Chương 20: Biết người biết mặt chẳng biết lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạo Thạc thẫn thờ nhìn vợ mình ngồi trước bàn trang điểm, tóc mây của nàng buông xõa phía sau được tiểu nha hoàn cẩn thận vấn lấy, sau đó cài lên đủ thứ trang sức châu ngọc. Dung mạo của nữ tử qua gương đồng diễm lệ như họa, trong nét trong trẻo lại phảng phất mấy phần ưu tư, nàng vốn là Quận chúa ngàn chiều vạn sủng, có gì đáng để nàng phiền muộn đến thế?

Chung gối gần năm năm, y mới đau khổ nhận ra y chưa từng hiểu nàng, thật thật giả giả, lại không đủ can đảm đối diện chân tướng.

"Viên Viên, đêm qua em đã đi đâu?"

Bờ vai mảnh khảnh của nàng run lên một cái, hoa tai đang ướm thử rơi xuống đất, tạo thành âm thanh chát chúa. Kim Ỷ Viên cho nha hoàn kia lui ra ngoài, sau đó điều chỉnh lại thần sắc mà bình tĩnh nói. "Hôm qua em không ngủ được nên ra ngoài đi dạo." Nàng mỉm cười, hờn dỗi nhéo lòng bàn tay y. "Từ nay đừng đột nhiên xuất hiện như vậy, em giật mình."

"Chúng ta làm phu thê ngần ấy năm, có những việc em không thể nói thật cho anh biết sao?"

Biểu tình trên mặt y làm nàng bối rối, nhưng đáp lại chỉ có một mảnh yên tĩnh.

Hạo Thạc thở ra một hơi, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhẽo, nỗi đau đớn thất vọng trào dâng trong lồng ngực. "Em đã không tin tưởng anh đến vậy. Quan hệ của chúng ta, hóa ra chỉ đến thế mà thôi."

Y đứng dậy rời đi, bỏ lại nàng đang run rẩy. Kim Ỷ Viên nắm chặt mép váy, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt vừa được trang điểm tỉ mỉ.

Sợ anh vĩnh viễn không hiểu, cũng sợ một ngày nào đó anh sẽ hiểu.

Vẻ ngoài rực rỡ tươi đẹp này, cũng chẳng đủ che đi tâm hồn mục ruỗng nữa rồi.

.

.

Tại Hưởng nhận lấy phong thư từ hộ vệ, trên tờ giấy Tuyên Thành còn vương mùi mực chỉ vỏn vẻn mấy chữ được viết nắn nót.

"Tửu lâu phía tây kinh thành, em đợi anh. Không gặp không về. Diệu Diệu."

Hắn thở dài, vẫn là nợ nàng ấy một ân tình. Chính miệng hắn đã từng nói, chỉ cần là việc nàng muốn, hắn nhất định giúp nàng hoàn thành.

"Đi thôi, nếu Thế tử phi có hỏi, nói là ta có việc đến nha môn."

Khánh Xuân đường không hổ là tửu lâu bậc nhất, bài trí không hề dung tục mà vô cùng tao nhã, cả bốn lầu đều có phòng riêng cho quan khách, là nơi lui đến quen thuộc của giới quý tộc kinh thành. Tại Hưởng vừa tới nơi thì đã có người đứng sẵn đợi hắn, cung kính hành lễ.

"Thế tử, tiểu thư nhà nô tài đợi người đã lâu rồi."

Hắn gật đầu, để y dẫn đường. Trong phòng lớn lầu ba quả nhiên có thiếu nữ ngồi chờ hắn, gương mặt nàng sáng bừng tựa ánh dương, vội vã đứng dậy.

"Hưởng, em đã sợ rằng anh không đến."

"Tính mạng thê nhi anh là do em cứu. Chỉ sợ rằng cho dù em muốn mạng này của anh đi nữa, anh cũng không còn lựa chọn nào khác." Tại Hưởng mỉm cười, đối với nàng vạn phần khách sáo. Thứ hắn nợ Giang Diệu không thể trả bằng tình cảm, chỉ có thể dùng cả đời này cố gắng thành toàn cho nàng.

Chỉ thấy ánh sáng trong mắt nàng tắt hẳn, gương mặt vốn mỹ lệ vô vàn phủ một tầng sương mờ nhạt, hồi lâu sau mới khẽ thở ra đầy u oán. "Em cần mạng của anh làm gì chứ... thứ em cần, anh có thể cho em không?" Giang Diệu ngẩng đầu, cả đời này thứ nàng khát cầu nhất, hóa ra chỉ là một ánh mắt, vậy mà hắn cũng không đành lòng cho nàng.

