Chương 10: Ác mộng không dứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc ôm bụng chạy thục mạng, bóng tối hun hút phía sau như muốn nuốt chửng lấy cậu. Mặt trăng đỏ như máu mập mờ treo trên nền trời âm u, gió rít mạnh bên tai Chính Quốc, thanh âm thì thào đòi mạng. Chân cậu đã nhũn ra rồi, nỗi sợ hãi như một cơn hồng thủy nhấn chìm mọi giác quan.

Hưởng, anh ở đâu? Em rất sợ, rất sợ.

Tim bỗng đập mạnh một cái, cậu cảm nhận được vô số bàn tay lạnh toát đang bao lấy bụng nhỏ, hai móng tay nhọn hoắt của nữ quỷ đặt trước ngực Chính Quốc. Lồng ngực ngay lập tức bị xé rách, bàn tay trắng hếu kia thọc vào khuấy đảo nội tạng, moi ra một quả tim ấm nóng. Chính Quốc trợn mắt nhìn bàn tay kia chẳng hề dừng lại, men theo bắp đùi non mềm của cậu muốn kéo ra đứa bé.

Không, không, đó là đứa bé của cậu và Tại Hưởng.

Con của cậu, sinh mạng của cậu.

Chính Quốc thét lên, thanh âm vang vọng giữa đêm tĩnh mịch thê lương tột cùng.

.

Giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đã ướt đẫm y phục, phản ứng đầu tiên của cậu là đặt tay lên bụng kiểm tra xem đứa bé có hề gì. Xung quanh bốn bề vắng lặng không một bóng người, Chính Quốc không nhịn được nữa, bưng mặt khóc nức nở. Nỗi sợ hãi cùng lo lắng như một con rắn trườn khắp cơ thể, siết cậu đến nghẹn lại. Hóa ra tỉnh lại rồi, cũng chẳng khá hơn là bao.

Hắn không có ở đây.

Hắn bảo chỉ đi có ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi.

Chính Quốc mơ mơ hồ hồ bước xuống giường, thay ra y phục khô ráo, cậu không dám ngủ nữa, chỉ thẫn thờ ngồi trên bàn, lòng bàn tay cuộn chặt. Cậu mang thai sang tháng thứ sáu thì Tại Hưởng phải lên kinh thành một chuyến, ngoài làm nông thì việc buôn bán của hắn cũng có khởi sắc, nếu lần này thuận lợi thì cuộc sống sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Cậu biết đây là cơ hội hiếm có nên cũng không giữ hắn, chỉ dặn dò mọi sự cẩn thận.

Chính Quốc cúi đầu, vuốt ve bụng đã nhô cao. Từ khi cậu mang thai đến giờ, họ đã nửa năm chưa ân ái. Cậu đương nhiên biết năm qua rốt cuộc đã ủy khuất hắn. Có lẽ nào...

Kinh thành mỹ nữ như mây, mà cơ thể cậu vốn dĩ đã chẳng được như xưa nữa rồi. Ngồi xuống trước gương đồng, Chính Quốc thấy thiếu niên trong gương sắc mặt nhợt nhạt, mi mắt đã sưng vù vì khóc. Rèm cửa bị gió đêm thổi tung từng đợt, cậu ngơ ngẩn ngồi đó.

Nếu như có thế thật thì cũng không hề gì, chỉ cần anh bình an là được, Tại Hưởng...

.

.

"Tại Hưởng, mau uống ít nước đi." Nam nhân tiến đến bên cạnh vỗ vai hắn, thái độ mười phần thiện chí. Mấy ngày trước lúc hắn lên đường trở về tình cờ thấy xe ngựa của người này rớt xuống vực. Tại Hưởng không mảy may suy nghĩ liền lao đến cứu, chỉ là sức của hắn không thể giữ nổi xe ngựa lớn đến thế, cuối cùng bị kéo theo rơi xuống. May mắn phía dưới có cây đỡ hắn, còn hai người kia ngồi trong cỗ kiệu lót đệm vô cùng chắc chắn nên chỉ bị một trận choáng váng.

"Không sao, chỉ là nhà còn chuyện gấp, ta không thể tiếp tục trì hoãn." Tại Hưởng nhíu chặt mày, thầm tính toán men theo bờ vực mà leo lên, thế nhưng chỗ này cheo leo vô cùng, hắn còn vợ con, không thể liều mạng được. Chính Quốc, đợi anh một chút nữa thôi... anh nhất định sẽ tìm ra cách. Nghĩ đến thê tử đang ở nhà đợi mòn mỏi, lòng Tại Hưởng lại như lửa đốt.

