Chương 18: Ngọc khuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc cầm danh sách khách mời trong tay, tỉ mỉ kiểm tra lại một lượt. Kim Vũ Hoan dù là nữ hài nhưng tiệc đầy tháng vẫn làm đặc biệt lớn, dù sao con bé cũng là chất nữ đầu tiên của thân vương, con đầu lòng của Vinh Thế tử. Người muốn thông qua đó để bợ đỡ Vương phủ rất nhiều, mấy ngày qua luôn phi thường nhộn nhịp, số người đến đưa quà cơ hồ dẫm muốn vỡ bậu cửa. Danh sách quan viên mang theo nữ quyến đến dự dài tới mấy mặt giấy, bất quá cũng rất hợp tình hợp lý.

Bởi vì lần này Thái tử điện hạ và Tam hoàng tử đều có mặt.

Thái tử mới chỉ lập chính phi, còn tam hoàng tử ngay đến cả chính phi cũng chưa có. Cơ hội trời cho như thế, có thiên kim danh môn nào không muốn nắm bắt cơ chứ.

Cậu đưa lại tờ danh sách cho nha hoàn bên cạnh, dặn dò. "Ngươi đến bảo Nhà bếp chuẩn bị phần ăn theo danh sách này. Đừng làm quá nhiều đồ dầu mỡ, có thêm vài món thanh đạm là tốt nhất. Trước sáng mai mang đến cho ta xem thực đơn." Chính Quốc nghiêng đầu suy ngẫm, cuối cùng nảy ra một ý. "Yến tiệc nào cũng ca vũ thì thật chẳng có gì mới mẻ. Đi mời một gánh kịch đến đây diễn vài vở vui nhộn đi."

Nha hoàn nhún người vâng một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi. Cậu cắn môi, Hoan Hoan được bú no đã ngủ rồi, thế nhưng cậu thì chẳng được dễ chịu chút nào. Trước ngực vừa nặng vừa trướng, sữa căng đầy chỉ trực trào ra ngoài, quả thực khó chịu vô cùng. Chính Quốc chịu không nổi nữa, đứng dậy choàng thêm áo đến thư phòng tìm hắn.

Bên trong không hề có người đứng hầu, cậu chớp mắt nhìn nam nhân đang chuyên chú luyện viết, tim bất giác mềm lại. Phu quân của cậu dù có trở thành thế tử nhiều người quỳ lạy đi nữa, vẫn như trước kiên trì không ngừng nghỉ.

Đây là người đàn ông mà cậu yêu.

Bước chân được cô cô chỉ dạy đã trở nên cực kỳ điềm đạm, bước đi trên sàn cũng không phát ra tiếng động nào. Khi hắn nhận ra cậu đến thì Chính Quốc đã ở trước mặt rồi.

"Quốc nhi, em..." Mắt Tại Hưởng lập tức phát sáng, thê tử hiếm khi chủ động đi tìm hắn a. Không phải vì không nhớ hắn, mà vì cậu không muốn hắn phải phân tâm.

Chính Quốc cười tủm tỉm, gỡ cuốn sách hắn đang cầm trong tay ra, ngồi vào lòng hắn. Hai tay trắng mềm như ngó sen bám trước ngực Tại Hưởng, kéo hắn vào nụ hôn sâu. Giống như trước đây mỗi khi hai người hôn môi, toàn bộ những gì cậu cảm nhận được đều là ngọt ngào như mật, sự ôn nhu của hắn giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng sượt qua tim Chính Quốc, làm cậu nghẹn ngào tới run rẩy.

"Hưởng, trước ngực rất căng, em khó chịu..." Chính Quốc rúc vào lòng hắn, quẫn bách đến hai tai đỏ ửng.

"Lão công giúp em." Tại Hưởng hôn lên má người nhỏ, đưa tay cởi vạt áo trước ngực cậu, hai bầu vú trắng mềm no đủ lập tức lộ ra. Quả thật ngực có chút nặng, sữa đầy đến nỗi tràn ra lấm tấm ở đầu nhũ hồng phấn. Hắn cúi xuống mút lấy một bên, bàn tay dày rộng xoa nắn bên còn lại.

Chính Quốc há miệng thở dốc, ngực vừa đau lại có chút tê tê dại dại. Khoái cảm đánh tới làm đầu óc cậu trống rỗng, trước ngực ấm nóng muốn chảy ra sữa. Ân, nói thế nào nhỉ, cảm giác khác hoàn toàn so với lúc cho Hoan Hoan bú a.

Răng hắn cà nhẹ lên đầu vú mẫn cảm của thê tử, ra sức mút. Chẳng mấy chốc dòng sữa ấm áp từ đó phun ra, Tại Hưởng nhếch môi, uống toàn bộ. Sữa của bảo bối vừa ngọt vừa thơm, hắn càng ngày càng nghiện. Hắn mút vào một lượng lớn, sau đó hướng môi đỏ của Chính Quốc truyền xuống.

"Tự uống sữa của em thấy thế nào?"

