Chương 24: Ký sự những ngày chưa có nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng tháng mười dịu dàng ấm áp, bên trong lớp học của phu tử chật kín người. Điền Chính Quốc mười ba tuổi tóc cột thành hai búi, mắt hạnh mơ màng nhìn khoảng sân rụng đầy hoa đỗ nhược, cảnh vật vô cùng yên tĩnh, ngay đến hoa rơi xuống cũng chẳng phát ra âm thanh nào. Phác Chí Mẫn nhìn tiểu đệ trắng mềm bên mép còn dính vụn bánh xốp, cười khì gõ đầu cậu. "Đừng ăn nữa, nhìn xem nhìn xem, Tiểu Quốc sắp béo bằng con heo Thạc Trân ca nuôi rồi."

Cậu trừng mắt, hậm hực nói. "Mới không phải, mọi người ai cũng bảo Tiểu Quốc đáng yêu, hơn nữa bánh xốp nhân anh đào này ngon như vậy, mẹ bảo mỗi tháng chỉ làm một lần thôi, không được bỏ phí." Anh Chí Mẫn xấu tính, từ nay không chia đồ ăn cho anh nữa.

Phác Chí Mẫn thấy cậu giận thật, cuống cuồng nói khẽ. "Anh chẳng qua chỉ muốn nhắc em, phu tử quay sang phía này mấy lần rồi..."

Xùy một tiếng, cậu mới không sợ, Chính Quốc nhỏ nhất lớp, Điền gia ở vùng này lại một tay che trời, phu tử đối với biểu hiện không nghiêm túc của cậu luôn nhắm một mắt mở một mắt.

Tan học Chí Mẫn vội vàng thu dọn, đuổi theo bóng người tròn tròn mềm mại phía trước, miệng hớt hải. "Anh sai rồi, con heo nhà Thạc Trân ca còn lâu mới xinh đẹp bằng Tiểu Quốc... Tiểu Quốc đại nhân đại lượng, bụng dạ rộng rãi có thể nào tha cho anh lần này không?"

Trán nổi thêm mấy vạch đen, Chính Quốc phồng má, hai mắt long lên. "Anh còn nói thêm câu nào nữa, em liền nghỉ chơi với anh."

"Được rồi, không nói nữa, không nói nữa." Phác Chí Mẫn đi bên cạnh cậu, cười hì hì cầu hòa. Chính Quốc bộ dạng khó chiều ngang ngược nhưng lòng dạ lại lương thiện mềm yếu, không giận ai được lâu. Y chính là yêu thương tiểu đệ này, cũng lo sợ cậu vì bản tính như vậy mà chịu thiệt.

Hai người lẳng lặng đi bên nhau, ngày hôm nay trời trong nắng đẹp, cậu cũng lười cùng y tính toán. Đi qua cánh rừng nhỏ, Chính Quốc thoáng thấy có bóng người, trái tim lạc mất một nhịp, vội vàng lôi Chí Mẫn còn ngơ ngác bên cạnh nấp vào gốc cây gần đó.

Kim Tại Hưởng... đám trẻ đó vây quanh anh làm gì?

Cậu mở mắt, tay túm chặt gấu áo nhìn hắn bị bọn nhóc tỳ gây khó dễ. Dáng người cao cao chỉ biết cười khổ, ngây ngốc giơ lên con rắn trên tay. "Ta nói rồi, rắn này có độc, nếu bị cắn phải sẽ rất nguy hiểm, các ngươi tốt nhất..."

"Ai cần ngươi lên mặt? Chó má, chúng ta đi bắt rắn ở đây mãi, chẳng nhẽ không phân biệt được con nào có độc con nào không?" Đứa trẻ mập mạp tròn vo như cái thúng, tiến lên đẩy hắn một cái.

"Tô Hiệu nói đúng đó, ngươi chẳng qua chỉ là thứ không cha không mẹ tứ cố vô thân. Có thể biết cái gì? Trả con rắn lại đây cho bọn ta! Trả đây!" Bọn nhóc nhao nhao như cái chợ, tiến lên xô đẩy hắn. Đứa nhóc tên Tô Hiệu kia còn đạp vào bát cơm hắn để gần đấy, bát sứ lập tức vỡ toang.

