Chương 16: Lần đầu sinh nở (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng ba tiết trời mát mẻ thoáng đãng, Chính Quốc cho người kê một cái sạp gần cửa sổ, uể oải nằm phơi nắng. Tỳ nữ đứng bên cạnh nhẹ nhàng phe phẩy quạt, không dám dùng lực quá mạnh sợ cậu bị cảm. Mang thai tháng cuối thực mệt mỏi vô cùng, cậu dành phần lớn thời gian chỉ để ngủ và mơ màng, ngay cả việc ăn uống cũng như thế mà giảm sút. Lúc này một nha hoàn bưng theo khay gỗ lớn đi vào, nhún người hành lễ. "Thế tử phi, bên phường thêu đã làm xong quần áo cho tiểu thiếu gia... và thiên kim rồi."

Chính Quốc mân mê từng bộ quần áo nhỏ xíu được cắt may tinh xảo, hờ hững nói. "Toàn bộ đều là đồ cho nam hài sao?"

Nha hoàn có vẻ bối rối, sau đó bèn bẩm. "Đồ của nữ hài cũng có, để nô tỳ đi lấy cho người xem."

Nàng ta mới vừa lui đi thì Tại Hưởng bước vào, trông thấy dáng vẻ phiền muộn của thê tử tim gan hắn đều nhói lên một cái, vội tiến tới ôm người vào lòng. "Có chuyện gì sao?"

"Mẹ có vẻ chỉ mong đứa bé này là trai thôi." Mắt cậu ngập nước, tay kéo áo hắn gấp gáp nói. "Nếu là bé gái thì phải làm sao đây?"

"Quốc nhi, con gái của chúng ta anh yêu thương là được, mẹ nghĩ gì đâu có quan trọng chứ?" Tại Hưởng híp mắt búng trán cậu, vợ hắn mang thai đâm ra cả nghĩ, đến ăn ngủ cũng chẳng được ngon.

Chính Quốc hai mắt đỏ ửng, đưa tay đẩy hắn ra."Dù sao mẹ cũng chẳng làm gì được anh, cùng lắm nếu em không sinh được đích tử mẹ liền thay cho anh người vợ khác thôi."

"Điền Chính Quốc, em..." Hắn tái mặt, có phải tôi chiều em quá nên em hư rồi không?

Hắn tuy bừng bừng lửa giận nhưng không dám mắng vợ nhỏ, lại chuẩn bị hạ giọng dỗ em thì nha hoàn ban nãy quay trở lại, mang thêm một khay đồ nữa. Chính Quốc liền không để ý tới hắn, quay người xem xét đống vải vóc đủ màu vừa được mang đến.

Xấp y phục này kể cả số lượng lẫn chất lượng đều thua xa xấp kia, cậu mím môi nhìn cái váy bằng gấm Thục thêu hình bách điệp vờn hoa còn thừa cả một đoạn chỉ. Làn da non nớt của con cậu có thể chịu được thứ này sao?

Tại Hưởng nhìn thê tử ảo não, tự trách mấy ngày qua mình đã vô tâm thế nào, chuyện này vốn dĩ không đơn giản như vậy. Hắn cầm lấy chiếc váy trên tay cậu ném sang một bên, lạnh giọng nói với nha hoàn đang quỳ dưới đất.

"Bảo phường thêu may lại toàn bộ chỗ này, nếu không làm được thì từ nay cũng không cần phải làm nữa."

"Vâng, thế tử gia." Nha hoàn khẽ run một cái, dập đầu lui đi.

Việc còn lại chỉ còn dỗ thê tử, Tại Hưởng quay sang nắm vai cậu, hạ giọng. "Con gái chúng ta nhất định sẽ có được những thứ tốt nhất, Quốc nhi, anh sẽ nói với mẹ, em đừng lo nữa được không?" Thấy cậu cuối cùng cũng chịu quay lại, hắn thầm thở phào một cái. "Còn nữa, Kim Tại Hưởng cả đời này chỉ có mình em, thế nên câu ban nãy tuyệt đối không được nhắc lại."

Chính Quốc biết mình rốt cuộc không thể đổ chuyện này lên đầu hắn, cuối cùng chỉ rúc vào lòng nam nhân kia khẽ nói. "Nếu mẹ vẫn không chịu thì sao?"

