Chương 14: Hoa đào đi theo nhiều không tả xiết (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc du dương như mây trôi nước chảy, một tốp thiếu nữ say sưa xoay mình nhảy múa, quả là uyển chuyển diễm lệ vô song. Kim Ỷ Viên chăm chú xem một chút, thấy hắn đi qua liền đưa tay kéo lấy. "Tiểu Quốc vẫn chưa dậy sao?"

Hắn lắc đầu. "Ta đến bảo nhà bếp làm thêm mấy món em ấy thích, lát nữa sẽ gọi người dậy."

Biểu tình trên mặt Hạo Thạc có chút cổ quái, Quận chúa tủm tỉm cười, kéo hắn ngồi xuống ghế. "Vừa hay ở đây có ca múa, ở lại xem với em một chút."

Lúc này trên đài vũ công đã lui hết, chỉ còn lại duy nhất một người. Nữ tử vận chiếc váy màu hồng nhạt có tay áo dài tới chạm đất, vóc dáng mềm mại như liễu, tóc mây buông xõa có vẻ vô cùng thanh tân tươi mới. Tiếng đàn sáo lại vang lên, thiếu nữ nghiêng đầu lộ ra gáy trắng nõn, tay áo vung cao tha thướt nhảy theo điệu nhạc. Tiếng đàn lúc êm dịu như nước lúc lại mãnh liệt dồn dập, nữ tử hoàn hảo phối hợp, mỗi một cái liếc mắt xoay người đều toát ra vẻ phong tình vạn chủng, quyến rũ đến tận xương. Tiết tấu hài hòa, kỹ thuật nhảy mỹ lệ mà rực rỡ, vòng eo tinh tế chỉ vừa một nắm tay kia trong mắt nam nhân không khác nào trân bảo khó tìm. Nàng giống như đóa mẫu đơn từ từ nở rộ, giờ phút này thật sự làm người ta kinh diễm.

Kim Tại Hưởng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhận ra thiếu nữ kia liếc mắt về phía hắn vô số lần, nhưng hắn vẫn như cũ thản nhiên ngồi đó.

Một dải lụa bỗng từ trên cao thả xuống, thiếu nữ vươn tay bám lấy, nhẹ nhàng như lưu vân nhún người nhảy xuống dưới khán đài. Nhìn hắn ở khoảng cách gần thế này tim nàng không tránh khỏi rạo rực, nam tử tuấn mỹ cực độ lại thân phận cao quý như thế nhân gian này chắc không nữ nhân nào đành lòng bỏ lỡ.

Tiếng nhạc phút chốc trở nên dồn dập da diết tựa vó ngựa trên thảo nguyên, Khương Vân Thiền khẽ hít một hơi xoay liền một mạch mười mấy vòng, thể hiện nhuần nhuyễn điệu Hồ Toàn vũ.

Tại Hưởng nghe hạ nhân nói cậu đã tỉnh thì ngay lập tức muốn rời đi, chỉ là vừa nhấc chân thiếu nữ kia liền mất đà lao thẳng vào ngực hắn. Mùi hương ngọt ngào nhanh chóng xộc vào mũi, thiếu nữ trong lòng hắn hai má đỏ ửng, giống như một nụ hoa e ấp diễm lệ.

Chính Quốc đi vào phòng chính là vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này. Mày đẹp lập tức nhíu lại, mới vừa chợp mắt một lát lại có người đến quyến rũ chồng cậu rồi sao?

Hắn đưa tay gỡ nữ nhân đang bám chặt trước ngực, lại đỡ Chính Quốc ngồi xuống ghế. Không khí trong phòng mười phần cổ quái, Khương Vân Thiền nhấc mắt đánh giá vị Thế tử phi trong lời đồn một chút, sau đó nhu thuận quỳ xuống.

"Tiểu nữ có tội, vô ý mạo phạm Thế tử." Dáng vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, thật làm người ta không nỡ với nàng buông lời quá nặng.

Kim Ỷ Viên biết lần này là do mình gây chuyện, liếc cậu một chút rồi chột dạ phất tay. "Được rồi, mau lui xuống đi."

Nàng ta cắn chặt môi, có vẻ không cam tâm nhún người rời đi. Tức thì một giọng nói thanh thoát vang lên, Chính Quốc đứng dậy, tươi cười lên tiếng. "Cô nương khoan hãy dời bước."

Khương Vân Thiền kinh ngạc nhìn người trước mắt, sau đó nhanh chóng hồi phục, mềm mại cất giọng. "Thế tử phi có điều chỉ giáo, tiểu nữ xin kính cẩn lắng nghe."

