Chương 17: Lần đầu sinh nở (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hưởng thấy máu toàn thân như ngừng chảy, tim can đông cứng thành một khối rồi bị ngọn gió đêm thổi cho nát vụn. Ý nghĩ có thể mất cậu mãi mãi làm hắn suýt phát điên, gia nhân không cách nào ngăn cản được nữa, đến khi hắn tỉnh táo trở lại thì đã đứng bên giường sinh rồi. Khuôn mặt vốn ngọt ngào tươi sáng của thê tử hắn giờ trắng bệch như giấy, hơi thở mỏng manh đứt đoạn, cậu gắng gượng nắm lấy tay hắn, hít thở nhiều lần mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh."Hứa với em, dù thế nào cũng phải giữ lại đứa bé."

"Quốc nhi, chúng ta sẽ lại có đứa bé khác, anh tuyệt đối sẽ không để mất em." Giọng hắn khản đặc, Chính Quốc mơ hồ cảm nhận được nước mắt nóng hổi của hắn từng giọt rơi xuống mu bàn tay cậu, cõi lòng lại xót xa đau đớn. Cậu thấy hắn đau khổ, thấy hắn tự trách, thấy hắn gần như phát điên.

"Lẽ ra anh không nên để em mang thai"

"Lẽ ra anh không nên rời đi, để bọn họ có cơ hội tổn thương em..."

Máu vẫn chậm rãi chảy ra từ người Chính Quốc, nhuộm đỏ tấm chăn lụa, cậu thấy cơ thể cũng theo đó ngày càng lạnh lẽo, chỉ có nguồn nhiệt ấm áp duy nhất là bàn tay to rộng vẫn chặt chẽ bao lấy tay mình. Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười ngọt ngào tựa bông cúc đầu tiên nở độ tháng tư.

Cảm ơn anh đã luôn nắm tay em.

Kỳ thực cậu vô cùng hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn. Cho dù biết mình có thể mất mạng đi nữa, vẫn sẽ chọn mang thai con của hắn.

Bà đỡ bưng đến một bát thuốc trợ sản có dược tính rất mạnh, ái ngại lên tiếng. "Thế tử, nhân lúc thế tử phi còn sức phải mau sinh đi thôi."

"Ngươi có thể đảm bảo em ấy được bình an không?" Tại Hưởng cuộn chặt tay, gằn giọng.

"Thế tử phi thể trạng yếu ớt trong lúc mang thai tâm lý lại không ngừng xao động, dẫn đến thai tượng bị lệch... thứ cho nô tỳ vô năng, chỉ có thể cố hết sức đỡ đứa bé ra thôi."

Tim giống như bị người ta hung hăng đánh một cái, hắn thấy sự đau đớn bất lực trào lên như một cơn hồng thủy quét sạch mọi giác quan, kéo hắn xuống vực sâu vạn trượng. Thê tử ngàn chiều vạn sủng gả cho hắn lại chịu thiệt thòi lớn đến vậy, đến lúc hắn nghĩ có thể cho em cuộc sống tốt nhất, ông trời lại không cho hắn cơ hội. Tại Hưởng ngửa đầu, nước mắt của hắn trào ra theo kẽ ngón tay, mang theo nỗi đau khổ thống hận không cách nào kìm nén, cố gắng nói chuyện mới biết cổ họng từ khi nào đã khàn đặc. "Không cần biết các ngươi dùng cách nào, làm cái gì, miễn là thế tử phi được bình an." Mắt hắn đỏ sậm, giọng nói như tu la vọng đến từ tám tầng địa ngục. "Bằng không, một người cũng đừng hòng rời khỏi đây."

Bên ngoài mưa như trút nước, hoa đào tươi đẹp cũng theo đó mà dập nát, tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng đến lại mang theo mấy phần sinh khí. Tại Hưởng nhíu mày nhìn vóc người nhỏ nhắn dừng lại ở ngưỡng cửa, thiếu niên nhanh nhẹn cởi ra áo khoác ướt đẫm nước, nhìn hắn cười tươi tắn.

