Chương 23: Nợ em một lễ thành hôn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời gần tối, cuối cùng cũng về đến nhà. Chính Quốc nhìn nơi mình sinh ra lớn lên, trong lòng nhanh chóng dâng lên một cỗ dịu dàng ấm áp. Cha mẹ đứng chờ trước cửa, phía sau còn chen chúc rất nhiều người, cậu không nghĩ được điều gì nữa, nhào vào lòng hai người nghẹn ngào khóc.

Gả đi mới có một năm, nhưng giống như đã trải qua một đời.

Cha dường như đã già đi mấy tuổi, không có Tiểu Quốc ở nhà gây chuyện phiền phức nữa, lẽ ra người phải vui hơn chứ? Cậu chẳng bận tâm xung quanh có bao nhiêu ánh mắt, gục đầu vào vai cha nức nở, mẹ ở phía sau dang tay ôm lấy cậu, một nhà ba người vừa khóc vừa cười.

"Ngoan, Tiểu Quốc không khóc nữa, cha mẹ vẫn ở đây." Điền phu nhân lau nước mắt cho cậu, dịu dàng dỗ dành như lúc bé. Hai người chỉ có duy nhất một đứa nhỏ, mỗi lần nhìn cậu chịu khổ tâm can đều đau.

"Lớn đầu rồi còn khóc bù lu bù loa thế này, cháu gái mẹ đâu rồi?"

"Cha mẹ cũng khóc còn gì." Cậu bĩu môi, nhũ mẫu nhanh chóng bế Hoan Hoan tới. Dường như cảm nhận được ánh nhìn yêu thương của ông bà ngoại, con bé chậm rãi mở mắt ra, cặp mắt trong veo mở to đầy tò mò, sau đó liền nở một nụ cười ngọt ngào vô hạn.

Chính Quốc cười khúc khích, cầm tay áo Điền lão gia giật nhẹ. "Hoan Hoan có vẻ rất thích cha đấy."

"Nó là cháu gái ta, gần gũi với ta là điều đương nhiên." Trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông giờ đây cũng nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, cháu gái xinh đẹp giống Tiểu Quốc, ông rất thích.

"Hoan Hoan còn lâu mới thích lão đầu tử như ông, mau lại đây để bà ngoại bế con nào."

"Bà nói gì chứ hả?"

Một nhà đang vui vẻ, phía sau bỗng có tiếng hắng giọng. Chính Quốc ngẩng đầu, nhíu mi hỏi. "Cha, sao ở đây lại nhiều người như thế?"

"Tiểu Quốc, đây là tri châu, huyện thừa, ngự sử đại nhân."

"Thế tử phi, thần được lệnh đến đảm bảo an toàn cho người những ngày ở đây." Tri huyện tuổi đã qua tứ tuần, nhưng đối với cậu lại là thái độ vạn phần cung kính.

"Ý đại nhân là ta ở nhà mình sẽ gặp nguy hại gì ư?" Chính Quốc nhấc mi, có chút giễu cợt hỏi lại.

"Điền Chính Quốc! Thân phận con bây giờ không phải như trước nữa, cẩn thận lời ăn tiếng nói." Điền lão gia thần sắc nặng nề khẽ quát.

Trong lòng nén một tiếng thở dài, cậu cố gắng không để ý đến hàng vạn ánh mắt đang chiếu lên người mình, từ tốn mở miệng. "Ta lần này về chỉ muốn dành thời gian cho phụ mẫu một chút, đã phiền các vị đại nhân phí tâm rồi."

.
.

Chính Quốc bước nhanh về phòng, tâm trạng không khỏi trở nên bức bối. Điền gia giờ đã thành thông gia với hoàng thất, đương nhiên trở nên vạn phần hiển quý. Mà rất nhanh thôi sau khi hắn kế thừa Vương vị, làng này sẽ có vị Vương phi đầu tiên xuất thân từ đây. Nhà mẹ đẻ của cậu nhanh chóng trở thành chỗ cần lấy lòng số một, sân viện lúc nào cũng chật kín người từ quan viên đến phú thương, vô cùng nhộn nhịp. Quà mừng được đưa đến liên tục như lũ, số người chen chúc tới thỉnh an cơ hồ muốn đạp vỡ bậu cửa.