"Không giấu gì ân nhân, thân phận của chúng ta không nhỏ, sẽ nhanh chóng có người đến ứng cứu. Xin hãy chờ thêm một chút." Giọng nữ dịu dàng vang lên, là thê tử của nam nhân ban nãy.

Tại Hưởng thở dài, vuốt mặt. "Đành vậy, nhưng tốt nhất là đừng quá lâu."

.

Nhìn quần áo phục sức của hai người họ, hắn liền biết gia thế ắt hẳn không tầm thường, cả xe ngựa hoa lệ kia nữa. Cái Tại Hưởng không ngờ là họ thậm chí không hề giấu diếm mà tin tưởng công khai thân phận. Nam nhân tên Trịnh Hạo Thạc, tuổi tác xấp xỉ với hắn, là trưởng tử của Trịnh tướng quân danh tiếng lẫy lừng. Thê tử của hắn xuất thân còn hiển hách hơn, Kim Ỷ Viên là quận chúa, đích trưởng nữ của thân vương. Ấn tượng của hắn về cô Quận chúa này thực tốt, không kiêu ngạo lại thân thuộc gần gũi, tuy rằng hắn lỡ hẹn với cậu, thế nhưng hắn không hối hận lần này đã ra tay cứu người.

Ba người ngồi quây bên đống lửa, hắn thấy phu thê bọn họ ân ái lại càng nhớ thê tử vô cùng. Họ đã mắc kẹt ở đây ba ngày rồi, không biết phải đợi đến bao giờ, bụng Chính Quốc thì càng ngày càng lớn. Hắn trong lòng ảo não, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt dò xét của hai người trước mặt.

Kim Ỷ Viên liếc nhìn chồng, hai mắt nàng vô cùng kiên định, cảm giác thân thuộc này, nàng chưa từng cảm nhận được từ người lạ nào trước đây. Đây đích thực là...

Hạo Thạc thở dài. "Quả thật có mấy phần giống."

"Không phải mấy phần, em chắc chắn là anh ấy." Giọng nàng có chút run rẩy, huyết nhục tình thân là không thể xóa nhòa, họ còn là anh em cùng cha cùng mẹ. Vinh vương là anh ruột của đương kim Hoàng thượng, danh vọng lớn vô cùng, có thể nói là quyền khuynh triều dã. Thế nhưng ông lại có một nỗi ân hận mang theo cả đời, trưởng tử của ông, Kim Thái Hanh mất tích từ khi mới tròn một tuổi.

.
.

Còn năm ngày nữa là đến Tết Nguyên tiêu nhưng Chính Quốc cũng chẳng còn tâm trạng nào. Tết đầu tiên sau khi gả đi, hóa ra lại vô cùng ảm đạm. Bốn góc nhà tiêu điều không có hơi ấm. Không có hắn, Chính Quốc thấy trái tim mình đã chết một nửa rồi. Lồng ngực vừa trống rỗng vừa đau đớn. Cậu cố nén nước mắt, vực dậy tinh thần vốn rất tệ những ngày qua.

Cậu cần phải sống vì đứa bé.

Điền Chính Quốc, lâu nay mày không có yếu đuối như vậy.

Đứng lên khoác thêm áo choàng dày, Chính Quốc đem một giỏ mây đựng đầy những vòng tay và đồ trang trí kết từ chỉ màu ra chợ bán. Cậu vốn khéo tay, làm ra những đồ này cũng tinh xảo vô cùng, hoàn toàn hơn hẳn tay nghề của những người khác. Chính Quốc tính toán mang bán vào dịp Tết, có thể sinh lãi lớn.

Không có hắn ở đây, cậu càng phải có trách nhiệm với đứa bé trong bụng.

Tuyết mới tan, mặt đường trơn trượt vô cùng, Chính Quốc bụng đã nhô cao, còn phải xách thêm một giỏ lớn, vất vả cẩn thận để ý từng bước chân. Đến được nơi, mặt nhỏ đã đỏ bừng, thở ra từng làn khói trắng. Cậu ngồi xuống một góc trong chợ, chưa kịp định hình thì đã bị một giọng nói cay nghiệt đánh cho choáng váng. "Tiện nhân, da mặt quả nhiên không tầm thường, còn dám tới đây." Người này là một hàng xóm gần nhà, Chính Quốc lâu nay cũng không có hiềm khích, sao lại...

Chị ta còn muốn tiếp tục miệt thị cậu, rốt cuộc bị người bên cạnh khều nhẹ, chỉ phun ra mấy tiếng. "Hồ ly tinh."

Chính Quốc cúi gằm mặt, đầu váng mắt hoa vì những lời mắng chửi không ngừng vang lên khắp nơi. Những người đi qua chỗ cậu, không vội vàng né tránh thì cũng luôn miệng chửi bới. Nói cậu là loại không có liêm sỉ, ti tiện, nhân cách hạ đẳng.

