Chương 19: Sóng ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời chiều mát mẻ, khi Chính Quốc vừa dỗ được cho con gái ngủ thì vội vàng giở ra sổ sách, kiểm tra lại một chút. Làm chủ mẫu của Vương phủ đồng nghĩa với chuyện một đống việc rơi xuống đầu, quản lý trong phủ đã đành, lại còn phải để mắt đến vô số sản nghiệp lớn nhỏ bên ngoài. Lần đầu cậu cầm mấy cuốn sổ này đã không kìm được hoa mắt chóng mặt, hóa ra nhà chồng cậu lại giàu tới mức này, trong kinh thành có từ khách điếm tới tửu lâu, ngoại thành có điền trang, xưởng dệt... Chưa kể có một phần gia sản không được công khai ra ngoài, lại càng phải thập phần cẩn thận. Mẹ chồng sau lần cậu sinh hạ nữ nhi liền không được nhiệt tình như trước, khi cậu đến thỉnh an cũng vô cùng hờ hững. Nhưng như thế lại tốt, Chính Quốc vốn cũng không muốn mỗi ngày đều phải diễn một màn mẹ chồng con dâu hư tình giả ý nữa. Cậu có hắn, có Hoan Hoan, vậy là quá đủ rồi.

"Thế tử phi, thế tử mời người đi chèo thuyền."

Cậu chớp mắt, có Thế tử nào như hắn suốt ngày đòi làm mấy chuyện sến sẩm này, trong lòng lại không nhịn được mong chờ. Gò má bất giác hơi ửng, cậu gật đầu. "Ta thay y phục rồi đến ngay."

Chính Quốc cân nhắc thay ra bộ đồ màu lam nhạt có tay áo bó lại để tiện vận động, mái tóc đen tuyền cột cao để lộ phần gáy trắng mịn như sứ. Cậu nghiêng đầu dặn dò nha hoàn trông chừng Hoan Hoan rồi nhanh chóng rời đi.

Tiết trời trong xanh như ngọc, trên tán cây cổ thụ kế nơi hắn đứng buộc vô số chuông gió cùng dải lụa đủ màu, lúc này đang dịu dàng lay động. Tại Hưởng mỉm cười, đưa tay về phía cậu. "Quốc nhi, đến đây."

Chính Quốc đưa tay cho hắn, lại hơi do dự liếc nhìn con thuyền nhỏ được cột gần đó. "Em còn sổ sách chưa xong, không thể đi chơi quá lâu."

"Anh bảo Lưu quản gia giúp em."

"Việc này..."

"Đi thôi." Hắn cười hì hì, đỡ cậu lên thuyền. "Tiết trời đẹp thế này, không chèo thuyền thì thật uổng phí."

Chính Quốc thành công bị chồng dụ dỗ, chính thức quẳng sự vụ ra sau đầu, cùng hắn mỗi ngày đều làm chuyện xấu.

Mây trắng bồng bềnh trôi về phía chân trời, hắn ngồi đầu thuyền chuyên tâm chèo, cậu khẽ ngân nga vài câu hát, chậm rãi hưởng thụ khoảng thời gian tươi đẹp này.

"Cổ nhân có câu tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối. Vậy là kiếp trước chúng ta đều tu thành chính quả rồi." Cậu cầm cành cây gạt nước, tủm tỉm cười.

Lời này vốn chỉ là nói đùa, không ngờ Tại Hưởng lại vô cùng nghiêm túc. "Nếu thật là như thế, anh nguyện tu thêm ngàn năm nữa, miễn là có thể cùng em chung đường."

Tròng mắt Chính Quốc khẽ khàng lay động, cậu cũng rất muốn, rất muốn kiếp sau lại gả cho hắn. Cho dù bần hàn hay khá giả, cho dù bệnh tật hay ngã lòng.

Chỉ mong được cùng người viên mãn.

Ánh nắng mùa hạ chiếu lên nửa sườn mặt hắn, ngũ quan anh tuấn lại nhu hòa. Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc. Trong lòng Chính Quốc bất giác chỉ còn lại câu nói này.

Không kìm được khép mắt, vòng tay qua cổ hắn hôn lên sống mũi cao thẳng. Tại Hưởng nhanh chóng đảo khách thành chủ, ôm cậu đè xuống thuyền. Giữa không gian mênh mông vô tận, sự tồn tại của đối phương là điều ý nghĩa duy nhất. Hắn không chèo nữa, để thuyền lờ lững trôi trên hồ sen, chuyên tâm khi dễ thê tử.

Chính Quốc như tan thành vũng nước xuân trong lòng hắn, mềm mại rên khẽ. Thế nhưng động tác của người phía trên đột nhiên dừng lại, cậu mở mắt, phát hiện lão công thế mà đang giận dỗi. 