"Anh đưa em bỏ trốn?" Hắn nhướng mày, nhẹ nhàng đặt trên trán cậu một nụ hôn. "Em có chịu quay về làm vợ một gã nông dân không?"

"Em nguyện ý." Cậu híp mắt cười, biết rằng hắn nói chuyện hoang đường trong lòng vẫn không kìm được dâng lên một cỗ ngọt ngào nhẹ nhõm.

Thật ra Chính Quốc, mỗi một lời nam nhân đó nói ra với cậu, đều là thật lòng. Chỉ cần cậu muốn, hắn sẵn sàng trở thành kẻ hoang đường nhất thế gian.

Tại Hưởng nhìn người từ khi nào đã thiếp đi trên gối, dịu dàng nâng bàn tay đang đan chặt với mình hôn một cái.

.

Anh yêu em.

.
.

Kim Vân Triệt cúi đầu đứng đợi ngoài tẩm điện xa hoa, trong lòng ngập tràn thắc mắc, trước giờ bà ta tránh y còn không được, giờ còn chủ động gọi tới?

"Vương phi, nhị thiếu gia đã đợi người nửa canh giờ rồi."

"Gọi nó vào đi." Lâm Xuyên nhàn nhã nhấp một ngụm trà, tùy ý để nha hoàn bên cạnh xoa bóp. Bà mị mắt nhìn thiếu niên anh tuấn giống chồng bà tới mấy phần, trong lòng dâng lên sự chán ghét không nói nên lời. "Ngươi cũng đã mười sáu, đến lúc phải khai trai rồi. Mau đến chọn vài người trong số này làm nha hoàn thông phòng đi, kẻo người ngoài lại nghĩ bản Vương phi khắt khe với ngươi." Lâm Xuyên chỉ tay vào một dàn thiếu nữ đứng khép nép bên cạnh, hờ hững nói. Thái hậu đã ngầm ý răn đe bà bỏ mặc đứa con riêng này, nếu còn không có hành động e rằng lão thái bà kia sẽ chẳng để yên.

"Sao thế? Chẳng nhẽ ngươi không vừa ý được người nào sao?" Thiếu niên từ nãy tới giờ vẫn đứng im như tượng, bà hừ lạnh, để nó trầm mê nữ sắc cũng tốt, sau này có lợi cho Thái Hanh.

Kim Vân Triệt vội vàng quỳ xuống dập đầu liên tục. "Vương phi cầu xin người đừng ban họ cho nhi thần, nhi thần chỉ muốn tập trung vào khoa cử, tuyệt không có ý nghĩ nào khác."

"Có công tử thế gia nào đến tuổi này mà không có thông phòng chứ? Đây đều là những nữ tử xuất thân trong sạch được lựa chọn kỹ càng. Nếu đã thế, để bản Vương phi chọn giúp ngươi là được." Lâm Xuyên căn bản không để ý tới tới phản ứng của y, chỉ định hai thiếu nữ mặt hoa da phấn từ trong hàng bước ra. "Hai người các ngươi từ nay đi theo hầu hạ nhị thiếu gia."

Đến nước này y biết không còn cách nào thoái thác được nữa, cúi đầu tạ ơn rồi rời khỏi. Hai nha hoàn kia cẩn trọng bước theo y, dung mạo cả hai đều vô cùng mỹ miều, ngực nở eo thon, là kiểu thông phòng quý tử thế gia yêu thích. Thế nhưng y lại chướng mắt tột cùng, cái dáng vẻ giả vờ nhu thuận này thua xa nét trong trẻo khả ái của người đó. Kim Vân Triệt nhắm mắt, trong đầu mường tượng lại nụ cười hôm đó dịu dàng hướng tới y, cả làn da trắng ngần xinh đẹp như những bông tuyết dưới ánh trăng, phía dưới cư nhiên lại có phản ứng.

Y điên rồi, lại có thể đi tương tư thê tử của anh trai.

Nha hoàn đi theo có chút sợ hãi, run giọng gọi. "Nhị thiếu gia?"

Y nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng ta kéo mạnh một cái, biểu cảm âm trầm.

