Chương 2: Là anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kim Tại Hưởng, là anh thật sao?"

Chính Quốc thấy mặt đất dưới chân cũng trở nên chao đảo, nhân duyên đúng là điều kỳ diệu nhất thế gian, có những người cứ ngỡ chỉ dám khắc ghi trong mộng tưởng, lại thật sự có thể một đời một kiếp.

"Có phải em đang mơ rồi không, Hưởng, đúng là anh sao?"

Cơn mừng rỡ trong lòng dâng lên như thủy triều cuốn đi tri giác, cậu vội vã đứng dậy, vòng tay ôm cổ hắn. Tại Hưởng nhìn thiếu niên đang ôm lấy hắn mà nghẹn ngào, thiên ngôn vạn ngữ lại chẳng thể thốt thành lời, đáy lòng như có lửa nóng, vốn phía trên hắn đang để trần, không ngờ cậu lại chẳng chút kiêng dè như vậy.

Được bao bọc người thương trong lòng, hơi ấm của cậu làm tim hắn đập loạn xạ, mùi hương thanh thuần tràn vào cánh mũi, vừa lưu luyến lại rụng rời.

Nhưng tại sao em ấy lại ôm hắn lâu như thế chứ?

Tại Hưởng lỗ tai đều đỏ, mặc cậu đẩy hắn xuống chõng, cánh môi mềm mại còn dịu dàng hôn lên má hắn.

"Em... không thấy sợ sao?"

Cậu rũ mi, trong đầu ngoài ý niệm muốn gần gũi thân cận với hắn thì đều là một mảng trắng xóa, một khi tìm lại được thứ đã rất lâu đánh mất, cơ thể liền gấp gáp muốn giữ lấy, xác định xem là hư hay thực. Ngón tay cậu chạm lên ngũ quan sắc sảo của nam tử, sống mũi như họa, mày rậm trán cao, gương mặt tuấn lãng từ lâu cậu đã luôn mơ mộng, mường tượng trong đầu cả trăm lần.

"Kim Tại Hưởng... em luôn nghĩ tại sao lại không thể là anh. Đến khi thật sự có thể rồi, lại cảm thấy điều tốt đẹp như thế, vốn không nên xảy ra ở thế giới thực."

Tim hắn vì lời này mà nhói lên một cái, tình cảm vốn nghĩ chỉ có thể niêm phong dưới tầng hầm của hồi ức, lại lần nữa được khai phá, cổ họng hắn nghẹn lại, tròng mắt nhiễm đỏ.

Qua bao nhiêu chuyện như thế, thời gian đằng đẵng luân hồi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày có thể ôm em trước ngực.

Chính Quốc cúi người xoa xoa hai mắt nhắm nghiền của hắn, khóe miệng cong lên. Ách, đừng chạm vào yết hầu của hắn, chỗ đó rất mẫn cảm a.

"Hưởng... nhìn em đi."

Hắn mở mắt, phát hiện đôi đồng tử long lanh đang nhìn mình chăm chú, nét cười còn vương trên gương mặt tinh xảo của cậu.

"Anh định để đêm tân hôn trôi qua như thế này sao?"

"..." Tại Hưởng bối rối quay đi, không dám nhìn quá lâu vào bờ môi mềm mại của cậu.

Tim hắn đập nhanh đến độ có thể lao ra khỏi ngực, sống lưng mới tắm xong đã đổ mồ hôi ướt đẫm, nhiệt độ hôm nay xem chừng còn ngột ngạt hơn thường ngày.

"Cũng may chồng em là anh đấy... nếu không em sẽ buồn lắm..."

Mi mắt Chính Quốc giây trước còn vui vẻ giờ đây đã sũng nước, nghẹn ngào lẩm bẩm. Trong lòng hắn như có vuốt mèo cào nhẹ một cái, vô cùng ngứa ngáy, muốn đưa tay chạm vào mặt cậu.

"Ta..."

Hắn khàn giọng, cuối cùng quyết định không thể tiếp tục ngược đãi chính mình, giơ tay chạm vào bầu má non mềm ấy.

.

Kim Tại Hưởng đặt cậu trong lòng lâu như vậy, nhưng lại càng trân trọng. Trước đây hai người cũng chưa từng có hành động nào vượt quá lễ nghi thông thường, cho dù Chính Quốc thật sự gả cho hắn, cũng nên cho cậu thời gian từ từ tiếp nhận, quen dần với sự hiện diện của đối phương. Bản thân hắn thô bạo không biết cách chăm sóc người khác, Chính Quốc lại là thiếu niên hết sức non mềm, sợ rằng sẽ vô ý tổn hại đến cậu.

Chung quy là vì quá mức quý giá, cậu tốt đẹp như vậy, sao lại có thể để người như hắn vấy bẩn.

Hắn tuyệt đối không xứng.

Chính Quốc thẫn thờ ngồi trên chõng tre, nhìn hắn đứng dậy mở tủ lấy một ít chăn gối.

"Em mệt rồi, mau ngủ đi. Ta sẽ nằm dưới sàn."

Nhìn hắn giống như thật sự định cứ thế mà đi ngủ, trong lòng Chính Quốc luống cuống.

Chẳng nhẽ cậu phải chủ động ngay từ ngày đầu luôn sao?

"Nằm chiếu có hơi khó chịu, đợi vài ngày nữa sẽ mua nệm cho em." Giọng hắn trầm ấm vang lên khe khẽ, Chính Quốc lập tức đáp lại.

"Không sao đâu, em cũng thích ngủ chiếu hơn."

"Ta biết ngày thường em sống thế nào... Không cần phải nói như vậy." Tại Hưởng trải gối lên chõng cho cậu, khàn giọng nói.

Chính Quốc bĩu môi, kéo tay áo hắn.

"Em không ngại chịu khổ, nhưng anh cứ xưng hô như thế... em không thích đâu."

"Thế ta phải gọi em là gì...?" Tai hắn ửng lên đôi chút, nhìn vào đôi mắt phát sáng còn hơn cả sao trời ngoài kia, ấp úng. Cho dù Chính Quốc muốn hắn ngay lập tức moi tim ra cho cậu, hắn cũng sẽ không do dự.

"Anh phải xưng là anh, gọi em bằng em hoặc Tiểu Quốc."

Cậu cười rộ, hai mắt cong lên thành hình trăng khuyết, không nghĩ đến hắn lại dễ bắt nạt như vậy.

"Thế Quốc nhi thì sao? Gọi em bằng Quốc nhi có được không?" Tại Hưởng mím môi, thả những thứ trong tay xuống, mấy ngón tay thon dài chạm lên gò má mịn màng của Chính Quốc, ánh nhìn của hắn đủ mãnh liệt, cũng đủ dịu dàng.

"A... được." Cậu vô thức gật đầu, mơ màng nghiêng mặt vòng tay qua cổ hắn.

"Vậy Quốc nhi có thể gọi anh là phu quân không?"

Hai má Chính Quốc nóng bừng, nhẹ nhàng kéo hắn gần lại, chạm môi thay cho câu trả lời.

Bầu trời bên ngoài vô cùng yên tĩnh, trăng sáng sao thưa, rất thích hợp để hàn huyên tâm sự.

Cũng thích hợp cho một đêm động phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net