Chương 15: Vương phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa dừng hẳn, Chính Quốc siết chặt lấy tay hắn, cuối cùng cũng đến rồi. Kim Tại Hưởng vỗ nhẹ lên mu bàn tay thê tử, trong ánh tịch dương mờ ảo vẫn thấy rõ được nụ cười dịu dàng khích lệ của hắn, cậu lập tức thấy lòng yên tĩnh trở lại, gật đầu đưa tay để thị vệ đỡ xuống.

Vương phủ nằm chiếm diện tích bằng cả con phố, thập phần uy nghi khí thế. Mái ngói cong vút như thể vượt tầng mây, cổng phủ nổi bật mấy chữ ngự ban khắc từ vàng ròng rồng bay phượng múa. Chính Quốc âm thầm nhớ lại những gì cô cô từng dạy, bày ra tư thế đoan trang cao quý nhất chậm rãi cùng hắn tiến vào.

Bên trong đã quỳ sẵn một đống người, chủ yếu mặc trang phục hạ nhân trong phủ, thấy hắn xuất hiện thì nhất loạt hành lễ, thanh âm vang dội. "Mừng thế tử, thế tử phi hồi phủ."

Tại Hưởng gật đầu, cho bọn họ đứng dậy. Lúc này từ trong nội điện một phụ nhân gấp gáp đi đến, kéo theo một dàn tỳ nữ lớn nhỏ. Nam nhân đi bên cạnh khẽ chau mày, hừ nhẹ. "A Xuyên, đi chậm chậm thôi, con trai không có chạy mất, bà gấp cái gì?" Tuy vậy vẫn đưa tay nắm lấy khuỷu tay bà, giữ cho bà khỏi ngã.

"Vương gia, vương phi đến."

Gia nô lại lần nữa quỳ xuống, Lâm Xuyên không còn tâm trạng để ý, quên cả cho bọn họ đứng lên. Bà vội vàng nắm lấy tay Tại Hưởng, búi tóc được cố định bằng cây trâm vàng đính mã não có chút rối loạn vì chạy, nghẹn ngào cất giọng. "Thái Hanh, cuối cùng mẹ cũng đợi được đến ngày này. Đây mới đích thực là nhà của con, con trai, mẹ nhất định hảo hảo bù đắp cho con." Bà dịu dàng liếc nhìn cái bụng đã nhô lớn của Chính Quốc, ân cần hỏi. "Tiểu Quốc đi đường có phải mệt rồi không? Bây giờ cách ngày sinh không còn dài, con phải chú ý cẩn thận mới được." Vương phi xem chừng còn muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng lại kìm xuống.

"Vâng thưa mẹ." Cậu nhu thuận đáp lời.

Quận chúa có vẻ không nhịn được, chạy đến làm nũng. "Mẹ quả nhiên chỉ quan tâm đến anh trai anh dâu thôi, từ nãy đến giờ vẫn chưa thèm liếc con một cái."

Vương phi yêu chiều điểm vào trán nàng, dịu giọng. "Nha đầu này từ bé đến lớn chỉ giỏi làm nũng, để xem lát nữa cha làm thế nào trừng trị con, càng ngày càng không có phép tắc."

"Còn không phải do hai người thường ngày chiều hư con." Kim Ỷ Viên làm mặt xấu, cùng với Vương phi đùa giỡn vui vẻ, Hạo Thạc và Chính Quốc thi thoảng xen vào đôi câu phụ họa. Chỉ có Vương gia cùng hắn từ đầu đến cuối duy trì trầm mặc.

"Mau vào ăn đi thôi, cháu ta đói rồi." Lâm Xuyên kéo tay con dâu, một tay bám vào thị nữ phấn khởi tiến vào sảnh chính.

.

Hạ nhân lần lượt bê đến hơn ba mươi món, màu sắc hương vị phong phú, bày biện tinh tế. Mùi hương thơm phức cứ thế lan tỏa, Chính Quốc nhìn bàn ăn tràn ngập, trong lòng thầm cảm thán mức độ xa hoa lãng phí của Vương phủ. Bên cạnh Vương gia còn để trống một ghế, ông thở dài. "Đi gọi nhị thiếu gia đến."

Lâm Xuyên mím môi, rõ ràng là không vui. "Tiệc gia đình, ông gọi người ngoài đến làm gì?"

"A Triệt là người ngoài? Nó là con trai tôi."

