Chương 13: Hoa đào đi theo nhiều không tả xiết (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Hoa đào ở đây chỉ nhân duyên, tức vận đào hoa.

_

Xe ngựa một đoàn vô cùng uy vũ, đi đến đâu dân chúng quỳ rạp tránh đường đến đó, không dám nhìn thẳng. Mà trong xe ngựa hoa lệ đi đầu lại là cảnh tượng dâm mỹ kích thích thị giác, giữa thanh thiên bạch nhật cũng có thể làm người ta phấn khích vô cùng.

Áo choàng gấm của Chính Quốc rơi xuống sàn, bất quá trong xe được đốt hương liệu cùng lò sưởi ấm áp nên vẫn cực kỳ dễ chịu. Cậu ngồi dựa vào lòng nam nhân anh tuấn, phiến má trắng ngần như ngọc giờ đây phiếm hồng, môi đỏ mọng rên rỉ tên hắn. Bàn tay rộng lớn ấm áp của Tại Hưởng lúc này đang luồn vào trong áo xoa nắn bầu ngực tròn lẳng của cậu, song tính nhân sau khi có thai đầu nhũ lớn hơn rất nhiều, bánh bao vừa mềm vừa lớn ở trong tay hắn co dãn đàn hồi thực thích.

"Quốc nhi nhìn xem, lão công chính là vô cùng yêu thích nơi này của em."

Hắn nhéo thịt vú trắng mịn như tuyết, ngón tay thon dài kẹp lấy đầu núm đỏ hồng mà vừa kéo vừa gẩy. Chính Quốc chỉ biết há miệng thở dốc run rẩy trong lòng hắn, cơ thể sau khi mang thai mẫn cảm vô cùng, chỉ mới được chơi đùa đầu vú thôi mà nhục huyệt đã ướt đẫm dâm dịch. Ngọc hành nho nhỏ dựng thẳng, bên dưới hai mép hoa huyệt đỏ hồng co rút chảy ra dịch nhờn, thèm khát được dương vật to lớn cắm vào. Cậu mơ màng nhìn chồng mình vẫn say sưa cúi đầu cắn mút hai khỏa bồng đào trước ngực, khó chịu đưa hai chân thon dài quấn quanh người hắn. Cặp mông phấn nộn nghiến lên đũng quần nam nhân bên dưới, nơi cự vật đã sớm độn lên không ít.

"Chẳng phải ban nãy nói sắp không chịu được rồi sao?"

"Bảo bối, em gấp à?". Tại Hưởng nhướng mày, lưu manh hỏi.

Nếu không phải đang còn người ở ngoài cậu đã sớm cho hắn một cái tát. Chính Quốc nhấc mông, mang trọng lượng hai người tính cả thai nhi trong bụng dập xuống chỗ đó của hắn.

Kim Tại Hưởng lập tức la lên thất thanh.

Cmn đau chết hắn rồi, Quốc nhi, em tính mưu sát chồng em đúng không??

Thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền định tiến đến kiểm tra, Trịnh Hạo Thạc cưỡi ngựa phía trước vội vàng ngăn y lại. "Không có gì, thế tử và thế tử phi đang chơi đùa với nhau thôi."

Thị vệ lúc này "..."

Y không muốn làm nữa, cho y về chơi với vợ được không?

.

Hắn đau đến mức không nói nên lời, cậu cũng có chút áy náy, tay đặt lên cự điểu của lão công nhẹ nhàng xoa bóp.

"Xin lỗi, em..."

Mang thai, tính khí không được tốt lắm.

Hắn mặc dù còn nghẹn nhưng không dám lên tiếng, sợ cậu làm thêm cú nữa nửa đời còn lại của hắn liền xong. Cự vật được bàn tay mềm mại ấm nóng của Chính Quốc xoa nắn đã nhanh chóng hưng phấn trở lại, hắn lật người để cậu nằm ngửa lên đệm xe, cúi đầu liếm nhục đạo đỏ hồng đang kịch liệt mấp máy. Từ góc này cậu liền có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ghé xuống mút mát âm đạo, chiếc lưỡi điêu luyện đảo qua mép môi phấn hồng, ấn lên điểm nhạy cảm của cậu. Cả cơ thể đều bị hắn chơi đùa đến nhũn, Chính Quốc cong người, vật nhỏ giữa hai chân run rẩy bắn ra tinh dịch. Âm hộ phun thật nhiều nước, co rút nuốt lấy mấy ngón tay thon dài đang thăm dò bên trong. Hai mảnh hoa bị hắn cọ xát đến đỏ ửng, quy đầu to tròn đặt trước cửa nhục đạo ẩm ướt một đường tiến vào.