"Vị rất nhẹ...ưm... không ngọt như anh nói." Bởi vì có chút xấu hổ, cậu không dám nhìn thẳng, ngón tay thon nhỏ vẽ loạn trên ngực đối phương.

Hắn bắt lấy tay cậu, cười hì hì.

"Vậy sao? Anh lại cảm thấy rất ngọt."

.
.

"Tiểu Quốc, em tới rồi." Kim Ỷ Viên thần sắc tươi tắn bước vào, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc nhanh chóng lấp đầy đại điện.

Hôm nay nàng ăn vận cực kỳ xinh đẹp tỉ mỉ, tiên diễm hơn ngày thường đến mấy lần. Chiếc bộ dao hình phượng hoàng mẫu đơn trên đầu lấp lánh dưới ánh nắng, trước trán còn dán một bông hoa nhỏ làm từ hồng ngọc. Cả người nàng tản ra khí chất cao quý lãnh diễm, dường như có phần khác với vị Quận chúa muội muội cậu từng biết.

Thấy nàng ta không dẫn theo con trai nhỏ ba tuổi, Chính Quốc mỉm cười. "Sao lại đi có một mình thế kia? Kỳ nhi đâu?"

"Thằng bé không thích chỗ đông người, em cũng chịu thôi, còn Hạo Thạc thì đang ở sảnh chính cùng ca ca đón khách." Kim Ỷ Viên tựa lên ghế, trên bàn tay trắng nõn của nàng cầm một cái quạt tròn mỹ nhân có cán làm từ bạch ngọc, dáng vẻ vừa uể oải vừa đáng yêu.

Chính Quốc nói chuyện phiếm với nàng ta đôi câu, sau khi kiểm tra lại Hoan Hoan cho ổn thỏa thì giờ cũng vừa đến. Cậu để nhũ mẫu bế con bé, dẫn đầu một đoàn người rời đi.

Tiết trời lập hạ nhưng cũng không quá oi bức. Bên hồ Thái Nguyệt trong phủ trồng rất nhiều liễu, giờ đang được gió thổi qua nhẹ nhàng lay động, giống như một bức rèm xanh tươi mát mắt. Trên cầu chỉ đứng duy nhất một người, bóng lưng cô tịch lại không làm giảm đi khí độ ung dung cao ngạo của y, làm người ta không thể rời mắt.

"Người đó là ai thế?" Cậu không kìm được bất giác mở miệng.

"Là tam hoàng tử đương triều, Kim Doãn Khởi." Nét mặt của Quận chúa giây lát trở nên dịu dàng vô hạn, giống như cả trời đất này chỉ có mình y trong mắt, nhưng tức khắc lại trở nên thản nhiên như cũ, Chính Quốc nghĩ mình cơ hồ đã nhìn lầm. "Y trước giờ luôn độc lai độc vãng như vậy."

Thấy cậu vẫn còn ngơ ngẩn, nàng bèn đưa tay kéo một cái. "Chúng ta nên đi thôi, đừng để lỡ giờ lành."

.

Đại sảnh đông nghịt người, quan viên trong triều cùng hoàng thân quốc thích đứng xem xét bình phẩm. Ai cũng treo trên mặt nụ cười tươi lấy lòng, không khí thập phần vui vẻ hòa hợp.

"Bức vẽ Quan Thế Âm trên đài sen này độc đáo tinh diệu vô cùng, vốn nghĩ đã thất truyền từ thời Cảnh Đế rồi, hóa ra lại nằm trong tay Thái tử điện hạ."

Tại Hưởng hướng nam nhân dung mạo ôn hòa cao quý kia cung tay cảm tạ. Y lập tức đỡ lấy tay hắn, mỉm cười đáp lời. "Thế tử cũng là em họ ta, người một nhà vốn không cần khách sáo như vậy. Hôm nay ta tặng Hoan Hoan bức tranh này ngụ ý chúc nàng một đời bình an vô sự, luôn được như ý."

"Chỉ vì những lời này của Thái tử thôi, ta cũng phải cảm ơn ngài một phen rồi." Tại Hưởng tươi cười, dung mạo tuấn nhã như ngọc làm không ít thiên kim tiểu thư trong sảnh đỏ mặt tía tai. Vốn mục đích các nàng đến đây là để tạo ấn tượng với Thái tử cùng Tam Hoàng tử, không nghĩ đến bộ dạng của Vinh thế tử lại xuất chúng đến vậy, làm họ không kìm được nhìn thêm mấy lần.

Tiền sảnh vốn nhộn nhịp lời qua tiếng lại bỗng dưng im bặt, mọi người đưa mắt âm thầm quan sát nam tử toàn thân quý khí mới vừa xuất hiện, sau đó nhanh chóng thu liễm mà đồng loạt hành lễ. Kim Doãn Khởi tựa người lên cửa, y đứng ngược sáng, nụ cười hờ hững hôm nay lại càng thêm âm trầm khó đoán, chẳng thể biết được y vui hay buồn. "Thật trùng hợp quá, ta cũng chuẩn bị một món đồ về Quan âm cho chất nữ, thế nhưng lại để Hoàng huynh đi trước rồi."