"Sao thế?" Cậu vươn tay xoa xoa lông mày hắn, dịu dàng hỏi.

"Sáng nay anh thấy Kim Vân Triệt mang hoa sen đến tặng em."

Hóa ra là ghen rồi, cậu khẽ cười, lớn đầu rồi còn ghen tuông vô lí như vậy. "Là mang tặng cho Hoan Hoan."

"Tặng cho Hoan Hoan cái gì chứ? Cái cớ nghe cũng chướng tai quá đi, mang đến lấy lòng em thì đúng hơn." Tại Hưởng hừ lạnh, lông mày chau lại thành một đường. "Đừng tưởng anh không nhìn ra cái gì, cách cậu ta nhìn em..."

"Hưởng, A Triệt mới có mười sáu thôi." Cậu nhẹ giọng ngắt lời, hôn lên cằm hắn. "Hơn nữa, em cũng đã gả cho ca ca y rồi."

Thê tử chủ động dỗ dành, bàn tay trắng nõn luồn vào trong áo hắn sờ nắn cơ ngực, cơn giận của Tại Hưởng tức thì bay sạch.

Quả thật là không có tiền đồ.

Cơ hội cậu chủ động không nhiều, hắn đương nhiên phải nhiệt tình nắm bắt, bàn tay hư hỏng mò xuống vạt áo mỏng như cánh ve của thê tử, sờ nắn hai mảnh âm hộ.

"Khoan đã... ban ngày ban mặt ở trong phủ...ta không thể...Ah, anh mau bỏ tay ra đi..."

"Quốc nhi thật thiếu trung thực quá." Hắn ghé xuống vành tai mềm mịn của Chính Quốc mút một cái, hơi thở tràn ngập khí huyết dương cương của nam nhân làm cậu phút chốc mềm nhũn, lại mặc hắn làm loạn.

Ngón tay thô dài luồn vào nội bích mềm mại ấm nóng, còn xấu xa ấn lên mũ âm vật đang gồ lên của cậu. Bị trêu đùa như thế, Chính Quốc sớm đã không chịu nổi, phía dưới mấy lần triều phun làm ướt đẫm cả tay hắn. Chất lỏng trong suốt chảy dọc xuống mép đùi đọng thành vũng trên sàn thuyền, cả người cậu bị nam nhân sờ thành đỏ ửng, mắt hạnh ngập nước, cảnh tượng dâm mỹ tới cực điểm.

"Hưởng, ở đây không được..." Chính Quốc cố níu lấy tay hắn, quẫn bách muốn khóc. Ban ngày ban mặt, cậu không mặt dày tới nỗi ở bên ngoài làm với hắn, nhỡ có người thấy thì sao?

Tại Hưởng gục đầu lên vai thê tử, trấn định một chút rồi hôn lên má cậu. Hắn một đường chèo đến chân cầu, phía trên trồng vô số hoa cỏ, rủ xuống che lấp đi cảnh tượng bên trong.

"Nếu em thấy ngại thì chúng ta làm ở đây vậy." Hắn cười khẽ, lại bắt đầu công việc dang dở ban nãy.

"Anh... vô sỉ." Chính Quốc đập lên vai hắn nhỏ giọng mắng, thế nhưng cơ thể lại không thành thực cuốn theo tiết tấu của phu quân. Chỗ này rất tối, sau nhiều lần cùng hắn làm chuyện xấu lại càng thêm mạnh dạn, Chính Quốc cũng không muốn tiếp tục ngại ngùng nữa.

Tại Hưởng vừa hôn trán thê tử vừa từ từ đưa vào dương vật căng phồng. Bởi vì đã quá quen với khuôn dạng đối phương nên cậu cũng nhanh chóng thích ứng, vươn tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của hắn, nam căn cũng nhờ đó trượt vào càng sâu. Côn thịt to lớn chỉ đè hoa tâm mà nghiến, Chính Quốc bị hắn làm cho sướng, phân thân nho nhỏ nhanh chóng bắn ra bạch dịch. Hoa huyệt thì giống như một cái van nước, chỉ cần động tác nhỏ dâm thủy liền ào ào tuôn ra, tưới ướt cả phần lông mao rậm rạp quanh gốc dương vật hắn.

Hai cơ thể trần trụi điên cuồng cuốn lấy nhau, chỗ kết hợp nhóp nhép đầy nước. Hắn hôn lên từng điểm trên khuôn mặt đẫm nước mắt và cả mồ hôi của thê tử, khàn giọng nói. "Quốc nhi, rên lớn lên, anh muốn nghe miệng nhỏ của em gọi tên lão công."

"Em yêu anh... Tại Hưởng... Chính Quốc yêu anh..a..đời này chỉ thuộc về mình anh."