Hạ nhân đi lại nhịp nhàng như mắc cửi, trang hoàng cả phủ thành một màu đỏ rực đẹp mắt. Ngày đại hỷ tới càng lúc càng tới gần, trái tim Chính Quốc lại không kìm được nặng trĩu. Cậu đóng cửa, phó thác toàn bộ cho trưởng bối lo liệu.

Hình ảnh ngày hôm đó liên tục lặp lại trong tâm trí, giống như một mũi dao không ngừng khoét qua tim phổi. Điền Chính Quốc lần đầu trong đời hiểu được thế nào là vừa yêu vừa hận.

Nếu hắn thích Giang Diệu thì từ đầu cứ nạp nàng vào phủ cho rồi, hà cớ gì cho cậu hy vọng, ảo tưởng rằng cả đời này hắn sẽ không thay lòng?

Cậu thất vọng, giận dữ, muốn ngay tại đó chạy đến cho hắn một cái tát rồi nhanh chóng hủy hôn. Nhưng giữa họ còn có một cô con gái, còn kỳ vọng của gia đình và ánh nhìn của vô số người.

Điều quan trọng nhất là, trong lòng cậu có hắn.

Chính Quốc gục mặt xuống gối, cố nén một tiếng nấc nghẹn. Giận bản thân quá mức mềm yếu, biết rõ nam nhân kia phụ bạc vẫn không có can đảm rời xa hắn.

Kim Tại Hưởng, em rất giận anh, chúng ta kết thúc đi. Lễ thành hôn cũng không cần tổ chức nữa.

Em rất giận, rất giận.

Có thể nào đến dỗ em không?

.

Mơ màng đến nửa đêm bỗng có tiếng đập cửa, Chính Quốc bật dậy, vội vàng chạy đến gỡ thanh chắn cửa sổ. Thế nhưng lại không phải là hắn, cậu kinh ngạc nhìn nam tử mới vừa xuất hiện. "Tô Lăng, sao ngươi vào được đây?"

"Từ nhỏ anh đã thường xuyên đến chơi với em, đương nhiên là quen thuộc như lòng bàn tay." Nam tử có chút ngại ngùng gãi mũi, tuy vậy nhưng lại là lần đầu tiên y trèo tường vào thế này.

Giọng cậu không giấu nổi lạnh lùng, trực tiếp đuổi người. "Ngươi biết nếu có người phát hiện có nam nhân ở phòng ta lúc này sẽ có hậu quả gì không?"

"Anh biết, Tiểu Quốc, nghe anh nói đã." Tô Lăng hít vào một hơi, thần sắc kiên định, nhìn cậu chăm chú lại chân thành. "Chúng ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Em luôn biết anh thích em, thế nhưng chưa từng để vào mắt. Sau đó em gả đi, anh nghĩ cuối cùng cũng có thể quên em rồi, nhưng anh không làm được, mỗi ngày đều sống trong dằn vặt đau đớn. Em lấy Vinh Thế tử cũng không được hạnh phúc, vậy thì có bằng lòng theo anh bỏ trốn không? Anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."

"Tô công tử quả thực rất giỏi nói đùa." Chính Quốc nhếch môi, ánh nhìn như xuyên thấu y. "Nếu ngươi thật lòng thích ta, vậy tại sao khi ta mới xảy ra chuyện, ngươi lại không có phản ứng gì? Lúc cha ta đau đầu lo cho sau này ta không có chỗ gả, cả lúc ông quyết định gả ta cho một gã nông dân đi nữa, ngươi cũng chưa từng xuất hiện. Vậy nên đừng ở đây nói nhảm nữa, cút đi trước khi ta gọi thị vệ đến."

Mặt Tô Lăng đỏ đến tận mang tai, y quả thật đã do dự hèn nhát, mẹ y không cho phép y cưới Tiểu Quốc, y cũng không dám đón cậu vào cửa. Thế nhưng đó là sai lầm lớn nhất đời y, Tô Lăng thề sẽ không bao giờ để lỡ mất cậu nữa.