Hầu cận của y bưng đến một cái hộp gấm, hộp vừa mở, hóa ra lại là một bức tượng Quan Âm tống tử làm từ bạch ngọc. Mọi người không kìm được hít vào một ngụm khí, chịu chi như vậy, quả nhiên là phong cách của tam hoàng tử.

Bị vượt mặt về phần lễ số nhưng Thái tử ngược lại không tỏ thái độ gì, y híp mắt, điệu bộ như cũ ôn hòa tựa gió xuân. "Tam đệ nói đúng, chúng ta đích thực rất có duyên."

Hai người minh tranh ám đấu đã lâu, mọi người cũng dần quen thuộc. Thái tử là con dòng đích, được công nhận danh chính ngôn thuận, thế nhưng thế lực nhà ngoại của tam hoàng tử thì tuyệt đối không thể coi thường. Đường còn dài, rốt cuộc vẫn không thể biết ai mới là người cười cuối cùng.

Không khí sau một hồi ngưng trọng lại nhanh chóng trở nên nhộn nhịp. Hai vị điện hạ đang ở đây, ai mà không muốn tranh thủ cơ chứ? Giữa lúc đại sảnh đang đông đúc, một hầu cận đến hành lễ với Tại Hưởng, báo Vương gia có việc gấp cần hắn ngay lập tức có mặt.

Vinh Vương quả thực mới được Hoàng đế tuyên triệu, Tại Hưởng nhíu mày, nói với Hạo Thạc mấy câu rồi rời đi. Gã hầu cận đi trước dẫn đường, thế nhưng gã đi đặc biệt nhanh, đến cửa thùy hoa thì đã biến mất chẳng còn dấu vết. Khi hắn định quay về sảnh chính tìm người báo tin thì một giọng nói mềm nhẹ vang lên, nữ tử dung mạo tuyệt thế bước ra từ sau gốc liễu, đứng trước mặt hắn. "Hưởng."

"Diệu Diệu?" Hắn ngẩn ngơ nhìn thiếu nữ yêu kiều trước mặt, dường như từ lần cuối họ gặp nhau đã trải qua mấy kiếp.

Thiếu nữ nghiêng đầu cười khẽ, vài lọn tóc mai rủ xuống che đi vết chu sa đỏ thẫm giữa trán, rực rỡ như bước ra từ trong tranh.

"Xin lỗi, chỉ có cách này mới có thể gặp được anh."

.

Chính Quốc mặc y phục màu lục thêu chìm hoa văn bằng chỉ bạc, đứng cạnh hắn một thân hắc bào thật giống như một đôi người ngọc. Cậu ôn nhu hôn lên trán nữ nhi bé bỏng của họ, sau đó đưa con bé cho nhũ mẫu để bế nó về trước. Đêm đến yến tiệc mới thật sự bắt đầu, quả nhiên mọi người đều yêu thích ý tưởng gánh kịch này của Chính Quốc, tiếng cười nói vang lên không ngớt.

Tại Hưởng rời đi chúc rượu, Chính Quốc ngồi một chỗ lơ đãng quan sát. Tầm mắt cậu dừng lại trên người thiếu nữ dung mạo như hoa như ngọc, giữa một dàn oanh oanh yến yến chỉ có mình nàng trầm lặng an tĩnh, thế nhưng đôi mắt lại linh động vô cùng. Rõ ràng có dung nhan tuyệt thế lại nội liễm thu mình, trong khi những thiên kim còn lại chỉ hận không thể bày ra dáng vẻ xinh đẹp mị hoặc nhất.

Kim Ỷ Viên nhìn theo tầm mắt của cậu, mở miệng giải thích. "Là đích nữ của Thứ sử Vân Nam, Giang Diệu. Chưa nói đến cha nàng Giang Thừa Ngạn nắm giữ một phần ba huyết mạch kinh tế đất nước, quan hệ sâu xa của nàng với hoàng tộc cũng không thể coi thường."

"Quận chúa đối với những việc này ngược lại nắm rất rõ ràng." Chính Quốc nâng ly trà thổi một ngụm, hành động thành thục ưu nhã như mây trôi nước chảy.

"Chẳng qua bởi vì nàng ta là mỹ nhân nổi tiếng đó thôi." Quận chúa gượng cười, bàn tay nắm cây quạt bạch ngọc có chút chặt. "Để ý mới thấy Tiểu Quốc và Giang tiểu thư quả thực có duyên, hôm nay chỉ có hai người mặc y phục màu lục."

Cậu mỉm cười không nói, mặc y phục màu lục chẳng qua vì đây là màu hắn thích, cùng nàng ta đương nhiên khác biệt.

Hương sen từ mặt hồ thổi đến mang theo một cỗ thanh tân ngào ngạt, trăng thanh gió mát đẹp tựa tiên cảnh, trong lòng mỗi người lúc này lại chất chứa một tâm tư riêng, không ai giống ai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net