"Hồi đầu nghe tin nó bị cưỡng hiếp còn thấy tiếc, hóa ra là mặt dày câu dẫn nam nhân."

"Dâm đãng, không biết xấu hổ."

"Chị không biết đâu, mấy bữa chồng nó không có ở đây hồ ly này còn dẫn đàn ông về tận nhà. Còn rất lâu mới trở ra, không biết đã làm được những gì rồi. "

"Cái thai trong bụng có lẽ còn chẳng phải của Tại Hưởng, là nghiệt chủng lưu lại cũng nên."

"Nhìn mặt là thấy không phải loại tốt đẹp gì, trước sau chỉ biết quyến rũ nam nhân. Loại song tính hạ đẳng như thế, sinh ra không phải chỉ để nằm dưới thân đàn ông rên rỉ hay sao?"

"Tại Hưởng có lẽ cũng không chịu được loại đồi phong bại tục này, đã bỏ đi rồi."

"Hoặc là hắn biết rằng đứa con trong bụng cậu ta không phải của hắn."

"Loại hồ ly tinh ti tiện ăn vụng sau lưng chồng thế này, chỉ có dìm chết mới hết tội."

Những lời cay độc như con dao nhọn đâm khoét khắp người Chính Quốc, làm cậu nghẹt thở. Bọn họ dùng những từ ngữ cay nghiệt nhất để chửi bới cậu, nhìn cậu bằng con mắt ghét bỏ cùng khinh thường. Tin đồn cậu thông đồng với nam nhân bên ngoài đã lan khắp chợ, họ nói cậu là tiện nhân, con của cậu là nghiệt chủng không thể lưu lại. Người qua lại với cậu theo lời họ là Mẫn ca, nhưng giờ cậu nói hai người hoàn toàn không có gì, ai sẽ tin đây...?

Họ còn nói hắn sẽ không bao giờ trở về nữa...

Tim Chính Quốc nghẹn lại, cậu thẫn thờ, nước mắt từ bao giờ đã rơi đầy mặt. Những lời miệt thị thế này từ khi cha sinh mẹ đẻ cậu chưa từng phải trải qua, họ tàn nhẫn đem tự tôn cùng tinh thần cậu dẫm đạp thậm tệ. Cậu không buồn phản kháng nữa, cuối cùng một người không thể át lại đám đông, mà còn là đám đông khí thế bừng bừng thế này. Cho đến khi Chính Quốc biết họ định lấy đi con của cậu.

"Loại hồ ly tinh thế này, theo luật nên bỏ lồng heo dìm xuống sông."

"Đúng thế, làm đi."

"Làm đi!"

"Nghiệt chủng không thể được lưu lại."

Tiếng người la ó hò hét bên tai. Chính Quốc ôm chặt bụng, kịch liệt lắc đầu. "Không, không, không, đây là con ta, các người không có quyền đụng đến nó."

Thế nhưng sức cậu tuyệt không đọ lại những người đó. Hai nam tử cao to túm lấy tay cậu, kéo cậu thẳng đến dòng sông chảy qua làng. Người đổ ra xem rất đông, những lời miệt thị tiếp tục được phun ra. Không ít người đem rau củ cùng trứng thối ném tới tấp vào người cậu. Vừa ném vừa chửi rủa, nói cậu hãy chết đi. Chính Quốc thấy thấp thoáng trong đám đông người của Điền gia muốn lao vào cứu nhưng bị dân làng ngăn lại, cùng nụ cười nửa miệng thỏa mãn của Yên Nguyệt.

Cậu bị nhét vào một cái lồng lớn, thả xuống dòng sông đang chảy xiết. Đã là mùa xuân nhưng dòng nước vẫn lạnh lẽo vô cùng, giống như là nước tuyết vậy, trong cơn mơ hồ bỗng thấy dưới bụng truyền lên từng trận lạnh toát. Cơn đau ngắt quãng khó có thể chịu đựng được nữa, nước lạnh băng tràn vào buồng phổi, Chính Quốc cảm nhận sinh mệnh của mình và đứa bé từ từ kết thúc.

Ý thức của cậu quay trở lại ngày hôm ấy, đêm cậu gả cho hắn, cách hắn cười, cách hắn ôn nhu ôm cậu vào lòng, giọng nói trầm ấm như mật, vẻ mặt vui mừng hồi hộp của hắn đếm từng ngày con chào đời. Nước mắt chậm rãi chảy từng hàng trên gò má.

Đến kiếp sau cũng vẫn muốn gả cho anh, Tại Hưởng.

Tại Hưởng, xin lỗi, không đợi được anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net