Cậu hấp háy mắt, gương mặt tươi cười thật giống nắng ấm buổi đầu đông, tư thế nhẹ nhàng cao quý, phút chốc khí chất đã lấn át nữ tử trang điểm tỉ mỉ trước mặt. "Cô nương thông thạo ca vũ, ta vô cùng thưởng thức. Hiềm rằng thân thể bây giờ nặng nề, chỉ có thể ở đây biểu diễn chút ngón nghề vặt vãnh, coi như kỷ niệm lần hội ngộ này của chúng ta." Dứt lời liền hướng vị nhạc sư mới vừa biểu diễn tủm tỉm cười. "Có thể cho ta mượn cây đàn tranh này một chút không?"

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người trong phòng, Chính Quốc bám tay thị nữ bên cạnh chậm rãi bước lên đài biểu diễn. Bụng đến tháng này đã nhô lớn nhưng vẫn chẳng hề có điểm nào chật vật, áo choàng đỏ thẫm càng tôn lên nước da trắng ngần như ngọc. Cậu ngồi dựng thẳng cây đàn từ tốn chỉnh dây thử âm. Mắt vô thức lại lướt về phía hắn, Tại Hưởng cũng đang chăm chú nhìn cậu, hai mắt hắn sáng rực, vẻ mặt vừa kinh hỉ vừa mong chờ.

Cậu cúi đầu cười, còn chưa có làm gì hết, cái bản mặt tự hào này của hắn là sao đây? Lần này chỉ là tiện tay đánh phủ đầu tiểu tam một chút, muốn dùng mấy thứ này quyến rũ chồng cậu thì đợi kiếp sau đi.

Chính Quốc đối với âm nhạc chính là mười phần có thiên phú, Điền gia cũng không tiếc công bồi dưỡng hài tử duy nhất này, từ bé đã mời không ít nhạc sư có tiếng về chỉ dạy. Trải qua khổ luyện cậu sớm đạt được nhiều thành tựu, chỉ là sau ngần ấy việc, Chính Quốc không ngờ còn có ngày có thể chạm lại vào dây đàn. Cố nén cỗ xúc động cùng quyến luyến dâng lên trong lồng ngực, những ngón tay thon dài trắng nõn thành thục lướt như bay, một khúc Trường tương tư vang lên như mây trôi nước chảy, lập tức làm người nghe như chìm đắm trong không gian khác. Giống như một bông sen chậm rãi bung cánh trên mặt hồ trong veo như ngọc, mùi hương thanh tân dìu dịu như có như không ngập tràn trong không khí, làm lòng người khoan khoái.

Khúc ca vốn thê lương da diết qua tay cậu lại thêm mấy phần sinh khí. Giống như trải qua bao ly biệt xa cách, đôi tình nhân lại có cơ hội gặp lại, từ đó say đắm trong bể tình. Chính Quốc không phải chưa bao giờ đàn bài này, mà là tuyệt đối cảm giác không giống vậy. Sư phụ từng nói chỉ người đang yêu sâu đậm mới có thể diễn được cái hồn của Trường tương tư, hôm nay ngẫm lại quả không sai.

Một lọn tóc đen khẽ rũ xuống vầng trán mềm mịn, Chính Quốc nghiêng đầu nhìn hắn, nét mặt ngợp vẻ say mê lưu luyến. Dưới ánh đèn dìu dịu, gò má cậu ửng hồng tựa cánh hoa đào, một vẻ đẹp vừa thuần khiết lại mang theo phong tình vô hạn, vô thanh vô thức câu đi hồn hắn. Tại Hưởng nhìn đến ngơ ngẩn, rốt cuộc cậu còn có thể cho hắn bao nhiêu kinh hỉ? Thiếu niên mỹ mạo tài hoa hơn người như vậy, lại còn yêu hắn, ông trời có phải đối với hắn quá ưu ái rồi không?

Một khúc Trường tương tư triệt để đánh vào lòng những người có mặt. Đương nhiên ai có mắt cũng có thể nhìn ra tình ý dịu dàng triền miên được khéo léo gửi gắm qua khúc nhạc. Tiếng đàn đã dứt từ lâu nhưng mọi người vẫn còn thổn thức không thôi, Hạo Thạc sau khi hồi thần lập tức đứng dậy kịch liệt vỗ tay, cất lời khen từ tận đáy lòng. "Hay! Hay! Tiểu Quốc, cầm nghệ của em còn vượt xa nhạc sư trong cung."