"Thế tử, ta đến cứu ngài đây."

.

"Thái Hanh, đây là Giang thái y Giang Viễn nổi tiếng của triều ta." Vương phi gấp gáp giới thiệu. "Con dâu ta khó sinh, vạn sự đều nhờ ngài."

Tại Hưởng không nói hai lời, quỳ xuống dưới chân thiếu niên. "Cầu xin thái y cứu lấy thê tử ta, chỉ cần em ấy bình an ta nguyện..." Trong mắt y có gì dao động, khẽ ngắt lời hắn. "Ta nhất định sẽ dốc hết sức, thế tử mau đứng dậy thôi, lễ này tại hạ nhận không nổi." Dứt lời bèn nhanh chóng quay sang phân phó hạ nhân chuẩn bị. "Xông ngải điệp thế tử phi sẽ không xuất huyết nữa, thế nhưng thể trạng hiện giờ khó thể sinh thường được. Tại hạ sẽ thử châm cứu đả thông kinh mạch." Y ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú. "Có điều, nếu tình huống khẩn cấp..."

"Giữ lại tính mạng cho em ấy." Tại Hưởng không hề do dự, nếu chọn giữa bản thân và đứa bé, hắn nhất định không để con phải chịu tổn hại dù nhỏ nhất. Thế nhưng Chính Quốc so với sinh mạng của hắn còn quan trọng hơn.

Hắn tuyệt đối không thể mất em.

Giang Viễn không hỏi nữa, y cúi đầu chuẩn xác ghim những ngân châm nhỏ xíu lên các huyệt trên người Chính Quốc. Sắc mặt cậu dần hồng hào trở lại, bắt đầu có sức để rặn. Bà đỡ xúm lại dưới thân nhanh chóng phối hợp, cuối cùng cũng có thể sinh được rồi.

Tầm nhìn bị nước mắt làm cho nhòe nhoẹt, cơn đau ngày một lớn và xương cốt như nứt rạn. Chính Quốc thấy mình trôi nổi trên dòng chảy của hồi ức, giọng nói và hơi ấm của hắn dường như đang bên cậu rất gần. Cậu thấy hắn ôm eo mình xoay nhiều vòng trên mặt đất, hoa đào rơi tán loạn tạo thành cảnh tượng đẹp như thơ như họa. Có đứa bé đáng yêu mũm mĩm khẽ kéo áo cậu. Tim Chính Quốc tức thì mềm nhũn, vươn tay muốn chạm vào nó...

Bên ngoài sấm chớp rạch đùng một cái, cơn đau trong cơ thể như lên đến đỉnh điểm.

Cậu lấy hết sức bình sinh hét lớn, sau đó mọi thứ đều chìm vào khoảng không tăm tối.

.

Dường như đã trải qua mấy kiếp, khi Chính Quốc mơ hồ tỉnh lại thì đã là chuyện của mấy ngày sau. Ánh nến mờ ảo trong phòng làm cậu thấy cay mắt, cảm giác trống rỗng từ phía dưới bụng truyền đến như một mũi dùi đâm vào tim phổi. Cậu hoảng loạn muốn khóc, tức thì được một vòng ôm ấm áp bao bọc, khí tức mạnh mẽ nam tính tràn vào buồng phổi, trấn an trái tim đang đập liên hồi của cậu. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói đã ngợp nỗi mừng vui. "Quốc nhi, em sinh rồi, bảo bảo rất khỏe mạnh, đang được nhũ mẫu bế đi uống sữa."

Môi hắn dời đến chóp mũi nhỏ xinh của cậu hôn một cái. "Cực khổ cho em rồi..."

Chính Quốc thấy tim đập chậm lại, niềm hạnh phúc to lớn dần lan tỏa trên khắp tế bào cơ thể, cả người cậu như tan thành một vũng nước xuân, vừa ngọt ngào vừa vui sướng. Cậu thì thầm. "Là trai hay gái thế?"

"Là con gái."