Có lẽ nhận ra biểu hiện ban nãy của mình quá mức thê lương, nàng quay đi, không nhìn hắn nữa. Giang Diệu cả đời cao ngạo, trí tuệ nhan sắc lẫn gia thế của nàng đều đủ làm nam nhân quỳ rạp dưới chân, vậy mà trước giờ trong mắt nàng chỉ có hắn. Thích nhiều đến nỗi, làm bản thân thảm hại đến độ này.

"Anh không biết, cha mẹ vốn chẳng để em đi tìm anh. Họ nhốt em lại, cho đến khi em tân tân khổ khổ tìm cách bỏ trốn, lại chỉ để nghe một câu anh đã lấy vợ rồi." Giọng nàng nghẹn lại, khóe môi treo nụ cười nhạt nhẽo. "Em dùng thân phận anh trai tiếp cận Vương phủ, ngày ngày nhìn thấy anh đối xử với thê tử có bao nhiêu tốt, em tức giận, ghen tị tới phát điên. Thấy cậu ta khó sinh em đã mừng thầm trong bụng, thế nhưng bắt gặp vẻ mặt đau khổ của anh lúc ấy, lại không nhịn được giúp cậu ta nhặt về một mạng. Anh nói xem, có phải em thích anh tới điên rồi không?"

Hắn trầm mặc, chuyện tới nước này, hắn quả thực nợ nàng quá nhiều. Nhưng trên đời có những việc chẳng thể cưỡng cầu.

Tiếng va chạm từ hành lang vọng lại, Tại Hưởng nhíu mày, muốn ra ngoài xem tình hình thì cửa đã khóa chặt từ lúc nào. Cơ thể hắn cũng đột nhiên có phản ứng, cả người nóng bừng, không cần nói cũng biết đây là một cái bẫy.

Giang Diệu sau khi hồi thần lập tức nhận ra trong phòng tràn ngập mùi Noãn Tình hương, liều lượng cực kỳ mạnh, dường như còn trộn lẫn nhiều loại dược khác. Nàng vội vàng hất đổ lư hương nơi góc phòng, người cũng đã đổ mồ hôi như tắm. "Hưởng, việc này tuyệt đối không phải em làm."

Hắn gật đầu, khó khăn khống chế tâm tình cuồng loạn lúc này, thầm trách bản thân quá sơ suất. Giống như có một ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt toàn bộ tế bào trong cơ thể, bản năng nguyên thủy kêu gào được giải thoát, phía dưới trướng tới phát đau. Nữ nhân trước mặt lại phát ra mùi hương vô cùng ngọt ngào dễ chịu, một phần da dẻ trắng như tuyết của nàng lộ ra ngoài không khí, làm toàn thân hắn ngứa ngáy.

Đáy lòng Giang Diệu phút chốc loạn thành một đoàn, xuân dược này cho dù dược tính có hơi bá đạo nhưng với y thuật của nàng không phải là không có cách.

Nàng rũ mi, âm thầm quyết định. Cây trâm ngọc dùng để cố định mái tóc được bàn tay trắng nõn gỡ xuống, tóc mây như thác mềm mại đổ lên thân hình mảnh mai như liễu. Có lẽ hắn sẽ vì việc hôm nay mà ân hận cả đời, có lẽ người đứng sau màn đang đợi họ sa đầu vào lưới.

Nhưng tất cả những lí do này đi chăng nữa, cũng chẳng đủ dập tắt khao khát của nàng về nam nhân ấy.

Cả đời này của nàng, có lẽ chỉ có duy nhất một lần này mà thôi.

.
.

Chính Quốc bỏ xuống cây bút, xoa tay cho đỡ mỏi. Mấy hôm nay mỗi ngày cậu đều chăm chú chép kinh phật cầu phúc cho Thái hậu. Lão nhân gia đối với cậu ôn nhu từ ái, là kiểu quan tâm xuất phát từ đáy lòng, thật tâm coi cậu như con cháu trong nhà mà đối đãi. Chính Quốc vẫn luôn cảm kích, đây chẳng qua là tấm lòng của cậu, vừa vặn dâng lên vào dịp mừng thọ sắp tới.

"Thế tử phi cho gọi nô tỳ?" Tiểu nha hoàn quy củ hành lễ, nhưng vẫn nhận ra được nàng ta đang khẩn trương.