Khoảnh khắc hắn hoàn toàn ở trong cơ thể cậu, hai người cùng thở phào một hơi. Bởi vì bụng Chính Quốc lớn nên không thể vận động quá mức kịch liệt, hắn toát mồ hôi tận lực kìm nén, mỗi một cú thúc đều vô cùng nhịp nhàng đều đặn. Cậu ngửa đầu thoải mái tận hưởng cảm giác từng đường gân bao quanh nam căn no đủ miệt mài ma sát lên từng điểm mẫn cảm trên cơ thể, lần đầu làm trong hoàn cảnh này, bên ngoài còn có rất nhiều người làm Chính Quốc không nhịn được cảm thấy ngoài lo sợ còn có mới mẻ cùng kích thích.

Tại Hưởng lấy gối mềm lót dưới bụng thê tử, hôn dọc từ bụng lớn trắng nõn đến đôi bồng đào trước ngực. Hắn ngậm lấy một bên đầu vú, răng khẽ cọ lên da thịt trắng mịn như tuyết mang đến từng trận khoái cảm tê dại.

"Quốc nhi, lão công cắn mút đầu vú em có phải rất sướng không?"

"Ha... sướng... muốn lão công xoa ngực cho Quốc nhi, mút sữa của Quốc nhi..."

Hắn thực yêu thích bộ dạng khi lên đỉnh của vợ nhỏ, cả người phủ một tầng sắc đỏ kiều diễm lại không ngại ngùng mở miệng khẩu dâm. Vẻ mặt so với ngày thường nhu thuận đúng mực quả là một trời một vực.

Mà bộ dạng câu nhân này của cậu, chỉ để cho hắn nhìn.

Không kìm được lại hướng mặt nhỏ mà hôn hôn.

Vú Tiểu Quốc so với nữ nhân không tính là đầy đặn nhưng tuyệt đối không thể gọi là nhỏ, vô cùng vừa tay hắn. Dưới tác động mãnh liệt từ nam nhân bên cạnh cậu liền thấy có chút tức ngực, cuối cùng đầu vú hồng hào run run phun ra từng tia sữa trắng.

"Quốc nhi, em có sữa thật này." Hắn kinh hỉ vô cùng, khuôn miệng nở rộ. Cuối cùng nằm lên người cậu uống thử một ít.

Chính Quốc. "..."

Cậu không đẻ ra người này có được không? Cảm giác kỳ quái như đang loạn luân với con trai vậy...

Hai người lăn lộn một hồi, hắn bỗng ngẩng đầu, giương mắt cún hỏi. "Anh có thể bắn vào trong không...?"

Cắn cắn môi, mặt cậu giờ đỏ bừng rồi. "Em không biết nữa..."

Nhưng chả nhẽ lại để hắn bắn ra xe, cũng rất khó coi.

Thầm nhủ từ nay không bao giờ cùng hắn tùy tiện trên đường nữa, cậu cắn răng hít vào một hơi. "Em dùng miệng giúp anh."

Tại Hưởng rút cự vật đang còn trướng lớn ra khỏi hoa huyệt, hướng môi đỏ của thê tử cọ cọ một cái. Cậu há miệng, cố gắng ngậm lấy một phần đại cự điểu, đầu lưỡi mềm mại lướt qua quy đầu cùng đường gân trên thân dương vật, ra sức thỏa mãn nó. Nam căn trong miệng vừa nóng vừa cứng đến lợi hại, Chính Quốc mới biết hóa ra ban nãy chồng mình đã nhịn đến nhường nào. Cuối cùng dưới ánh mắt kìm nén cùng ngỡ ngàng của hắn, cậu cố gắng mở miệng ngậm toàn bộ chiều dài dương vật. Quy đầu to như trứng gà đè lên cuống họng, Chính Quốc nghẹn đến chảy nước mắt.

Cảm giác ấm nóng bao bọc hạ thân cùng gương mặt đỏ ửng gợi tình của cậu làm hắn chỉ muốn hung hăng đè người ra kịch liệt khi dễ một phen. Thế nhưng rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống.

Bảo bảo mau mau ra đời đi, cha con nhịn sắp liệt ba đời rồi a.

Cuối cùng đến khi cơ miệng rã rời đầu váng mắt hoa, cậu cũng cảm nhận được vật lớn trong miệng giật giật, từng dòng tinh dịch ấm nóng rót vào khoang miệng. Nhiều đến nỗi cả cơ thể như bị lấp đầy, Chính Quốc nuốt xuống toàn bộ, mệt lả thiếp đi trong tay hắn.