Chính Quốc không muốn nhiều lời, đưa tay đóng cửa, y liền nhanh chóng giữ lại, gấp gáp nói. "Lần đó để mất em là điều anh ân hận nhất. Tiểu Quốc, hôm nay anh vượt qua bao nhiêu thủ vệ trong phủ đến được đây, chứng tỏ anh có đủ năng lực bảo vệ em. Em không cần lo về Hoan Hoan, nếu em bằng lòng, anh nhất định chăm sóc con bé như con ruột."

"Con gái ta có cha ruột của nó, không cần ngươi phải phí công chăm sóc."

Giọng nói lạnh tựa sương vang lên, bàn tay đang đặt trên then cài cửa của Chính Quốc bất giác run rẩy, cậu đờ đẫn nhìn nam nhân xuất hiện dưới vầng trăng sáng, giống như mới từ mây bước ra.

Hắn vậy mà thật sự đến.

"Hưởng, để y đi đi." Cậu nhẹ giọng nói một câu, sau đó dứt khoát đóng cửa, không thèm đếm xỉa đến bên ngoài nữa. Trái tim giống như một con ngựa bị đứt cương, đập liên hồi muốn nhảy khỏi lồng ngực. Từng vô cùng hy vọng hắn đến, thế nhưng khi thấy người lại không đủ can đảm đối mặt.

"Quốc nhi, mau mở cửa." Tại Hưởng đương nhiên không bỏ đi dễ dàng như thế, kiên nhẫn ồn ào.

"Anh còn chưa xử lý em mới định hồng hạnh vượt tường đâu."

Lời vừa dứt cửa liền bật mở, Chính Quốc hai mắt hồng rực lao đến đấm hắn tới tấp vào ngực, sức lực không hề nhỏ. Nếu không phải nửa đêm không muốn kinh động đến người khác có lẽ thê tử hắn không ngại tại đây đập hắn đến cha mẹ nhận không ra.

"Anh nói ai hồng hạnh vượt tường? Thứ tra nam vô liêm sỉ như anh mới hồng hạnh vượt tường." Gương mặt khả ái của Chính Quốc vì tức giận mà đỏ bừng, đây là lần đầu hai người cãi nhau lớn thế này. Cậu càng đánh càng hăng, càng khóc dữ dội, hắn đành bế người vào lòng tiến về giường. Dịu dàng hôn hôn tay nhỏ, ôn nhu dỗ dành. "Được rồi, được rồi anh sai rồi, Quốc nhi không cần đánh nữa, cẩn thận đau tay."

"Mấy ngày nữa chúng ta liền thành hôn, em không định để tân lang của em mang khuôn mặt bầm dập này tiếp khách chứ."

"Ai nói tôi sẽ gả cho anh? Kim Tại Hưởng, anh đi mà cưới Giang Diệu xinh đẹp hiểu lòng người của anh, chúng ta kết thúc." Chính Quốc giãy dụa, thái độ thà chết không đầu hàng địch. Gương mặt tuấn nhã của hắn tức thì trở nên u ám, nhưng đáy lòng lại dấy lên chút ngọt ngào, hóa ra bình dấm của thê tử đổ sẽ có bộ dạng đáng yêu như thế này.

"Em đã nói rồi, tuyệt đối không được nuốt lời. Điền Chính Quốc, cả đời này em chỉ được gả cho Kim Tại Hưởng thôi." Thanh âm trầm thấp khẳng định một câu này, còn không cho người có ý định bỏ chạy. "Chúng ta ngay cả con gái cũng có rồi, em còn dám có gan đào hôn?"

Chính Quốc thôi không giãy dụa, nhìn thẳng vào mắt hắn chậm rãi nói. "Hưởng, có những chuyện vĩnh viễn không thay đổi được tình cảm của em. Ví như hoàn cảnh hàn vi trước đây của anh, ví như mẹ anh không thích em. Em chưa từng từ bỏ, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay." Cậu cố gắng bình ổn tâm tình, nhưng giọng vẫn không giấu nổi nghẹn ngào. "Thế nhưng việc trong lòng anh có người khác... Xin lỗi, em không đủ can đảm, cũng chẳng đủ bao dung, nếu đã như thế, chúng ta cũng không cần tiếp tục ở bên cạnh nhau nữa. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net