"Lâu ngày không luyện tập, tay đã gượng gạo đi nhiều rồi, mọi người không chê em đã mừng lắm, sao dám nhận mấy lời này chứ?" Chính Quốc mỉm cười đưa lại cây đàn cho tỳ nữ, tha thướt đứng dậy, mắt chợt mở lớn nhìn nam nhân trước mặt.

Chỉ thấy Kim Tại Hưởng ôm cậu lên cẩn trọng hôn một cái, mắt cong cong thành hình trăng khuyết. "Quốc nhi ngồi lâu chân chắc tê rồi, để anh bế em."

Hắn căn bản chẳng hề quan tâm mấy ánh mắt kia, thản nhiên bế người của mình xuống. Chính Quốc được hắn ôm trong lòng, hai má càng đỏ, dung nhan so với trước kia lại càng kiều diễm hơn mấy phần.

Giờ khắc này cuối cùng Khương Vân Thiền cũng triệt để hết hi vọng. Nàng ta rốt cuộc hiểu ra, cho dù bản thân có nhảy múa tới gãy chân đi nữa cũng không bằng người trong lòng nam nhân kia ngồi lâu một chút. Ánh mắt ban nãy của hắn nhìn người kia là yêu thương cùng say mê cỡ nào, nàng rõ ràng cảm nhận được.

Bất giác cũng muốn có người nhìn mình như thế.

Khương Vân Thiền nhún người cáo lui, lần này là cam tâm tình nguyện, chỉ là trước khi đi vẫn không thể kìm lòng nhìn nam nhân anh tuấn kia một lần cuối. Nam nhân xuất chúng cỡ này, tiếc rằng nàng vĩnh viễn không cơ hội...

Cũng may người kia tài nghệ so ra hơn nàng vài bậc, thua cũng không cảm thấy quá uất ức.

Kim Ỷ Viên liếc nhìn nữ tử mới vừa lui đi, quay sang Chính Quốc cười nói. "Nàng ta cũng không tính là tệ, chỉ là so với Tiểu Quốc nhà chúng ta thì chỉ là hạng dong chi tục phấn mà thôi." Nàng mỉm cười rạng rỡ, chuỗi trân châu đính trên chiếc trâm cài tóc cũng theo đó mà xao động, phát ra mấy tiếng đinh đang vui tai vô cùng. "Việc này chung quy cũng là do nàng ta tự mình chuốc lấy, một mực muốn leo lên cành cao, Tiểu Quốc nhất định đừng vì thế mà trách anh trai em đấy."

"Dĩ nhiên là không có chuyện đó rồi." Trong lòng cậu thầm máy động, nhàn nhạt đáp lại.

Không khí trong phòng như cũ trở nên hòa hợp, Trịnh Hạo Thạc gõ gõ xuống bàn, hào sảng nói. "Đợi Tiểu Quốc dùng bữa xong chúng ta nhanh chóng lên đường hồi phủ thôi, cha mẹ chắc cũng đợi lâu rồi."

.

Trời chiều nhập nhoạng tối, vì đi xe ngựa của Vương phủ nên quãng đường phi thường thuận lợi, mới vậy đã gần tới nơi rồi. Chính Quốc vén một góc rèm xe ngựa, đưa mắt nhìn cảnh kinh thành xa hoa mỹ lệ, đường phố đông đúc người qua kẻ lại, từng tòa lầu các chạm trổ tinh tế trùng trùng điệp điệp hiện ra trước mắt. Mơ hồ còn nghe thấy tiếng cười nói không ngớt vọng đến từ tòa lầu bên cạnh, nữ tử váy áo lả lướt xinh đẹp mỹ miều, nam tử hào hoa phong nhã tinh thần phấn chấn. Dường như là một cảnh trong tranh vẽ.

Chính Quốc thả rèm xuống, trong lòng ý thức được cuộc sống của mình sau này sẽ có khác biệt lớn. Cậu uể oải tựa đầu lên vai nam nhân bên cạnh, khẽ hỏi một câu không đầu không cuối.

"Hưởng, anh nói từ lần đầu tiên gặp mặt, Quận chúa đã nhận ra anh rồi?"

"Đúng thế." Hắn nghiêng đầu dịu dàng hôn lên vầng trán mềm mượt của thê tử. "Có phải mệt rồi không?"

Cậu im lặng cọ đầu lên ngực hắn, tựa như đang làm nũng. Trong đầu vụt qua vô vàn ý nghĩ.

Trên đời thật sự có việc trùng hợp như vậy sao?

Chính Quốc khép mắt, tận lực đè nén những giả thuyết đáng sợ này xuống.

Có lẽ chỉ là do mang thai nên cả nghĩ mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net