Được giải tỏa xong cơ thể thập phần sảng khoái, hắn cúi đầu ôn nhu hôn lên vầng trán mềm mịn rỉ mồ hôi của thê tử. Mày kiếm khẽ nhếch, trong lòng là một cỗ hạnh phúc cùng vui sướng, hắn nhấc mành kiệu nhàn nhạt ra lệnh.

"Dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, thế tử phi mệt rồi."

.
.

Chỗ họ dừng chân là một khách điếm có tiếng nối từ vùng phụ cận đến kinh thành. Ông chủ nhìn thấy là người của Vương phủ, chỉ hận không thể mang toàn bộ người làm cùng trân phẩm ra hầu hạ.

"Nhanh nhanh, mang yến sào với canh hầm táo đỏ lên đây, thế tử phi đang mang thai ..."

"Thế tử cùng Quận chúa đến đây quả là phúc ba đời của tệ xá... Niềm vui này thực không cách nào tả xiết..."

Ông chủ khách điếm cao hứng đến độ khoa chân múa tay, Hạo Thạc đứng một bên cùng lão nói vài câu khách sáo. Hắn chỉ duy trì thái độ trầm mặc, nhận lấy đồ sạch từ thị nữ vào xe ngựa thay cho cậu, hương liệu được xông mới thanh sạch lại sảng khoái, Chính Quốc mơ màng dụi dụi đầu trong lòng hắn.

"Quốc nhi, dậy ăn một chút." Hắn hạ giọng dỗ dành, thanh âm phá lệ ôn nhu cùng chiều chuộng, giống như trước đây ở căn lều cũ dỗ cậu ăn thêm một ít.

"Không thích, muốn ngủ..." Hé mắt nhìn chồng mình vẫn bên cạnh, cậu yên tâm làm nũng thêm chút nữa. Ban nãy bị hắn hành vẫn còn mệt muốn chết a.

Tại Hưởng tuyệt đối không cách nào cưỡng lại vẻ mặt này của thê tử, cuối cùng thở dài ngồi yên để cậu dựa.

Đành ăn sau vậy.

.

Kim Ỷ Viên sau khi biết Tiểu Quốc mệt đến mức không xuống được xe ngựa, không kìm được nhăn mặt mắng ca ca nàng một tiếng. "Cầm thú." Nói xong lại hung hăng cắn một miếng điểm tâm.

"Viên Viên, đang ở bên ngoài, em có thể có một chút phong thái của hoàng thất được không...?" Trịnh Hạo Thạc bất lực đỡ trán. Lúc được chỉ hôn cho đích nữ của Vinh Vương, y còn tưởng cả đời này sẽ phải ở chung một chỗ với một nữ nhân kiêu ngạo cùng không để y vào mắt. Hóa ra vợ y đúng là được cưng sủng mà lớn lên, thế nhưng chỉ là một con mèo nhỏ thích giơ móng vuốt.

"Điểm tâm này không tệ, nếu Quận chúa thích, tại hạ liền sai người làm thêm một phần lớn." Chủ khách điếm vừa cười vừa tích cực vỗ mông ngựa, lão phất phất tay, phía sau liền bước đến một thiếu nữ dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Thiếu nữ mi mắt như mực, hai má ửng hồng, cả người tản ra khí chất thành thục cùng duyên dáng, quả thật lớn lên bộ dạng rất tốt. Đợi nàng hành lễ xong, chủ lầu vội vàng lên tiếng. "Quận mã, Quận chúa, đây là cháu gái của tại hạ, tuổi vừa tròn mười tám, tên gọi Vân Thiền. Nàng tuy tay chân vụng về nhưng dung mạo không đến nỗi khó coi, là mỹ nhân nổi tiếng nhất vùng này. Thế tử phi đang mang thai nhiều lúc không tiện, có thể đi theo hầu hạ Thế tử gia là phúc của nó..."

Hạo Thạc nhìn lão ta thao thao bất tuyệt, đương nhiên dụng ý là muốn nhét người vào bên cạnh Tại Hưởng. Ý định này vốn không sai, có ai mà không muốn trèo cao cơ chứ? Thế nhưng việc này tuyệt đối không được, y rất hiểu anh vợ a.

Y mở miệng, đang định dùng lời lẽ mềm mỏng nói cho lão hay thì bị vợ mình ngăn lại.

"Ta thấy Vân Thiền cô nương quả thực rất tốt, kinh thành cũng hiếm có nữ tử nào mỹ mạo như vậy. Thế tử mới chỉ có chính thê, phỏng chừng cơ hội của cô nương không phải là không có."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net