Chính Quốc mị mắt, thầm tính toán nên sắp xếp như nào cho phải, cuối cùng mỉm cười. "Chi Lan, ngươi nhanh nhẹn được việc, rất hợp ý ta, nay thăng làm nhất đẳng nha hoàn đi, đến bên ta hầu hạ."

Rốt cuộc vẫn chưa thể đánh rắn động rừng, để nàng ta bên cạnh quan sát là tốt nhất, cái chính là không yên tâm để loại người này tiếp tục chăm sóc Hoan Hoan.

Chi Lan hai mắt sáng rực, mừng rỡ dập đầu tạ ơn. Cậu cũng lười quản nàng ta, quay sang tiếp tục chép kinh phật. Chỉ là không được bao lâu lại có người đến báo Quận chúa tới tấn kiến, Chính Quốc xoa xoa trán, một ngày phải tiếp đủ loại người trong ngoài bất nhất này thật phiền chết đi được. Vẫn phải treo lên bộ mặt tươi cười, nhìn người vừa mới bước vào. "Quận chúa dạo này thật có nhã hứng quá."

"Em biết dạo này ca ca bận việc không có nhà, sợ Tiểu Quốc buồn chán nên mới đến đây." Kim Ỷ Viên mỉm cười tươi tắn, kéo áo cậu thỉnh cầu. "Khánh Xuân đường mới ra điểm tâm mới, em rất muốn thử. Tiểu Quốc có thể đi với em không?"

"Quận chúa thích thì sai người đi mua là được rồi, đâu cần phải phí công như vậy." Cậu còn rất nhiều việc, mới không rảnh cùng nàng ta ra ngoài.

"Từ khi xuất giá em hiếm có dịp cùng mẹ tâm sự, trong lòng vẫn luôn áy náy, muốn nhân cơ hội này đưa bà ra ngoài một chút. Tiểu Quốc không muốn đi cùng thì đành vậy." Quận chúa ngẩng đầu, hai mắt ngập nước, làm như cậu mới khi dễ nàng ta không bằng.

Đã mang lão thái bà ra làm lá chắn, Chính Quốc cũng không tiện từ chối nữa, bất đắc dĩ đứng dậy. "Phiền Quận chúa đợi một chút, ta thay đồ xong sẽ cùng người đi theo bồi Vương phi."

.

Xe ngựa lóc cóc rời đi từ Vương phủ, Lâm Xuyên từ đầu đến cuối không quá để mắt đến cậu, chỉ cùng con gái say sưa ôn lại chuyện cũ. Chính Quốc cũng lười để tâm, vén một góc rèm xe ngựa lơ đãng quan sát. Hôm nay chỉ là ra ngoài đi dạo một chút sao lại mang theo nhiều người như thế, chẳng phải có hơi quá khoa trương rồi đi?

Tòa lầu tinh xảo nhanh chóng hiện ra trước mắt, Chính Quốc một bên đỡ mẹ chồng xuống, cả đoàn người rồng rắn tiến vào chỉ để mua chút điểm tâm. Cậu nhìn gã trưởng quầy hớt hải tiếp đón, có chút bất đắc dĩ cười với gã ta một cái, ai ngờ gã vội vã cúi đầu như chột dạ, mặt cậu hung dữ như vậy sao?

Lần này ra ngoài mang theo cả Chi Lan, kỳ quái là nàng ta cũng đang âm thầm nhìn cậu bằng vẻ mặt như vậy. Chính Quốc nhíu mày, hiềm nỗi mẹ chồng đang ở bên cạnh nên không tiện phát tác.

Trưởng quầy lau mồ hôi trán, sau khi phân phó xong xuôi thì vội vàng tươi cười lấy lòng. "Hôm nay quả là ngày đại cát của Khánh Xuân đường, Thế tử vừa mới đến không lâu Vương phi lại tới. Có thể thấy năm nay cửa tiệm có thể ăn nên làm ra, phát tài phát lộc."

"Ngươi nói Thế tử đang ở đây ư?"

"Thưa Vương phi, quả thực như vậy." Nói rồi lại không kìm được ném cho Chính Quốc ánh nhìn ba phần đồng cảm, bảy phần thương hại. Thế tử phi nhìn qua xinh đẹp mềm mại như vậy, làm sao đối phó nổi tiểu thiếp vào cửa đây.

Đến nước này cậu cũng mơ hồ nhận ra hắn đến đây làm gì, lồng ngực tắc nghẹn thành một khối.

Kim Tại Hưởng, anh giỏi lắm, còn dám nói hôm nay đi nha môn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net