Tại Hưởng tái mặt, bóp chết con rắn vứt ra xa, gương mặt tuấn nhã vô song phút chốc phủ đầy sương lạnh, quát cho mấy đứa nhóc kia nháo nhào bỏ chạy. Hắn thở ra một hơi, ảo não nằm xuống phiến đá gần đó, bữa trưa như thế liền bay mất, đành phải đi ngủ cho đỡ đói vậy.

Chính Quốc nhìn bọn nhóc đã chạy mất, mím môi. "Đứa nhóc kia là em trai Tô Lăng?"

"Phải." Chí Mẫn gật đầu, thoáng thấy vẻ mặt đáng sợ của cậu còn nói thêm. "Trẻ nhỏ vô tri, em hà tất phải chấp nhặt làm gì."

Cậu đương nhiên không đổ hết lên đầu thằng nhóc, trẻ con không ngoan, hẳn là do người lớn không biết cách dạy. Từ đó thiện cảm của cậu với người trong Tô gia liền tuột hẳn. Vỗ vỗ má, Chính Quốc quay sang y ngây thơ nói. "Chí Mẫn ca, em chợt nhớ ra ban nãy trong lớp để quên sách. Không còn sớm nữa, anh về trước đi, mình em quay lại lấy được rồi."

Phác Chí Mẫn trong lòng thầm máy động, dịu dàng xoa đầu cậu. "Được, Tiểu Quốc, anh về trước vậy."

Chính Quốc nhìn bóng y đi khuất, vội vàng leo qua mấy tảng đá, đến chỗ hắn đang nằm. Dòng suối chảy qua rừng trong vắt không gợn đục, ngọt ngào lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cậu nhìn nam tử ngủ say nhưng chân mày vẫn nhíu lại vì nắng, lẳng lặng đến bên mở dù che cho hắn. Không phải trưa hè nhưng thời tiết cũng oi bức vô cùng, Chính Quốc vốn ghét nhất nóng nực, không hiểu sao lại kiên nhẫn ngồi cầm cán ô hướng về hắn suốt hai canh giờ.

Đến mức tay mỏi rã rời cũng không hạ xuống.

Cậu biết, chỉ cần hắn chưa mở mắt, cậu sẽ vĩnh viễn ngồi đây che cho hắn.

Cánh rừng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ nghe thấy tiếng suối chảy rả rích. Cậu ngắm gương mặt tuấn mỹ như họa gần trong gang tấc, có lẽ đã mấy năm rồi, mới được nhìn người gần như vậy. Thân phận của hai người khác biệt, cậu nhiều lúc muốn đến tìm hắn chỉ nhận được một bóng lưng vô cùng xa cách. Cha mẹ cũng không ít lần ngầm ý gả cậu cho thế gia lớn mạnh.

Hai người họ căn bản là không có khả năng.

Thà rằng từ đầu chẳng có gì, vậy cũng tốt.

Gốc đào trong rừng không ngờ vẫn còn nở, gió thổi đến làm cánh hoa bay ngợp trời, chôn vùi dáng hình cùng hồi ức. Có lẽ anh không biết, những lúc anh lén nhìn em, em cũng đang âm thầm chờ người quay lại.

Có lẽ anh không biết, thời điểm anh thích em, em cũng vì người mà vạn phần rung động.

Tình cảm đầu đời chân thành thuần khiết như thế, cũng chỉ có thể chôn chặt nơi đáy lòng, niêm phong dưới tầng hầm của hồi ức.

Kim Tại Hưởng, vạn lần xin anh hãy hạnh phúc.

Đặt cạnh anh giỏ bánh hoa anh đào cậu thích nhất, Chính Quốc đứng dậy, gạt đi giọt lệ vừa trào trên má. Cậu quyết định không quay lại nơi này nữa.

Anh phải ăn cho hết đấy, còn có, đời này nhất định phải viên mãn.