"Chẳng phải nhiệm vụ của ngươi là hầu hạ bổn thiếu gia sao, đi thôi."

.
.
.

"Hưởng... em đau quá."

Canh hai, bên ngoài còn tối đen như mực, mưa phùn lất phất đập vào giấy dán trên cửa tạo thành những âm thanh lộp bộp. Khi hắn giật mình tỉnh dậy thì đã thấy Chính Quốc đau tới mặt mũi tái nhợt, phía dưới ga giường ướt đẫm một mảng.

"Người tới, thế tử phi sắp sinh rồi."

Tại Hưởng lấy chăn bao quanh cơ thể đang run lên của thê tử, ôn nhu hôn người dỗ dành. "Quốc nhi đừng sợ, phòng sinh đã chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ luôn ở bên em, chúng ta sắp được gặp bảo bảo rồi." Đèn đuốc trong điện phút chốc được thắp sáng trưng, một đám mama rầm rập chạy vào, giúp hắn đỡ cậu lên cáng. Chính Quốc đau đớn tột cùng, dường như toàn bộ xương cốt trong người vừa bị bẻ làm đôi, đau đến không thở nổi.

"Thế tử gia, phòng sinh là nơi xui xẻo, ngài không thể vào."

Hắn cố nhiên không chịu, khi đang giằng co thì Vương gia cùng Vương phi kịp thời hay tin chạy tới. Lâm Xuyên kéo tay con trai, hạ giọng khuyên nhủ. "Chưa nói đến phòng sinh lâu nay là nơi đại kỵ, con có vào đó cũng không giúp được gì, còn cản trở bọn họ giúp Tiểu Quốc sinh. Bên trong có rất nhiều bà đỡ có kinh nghiệm, sẽ không có việc gì đâu."

Hắn đành đứng bên ngoài chờ đợi, mưa vẫn tuôn xối xả, thế nhưng chẳng thể nào át đi tiếng hét trong nội điện.

Chính Quốc đau đến cơ hồ ngất đi mấy lần, bàn tay trắng bệch bám chặt chăn lụa đắp trên người, trong đầu vang lên những tiếng gào thét mà chỉ mình cậu nghe thấy. Giống như phía dưới có gì đó nứt toạc, xé cơ thể cậu ra làm đôi, trước mắt phủ một làn sương mờ ảo, không thấy rõ rốt cuộc trong phòng có mấy người. Rất nhiều giọng nói vang lên cùng lúc, có người đổ thuốc trợ sản đắng ngắt vào miệng cậu, tiếng bà đỡ gấp gáp hối dùng sức. Hơi thở Chính Quốc ngày càng nặng nề, bộ y phục đang mặc trên người cũng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.

"Người cố gắng lên, dùng sức đẩy một cái, đứa bé sẽ ra nhanh thôi." Hai ba bà mụ đang giúp cậu vuốt bụng, dùng nước nóng lau khắp cơ thể cậu. Chính Quốc loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, cơn đau truyền đến từ bụng và mọi thớ cơ trên cơ thể làm cậu tê dại, trong đầu chỉ còn một mảnh trắng xóa.

"Thế tử phi ngất rồi, nhanh, mang canh sâm đến đây."

.

Lòng Tại Hưởng như có lửa đốt, chỉ biết nôn nóng nhìn từng chậu nước sạch được bê vào rồi thay thế bằng những chậu máu tươi. Tiếng thét của cậu thì mỗi lúc một lớn, hắn cuộn chặt tay, cố gắng kiềm chế không phá cửa xông vào.

"Sao lại lâu như thế chứ?"

"Sinh con mất mấy ngày là chuyện thường tình, huống hồ mới chỉ có hơn một canh giờ thôi." Vinh Vương phi nhẹ giọng an ủi con trai, lo sợ hắn hồ đồ làm loạn. "Cha đã cho người cầm lệnh bài vào cung thỉnh ngự y rồi, con chớ nên lo lắng quá."

Hắn trầm mặc, đang định lên tiếng thì một nô tỳ hốt hoảng chạy ra, y phục thị mặc lấm tấm toàn máu là máu, mười đầu ngón tay còn đang nhỏ tí tách máu tươi.

"Nguy rồi, ngôi thai bị lệch, thế tử phi chảy nhiều máu quá."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net