩✩✩

Anh cười cười rồi đứng lên đi đến tủ lấy đồ thay để đuổi theo cậu

Nhưng anh không ngờ vừa đuổi người này đi người khác lại đến

Jimin vừa về đến ký túc xa thì nhận được một cuộc gọi

"Anh Jimin, em là Hyerim đây, hôm nay em về nước, anh có rảnh đến sân bay đón em "

"A...Hyerim khi nào em đến ?"

"Khoảng 7 giờ tối, được rồi, em lên máy bay đây !"

Jimin tắt điện thoại thở dài

Haiz, chuyện của tên kia chưa giải quyết xong bây giờ lại thêm một người đến làm sao giải quyết
Nhắc mới nhớ, mình đi nảy giờ sau tên kia không đuổi theo. Đáng ghét còn nói thích mình....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net