"Vậy sao?" Vương phi nén tiếng cười lạnh, quay sang gắp một miếng thịt hươu ướp hoa hồng vào bát của Chính Quốc, dịu giọng dỗ dành. "Ông cứ lo cho con trai của ông thôi, còn cháu nội để cho lão bà này vậy." Tầm mắt bà yêu chiều nhìn lên cái bụng tròn vo của cậu, lại không kìm được lần nữa căn dặn. "Tiểu Quốc phải ăn nhiều một chút, mẹ sẽ cho người hầm canh bổ mang đến cho con mỗi ngày, chú ý uống đúng giờ."

"Đa tạ mẹ chiếu cố." Chính Quốc không dám chậm trễ, ôn thanh đáp lại. Hai người lại trò chuyện về vấn đề sinh nở, Lâm Xuyên tươi cười rạng rỡ, tinh thần dần dần hồi phục. "Phòng sinh đã chuẩn bị sẵn rồi, cả bà đỡ thái y cũng thế, tùy thời liền có thể sử dụng... Đứa cháu đích tôn này của ta tuyệt đối không thể có sai sót nào."

Kim Ỷ Viên cầm khăn tay chấm lên khóe môi, cong miệng cười. "Mẹ lo cho lần sinh nở này của Tiểu Quốc còn hơn cả cho con năm đó, mẹ nói xem con làm sao có thể không ghen tị đây."

"Cái con nhóc này..." Bà mở miệng, chuẩn bị lại mắng yêu con gái vài câu bỗng tức thì im bặt, một thiếu niên vừa từ ngoài bước đến, kính cẩn cúi đầu.

"Cha, Vương phi."

"Đến rồi thì mau ngồi đi."

Thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, tuy mặt mày còn non nớt nhưng đã thấp thoáng mấy phần khí khái dáng dấp của công tử hào môn. Tiểu Quốc biết được người này chính là con riêng của Vương gia và thiếp thất, vốn chỉ là một cung tỳ xuất thân thấp kém. Bà ta vì khó sinh nên đã mất từ lâu, đứa trẻ này một mình sống trong Vương phủ thực chẳng dễ dàng gì. Vương phi cố nhiên không ưa con riêng của chồng, chỉ là sau khi hắn mất tích thì trong phủ chỉ còn lại duy nhất đứa con trai này, bà không thể xuống tay quá nặng.

Thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú lại có vài phần giống hắn, Chính Quốc vô thanh vô thức sinh ra thiện cảm, hướng cậu ta mỉm cười một cái.

Kim Vân Triệt nhìn người anh dâu trắng trẻo mềm mại như một khối đậu hũ, cơ hồ chỉ cần véo nhẹ một cái liền có thể chảy ra nước, hai tai bất giác đỏ bừng. Y cụp mắt, hướng Kim Tại Hưởng cung kính thưa. "Anh Thái Hanh."

Tại Hưởng đáp: "Ừ". Nhìn thấy vẻ mặt trách móc của thê tử bèn nói thêm." A Triệt."

Hai nha hoàn đứng bên cạnh Chính Quốc giúp cậu chia thức ăn, chỉ cần mắt cậu dừng ở món nào quá hai giây trong bát sẽ lập tức được lấp đầy. Quả thật có chút chán ngán, thế nhưng ở trước mặt ba mẹ chồng chỉ có thể bày ra bộ dạng nhu thuận điềm đạm. Vậy mà Vương gia lại nhìn ra được, ôn tồn nói. "Bình thường hai đứa chỉ cần sinh hoạt ở viện riêng, dùng thiện cũng thế. Dù sao cũng là người một nhà, không cần quá mức câu nệ." Ông nhìn Tại Hưởng, ánh mắt cương nghị lại xen lẫn vẻ ôn nhu từ ái không dễ dàng phát giác. "Ngày mai còn phải vào cung thỉnh an sớm, con mau đưa Tiểu Quốc về nghỉ ngơi đi."

.

Vương phủ lớn như thế, chỉ đi từ tiền đường đến viện riêng thôi mà đã mất mấy khắc. Hai nha hoàn cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, Chính Quốc nắm tay hắn đi qua vô số núi giả, đình các vườn tược. Trong phủ còn có một hồ sen thật lớn, mặt nước lấp lánh xao động dưới ánh trăng bạc, quả thật tuyệt diệu vô cùng. Cậu cùng hắn ở một biệt viện ở hướng tây, Vương gia cùng Vương phi ở hướng đông. Đi qua cửa thùy hoa đến một tòa viện chạm khắc tinh tế, tỳ nữ dẫn đường nhún người bẩm báo. "Đến rồi. Thế tử, Thế tử phi, đây là Hạm Đạm trúc."

Cậu không kìm được khẽ mỉm cười. "Cái tên nghe thực tao nhã quá."