Tại Hưởng mơ màng tỉnh dậy, bỗng dưng thấy trong lòng vô cùng buồn bã. Rõ ràng chưa xảy ra điều gì, nhưng hắn cảm thấy dường như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Giỏ bánh bên cạnh tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng thuần khiết, hắn lắc đầu, bất giác lại nhớ đến một người. Có lẽ hắn điên rồi, lâu rồi chưa ngủ một giấc dài như vậy. Đầu óc sảng khoái, nhưng trái tim lại nặng trĩu. Tay trái đè lên khóe mắt, không hiểu sao tự nhiên lại muốn khóc rồi.

Chính Quốc đi đến đầu rừng thì tim đập dữ dội, cậu cần phải quay lại tìm hắn. Cho dù mai sau xảy ra chuyện gì đi nữa, thời khắc này cũng không quan trọng. Cậu chạy vút đi, quyết định để sự bồng bột của trái tim làm chủ một lần trong đời. Hắn ở nơi nào, đó chính là đích đến của cậu.

Nắng chiều vẫn đẹp đẽ như thế, giống như không có thực, Chính Quốc cuối cùng dừng chân nơi gốc cây ban nãy, hướng mắt về phía hắn, nhưng lại không sao bước tiếp được nữa.

Bởi vì lúc này hắn không còn đơn độc, một bóng lưng xinh đẹp xoay mặt về phía cậu. Nàng giương tay, đưa cho hắn nắm.

Bầu trời ban nãy còn trong xanh như ngọc, giây phút này lại trở nên ảm đạm như vậy, Chính Quốc cảm thấy chân tay rã rời, dường như chẳng còn sinh khí. Tâm can đau đến không thở nổi.

Bánh xe của vận mệnh chậm rãi lăn bánh, hắn không biết hôm đó đã có người vì hắn khóc đến độ nào. Cậu không biết đêm ấy hắn ôm trong tay giỏ bánh anh đào, đứng lẳng lặng trước cửa Điền gia bao lâu.

Mà ngày hôm đó, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giang Diệu.

.
.

Chính Quốc cựa mình, cảm thấy vòng tay săn chắc của hắn vẫn vòng qua eo cậu, đáy lòng hỗn loạn giây lát được lấp đầy bởi dịu dàng ấm áp. Không hiểu sao lại tự dưng mơ thấy quá khứ.

Đã lâu lắm rồi, trong lòng mới chất chứa nhiều tâm sự như vậy. Lúc tỉnh dậy nước mắt từ lúc nào đã ướt đẫm khuôn mặt.

Cậu xoa khẽ chân mày cương nghị của nam nhân trước mắt, giọng nói trầm khàn của hắn vẫn còn vang vọng bên tai.

"...Quốc nhi, anh từng trẻ mồ côi, người đời luôn nhìn bằng nửa con mắt, khinh rẻ chán ghét. Nhưng Giang Diệu không giống vậy, nàng đối xử với anh...rất tốt. Cho anh không để ý hay lạnh nhạt thế nào đi nữa, nàng vẫn luôn đến, kiên trì bên cạnh. Anh không cho nàng tình cảm, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc nàng một mình đối mặt... Những lúc anh cần nhất, nàng đã luôn đó."

Hắn giải thích Giang Diệu là người cứu mạng cậu lúc khó sinh. Sáng hôm ấy hắn không đẩy nàng ra, bởi vì mới có người đến báo tin cha nàng đổ bệnh nặng. Ân tình của nàng nhiều như thế, hắn không thể không trả lại một phần mười.

Lúc nghe những lời này, Chính Quốc ngoài chua chát còn cảm thấy đồng cảm. Có lẽ nàng yêu hắn không kém gì cậu, chỉ là không đủ may mắn.

Hắn phi ngựa liên tục từ kinh thành đến đây, lại phải hứng chịu một màn giận dỗi từ cậu, không mệt mới lạ. Có lẽ vì vậy nên ngủ rất say.

Chính Quốc nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi mỏng.

Chỉ hận em không phải người cùng anh trải qua những năm tháng ấy, ở bên xoa dịu nỗi đau của anh.

Nhưng dường như ông trời có mắt, lần nữa cho chúng ta cơ hội, sợi dây vận mệnh vẫn nối liền như thế. Em không hỏi rốt cuộc anh có từng yêu nàng, bởi vì điều đó vốn chẳng còn quan trọng.

Hiện tại và mãi sau này, Kim Tại Hưởng, trong lòng anh chỉ được có em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net