Mắt hắn sáng rực, cậu biết hắn vẫn luôn mong chờ một bé gái, chỉ là không nói ra. Chính Quốc vươn người khẽ cắn vào môi hắn. "Anh thích không?"

"Rất thích."

Con của anh và em, đương nhiên là thích.

"Quốc nhi, em khiến anh hạnh phúc hơn cả người hạnh phúc nhất thế gian."

.

Cậu ghé mắt nhìn vào đứa bé đang say ngủ trong nôi, gương mặt hồng hào bầu bĩnh thật giống một trái táo chín mọng. Sau đó lại quay sang khẽ nhéo nam nhân đang ngây ngốc bên cạnh. "Anh đừng có suốt ngày nhìn chằm chằm con như thế, con bé còn nhỏ, chả nhận ra được ai với ai đâu."

"Thì sao chứ? Chẳng phải em cũng vậy còn gì?"

"Em sinh ra nó có được không?"

"Được rồi, em là lớn nhất." Tại Hưởng ôm eo thê tử hết ôm lại cọ. Từ sau lần cậu khó sinh hắn lại càng lo sợ, một hai bồi bổ cưng chiều vợ, nửa tấc cũng không rời. Dáng người sau sinh của Tiểu Quốc hồi phục rất nhanh, còn trở nên ngọt ngào thành thục hơn trước, cơ thể lúc nào cũng phảng phất mùi sữa thanh ngọt làm hắn không nhịn được mất khống chế. Chỉ là vợ hắn vẫn đang trong thời gian ở cữ...

Chính Quốc nén cười nhìn hắn mới ôm cậu được một lúc liền vội vã rời đi, đưa tay nựng phiến má mềm mại của bé con trong nôi.

Đáng đời, ai bảo anh làm em phải chịu đau như thế.

.
.

Bên ngoài mưa nhỏ, Tại Hưởng đưa cho thiếu niên một cây dù, cất giọng ôn hòa. "Lần này đều nhờ có Giang thái y thê nhi ta mới được bình an. Nếu ngươi có việc gì cần cứ nói, ta nhất định sẽ dốc hết sức."

Thiếu niên nhìn hắn, mím môi nói khẽ. "Thế tử gọi ta là Giang Viễn được rồi. Đây vốn là việc thái y phải làm, người không cần phải đền đáp." Trước mắt y phủ một tầng mơ hồ không rõ, sau đó liền quay lưng cáo từ.

Tại Hưởng mỉm cười, nhìn đồ chơi nhỏ xinh xắn hắn mới làm cho con gái, đang định rời đi thì người phía trước do dự quay lại. Hai người nhìn nhau qua màn mưa mờ ảo, hắn thấy dường như cảnh này từng xuất hiện trong hồi ức.

Giang Viễn ngập ngừng lên tiếng. "Lâm Thục cảnh quan tươi đẹp, núi sông như họa. Ta từng đến một lần thì thấy quả thực giống như lời đồn. Không biết thế tử từng đi qua nơi này chăng?"

"Ta và thê tử đích thực từng sống ở đó thời gian dài trước khi hồi phủ." Trong đầu hắn bất giác lóe lên vô số cảnh tượng ngọt ngào nơi căn nhà nhỏ khi cậu mới vừa gả đến, biểu tình trên mặt cũng trở nên phi thường ấm áp.

Hoa đỗ nhược được trồng trước hiên chậm rãi nở rộ trong mưa, mang theo nét dịu dàng hàm súc, cũng làm lòng người vô thức cảm thấy ưu thương. Giang Viễn nắm chặt cán ô, hi vọng rồi lại thất vọng, vô số biểu cảm lướt qua đáy mắt, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh. Y cúi đầu bước nhanh ra khỏi phủ, trước khi bản thân vứt bỏ hết chút tự tôn cuối cùng chạy đến bên hắn.

Mưa càng lúc càng lớn, che lấp toàn bộ thanh âm cùng quang cảnh. Đến một con ngõ nhỏ, Giang Diệu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nàng ném đi cái ô trong tay, bưng mặt khóc nức nở.

Hắn quả thực không nhớ nàng là ai...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net