"Dạ phải, Vương gia vốn yêu thích thi thư, mỗi một tòa viện trong phủ đều có một tên gọi riêng. Bọn nô tỳ ngu độn chỉ có thể nghe bên tai, không thể hiểu hết ẩn ý của ngài." Tiểu nha hoàn này thần sắc tươi tắn vui vẻ, Chính Quốc cũng có ấn tượng với nàng rất tốt.

"Tòa viện này từ tháng trước đã được tu bổ sửa sang lại, trước đây nó để trống hoàn toàn. Lúc xây Vương gia cũng mặc định chỗ này là dành cho Thế tử, sau đó ai cũng không được đến ở. Chỉ có nha hoàn tới quét dọn hằng ngày..."

"Viện này hạ nhân có tất cả ba mươi tám người, bốn mama quản sự, hai mươi nha hoàn, tám nô bộc... Ngoài ra còn có bà đỡ, y sĩ, vú nuôi, đều để chuẩn bị cho kỳ sinh nở của Thế tử phi và hầu hạ tiểu thiếu gia sắp ra đời."

Hạ nhân trong viện quỳ xuống hành lễ một hồi, Kim Tại Hưởng có chút nhức đầu, khoát tay. "Được rồi, sau này theo hầu hạ Thế tử phi cho tốt, bình thường trong điện không cần đứng quá nhiều người, không có lệnh của ta tuyệt đối không được vào tẩm điện."

"Đã rõ, thưa thế tử gia."

Hắn chính là không quen nhìn người khác quỳ lạy mình quá nhiều, lập tức cho bọn họ nhanh chóng giải tán. Sau đó liền không để ý mặt mũi mà quay sang ôm ấp vợ nhỏ, lúc nào cũng chỉ muốn cùng với em, không muốn có người khác xen vào....

"Đi đường cả ngày ra nhiều mồ hôi rồi, em muốn đi tắm."

"Chúng ta tắm chung."

"Không được." Chính Quốc đỏ mặt tía tai, ở đây vẫn còn người, sao hắn có thể không màng liêm sỉ như vậy?

Dứt lời liền không để ý đến hắn nữa, dứt khoát quay người đi theo nô tỳ ban nãy. Hồi sáng cùng hắn một hồi điên loan đảo phượng trên xe, người cậu vẫn chưa được tẩy rửa kỹ đâu, quả thực toàn thân nhớp nháp khó chịu vô cùng.

Tại Hưởng chỉ biết cười khổ, thê tử cưới gần một năm rồi mà da mặt vẫn mỏng như vậy. Quốc nhi nhà hắn quả thực đáng yêu a.

.

Hồ tắm rộng chừng một căn phòng được lát từ đá cẩm thạch, giống như một ôn tuyền nho nhỏ. Chính Quốc say mê nhìn làn khói mỏng manh chậm rãi bay lên từ mặt hồ phủ đầy cánh hoa. Mùi tinh dầu an thần nhè nhẹ xộc vào mũi, mang lại cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái. Nha hoàn bên cạnh giúp cậu cởi ra áo choàng, nàng tươi cười giải thích. "Nước tắm này được chuẩn bị theo quy cách của sủng phi trong cung, cánh hoa hồng nghiền nát trần qua nước nóng có thể dưỡng cho da dẻ hồng hào trắng nõn, còn thảo mộc có tác dụng an thần giảm đau nhức. Thế tử phi ngồi xe ngựa cả ngày ắt hẳn đã mệt, đây là Vương phi đặc biệt an bài chuẩn bị cho ngài."

"Vương phi có lòng rồi." Cậu mỉm cười, mắt thấy có thêm hai nha hoàn nữa bước vào muốn giúp mình tắm rửa. Chính Quốc cơ thể đặc thù, vốn không muốn người khác ngoài hắn nhìn thấy bèn vội ra lệnh cho họ lui xuống.

Làn nước quả thật ấm nóng vừa đủ, dễ chịu vô cùng. Cậu ghé mắt nhìn vào hai khỏa bồng đào vẫn còn in dấu vết hắn để lại ban sáng, trong lòng dâng lên một cỗ vừa hờn giận vừa ngọt ngào.

Ngượng ngùng cuộn người lặn xuống hồ nước ấm, trong lòng đều là ý nghĩ về hắn, về kết tinh của hai người đang dần hình thành trong bụng.

Người luôn ở trước mặt, mà lòng lại chẳng thể ngừng nhớ nhung. Không phải không lo sợ không yếu đuối, thế nhưng trước giờ chưa từng do dự bước về phía hắn.

Hưởng, không phải em thích cuộc sống giàu sang phú quý, em thích cuộc sống với anh.

____

Tình hình là thi cử xong xuôi rồi cả nhà ơi, từ nay mình sẽ cố gắng update thường xuyên nhất, lần nữa cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện thật nhiều ❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net