"Huyệt này cũng chỉ để cho dương vật lão công cắm." Chính Quốc mị mắt nhìn hắn, khuôn mặt đều bị hoạt động mạnh bạo hun cho ửng hồng, kiều kiều diễm diễm.

Tại Hưởng trước dáng vẻ mị hoặc này của thê tử giống như được tiêm máu gà, hai mắt đỏ ngầu, phía dưới ra vào ngày càng mạnh bạo. Con hàng bự của hắn mỗi lần ra vào đều chạm tới tử cung, hai túi tinh đập mạnh lên cánh mông phấn nộn, dường như cũng muốn chui theo vào. Cơ thể trắng nõn đầy mồ hôi mềm mại dán sát vào thân hình màu đồng, thuyền nhỏ vì hoạt động kịch liệt của hai người mà rung lắc, nước từ bên ngoài tràn vào rồi lại bị hất ra, thế nhưng tốc độ của kẻ nằm trên vẫn chưa từng chậm lại.

Hai mép hoa môi vốn mang một màu hồng phấn sau vài động tác thô bạo của hắn liền sưng lớn, nước mắt sinh lý của Chính Quốc chảy ra ào ạt.

Quả là sướng tới dục tiên dục tử.

Sau này cần chơi dã chiến với lão công thường xuyên hơn mới được.

Không biết đã qua bao lâu, dương vật căng cứng chôn trong cơ thể cậu cuối cùng cũng thỏa mãn, phun ra từng đợt giống, đầy đến độ chảy tràn ra ngoài. Hắn không vội rút ra, tiếp tục ôm chặt thê tử trong lòng say đắm hôn, tận hưởng cảm giác cả hai hòa làm một thể.

Lúc này, trên cầu bỗng nhiên có tiếng động.

Chính Quốc tái mặt, đưa tay túm chặt cổ áo hắn. Bị bắt gặp trong tình trạng nửa người tắm trong tinh dịch thế này, cậu thà chết còn hơn. Tại Hưởng có vẻ bình tĩnh, hắn đưa tay ra dấu cho cậu giữ yên lặng, bàn tay rộng đan lấy tay thon nhỏ, dịu dàng trấn an.

Trong khoảnh khắc dường như nín thở, cậu lắng tai nghe động tĩnh phía trên. Giọng nữ nhân có chút quen thuộc, đây chẳng phải là...

"Không có gì bất thường, bảo Quận chúa và Tam hoàng tử yên tâm."

"Chỉ là hạng mềm yếu vô dụng mà thôi, Thế tử đối với cậu ta đích thực nuông chiều, chẳng qua là chỉ có vậy."

Chính Quốc cắn chặt môi, nàng ta hẳn là đang nói đến cậu đi? Giọng nữ cậu nhận ra được, là Chi Lan nha hoàn trong phủ, phụ trách việc ăn uống tắm rửa cho Hoan Hoan. Bình thường nàng ta nhanh nhẹn tháo vát, cậu cũng vô cùng cất nhắc, không ngờ lại là loại cắn sau lưng chủ thế này. Giọng nam vô cùng trầm thấp, Chính Quốc dù có lắng tai thế nào cũng không thể nghe rõ.

Đến khi phía trên chỉ còn một mảnh yên tĩnh, cậu nhè nhẹ thở ra một hơi, nhỏ giọng nói với nam nhân đang trầm tư bên cạnh.

"Em nhận ra được, cô ta là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Hoan Hoan. Còn nữa, Quận chúa và Tam hoàng tử đích thực có quan hệ."

"Anh biết, Quốc nhi, việc này giao lại cho anh. Có được không?" Tại Hưởng hai mắt âm trầm, ôn nhu hôn lên trán thê tử. "Hứa với anh, sau này làm gì đều phải cẩn thận, cũng đừng để lộ ra bất thường."

Chính Quốc lặng lẽ gật đầu, yên tĩnh tựa sát vào hắn. Cậu biết bên dưới mạch sóng ngầm đang dần lưu chuyển, sự xuất hiện đột ngột của hắn, là một biến cố trên bàn cờ hay là một sự kiện tinh vi được sắp đặt từ đầu?

Bỗng dưng không muốn nghĩ tiếp nữa, cậu khép mắt, lẳng lặng cảm nhận tiếng tim đập vững vàng của người bên cạnh. Trăm tính vạn tính, cũng không bằng lúc này chọn cách tin tưởng hắn.

Tin rằng cho dù trời có sập, cũng có người vì cậu mà chống đỡ.

__

Update chương cuối cùng của mùa hè, mừng mọi người quay trở lại trường học, cùng cố gắng nhé.

Một vấn đề nữa là mình rất muốn viết H tục, cơ mà sợ nhiều nàng đọc không được :>>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net