Chương 28: Minh Uyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân năm nay nhanh chóng lại đến, Chính Quốc tựa đầu bên cửa sổ, đưa tay đón lấy những bông tuyết đang dịu dàng bay lượn. Sắc trắng tinh khôi phủ kín cả đất trời, trong Vương phủ ngược lại không hề ảm đạm, mai xanh, mai đỏ, lạp mai đan xen nở rộ rực rỡ, tươi đẹp đến nao lòng. Tại Hưởng bế cậu xuống từ bậu cửa sổ, cẩn thận mang vào giày đế mềm đã bị thê tử ngẩn ngơ đá đi đâu mất. Trên khuôn mặt tuấn nhã phi phàm treo một nụ cười chiều chuộng, ấm áp đến nỗi xua tan toàn bộ gió đông. Chính Quốc níu tay áo hắn, mềm giọng năn nỉ. "Có thể ở ngoài này thêm chút nữa được không, em muốn ngắm tuyết rơi."

"Được." Hắn rũ mi, ôn nhu hôn lên vầng trán mềm mượt của thê tử. Tiểu khả ái trong lòng ngọt ngào như mật, hắn cam tâm tình nguyện kiếp này chiều cậu đến hư.

Mấy tỳ nữ khéo tay thuần thục cắt giấy lụa đủ màu buộc lên thân cây cầu phúc, giữa trời tuyết trắng càng làm cho quang cảnh thêm phần tươi đẹp. Chính Quốc tựa vào ngực hắn chăm chú nhìn, giọng nói vang lên mang theo vài tia ảo não. "Khâm Thiên giám nói hai ngày sau tuyết sẽ ngừng rơi rồi. Thật chẳng tốt chút nào."

Tại Hưởng nhìn thê tử đang ủ rũ nghịch tay hắn, tủm tỉm. "Chẳng phải mấy ngày trước em nói muốn tuyết nhanh tan để khởi hành đến Minh Uyển sao, có thể xem săn bắn, cũng có thể cưỡi ngựa."

Tâm trạng Chính Quốc vậy mà vẫn chẳng hề được cải thiện, cậu cúi đầu hé một phần nắp của lò sưởi cầm tay, bên trong đang đốt một quả thông, tỏa ra mùi hương vô cùng thanh nhã, cuối cùng lại bực bội đóng nắp, để qua một bên. Mi mắt rũ xuống đồng tử mềm mại, ai oán nói.

"Tự dưng lại không có hứng thú nữa, dạo này em luôn cảm thấy uể oải, việc gì cũng không muốn làm."

Bộ dáng làm nũng này của thê tử thành công làm hắn cười rộ, vui vẻ cắn phiến má cậu.

"Không đến đó cưỡi ngựa cũng không sao hết, phu quân cho Quốc nhi cưỡi cái khác, đảm bảo thoải mái hơn nhiều."

"Anh xấu xa." Chính Quốc trừng mắt nhìn nụ cười đầy ý vị của hắn, hai tai đã không kìm được hồng rực. Nam nhân ngốc nghếch, càng ngày càng không có liêm sỉ.

Thế nhưng cuối cùng dù tâm trạng có tệ thế nào, cậu vẫn muốn đến đó.

Minh Uyển là cánh rừng thuộc quyền sở hữu của hoàng tộc. Bên trong nuôi thả muông thú, còn trồng đủ thứ trân cầm dị thảo, đình đài lầu các, đầm hồ giả sơn không thiếu thứ gì. Lễ hội săn bắn thường niên vào mùa xuân được tổ chức ở đây, là nơi để vua quan quý tộc ăn chơi tiêu khiển, thưởng thức sản vật quý hiếm. Cuộc sống vô vị bao quanh bốn bức tường son sớm đã làm cậu vô cùng nhàm chán, nếu lúc này được du ngoạn sơn thủy thì thật không còn gì bằng.

Chưa kể chuyến đi này xem chừng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Mấy ngày trước đã có chiếu chỉ tấn phong Hoan Hoan làm Quận chúa, phong hiệu là Chiêu Thành, hiện tại mọi người đều cung kính gọi con bé một tiếng Chiêu Thành Quận chúa. Địa vị của cậu cũng vì thế được nâng lên một bậc, người người đều đoán việc hắn kế thừa vương vị trong vài năm nữa là chuyện dễ như trở bàn tay. Sức khỏe của Hoàng thượng cũng không còn được như trước, không ít quan viên muốn dò xét thái độ của Vương phủ, lấy đó quyết định xem nên phò tá vị Hoàng tử nào.

Mà tình hình nội bộ cũng căn bản náo loạn, trong khi hắn qua lại thân thiết với Thái tử, Phúc Nhạc Quận chúa hiển nhiên là nghiêng về phía Tam hoàng tử. Vinh Vương từ đầu vẫn duy trì thái độ trung lập, mọi việc đều nghe theo ý của Hoàng thượng.

Cậu rốt cuộc muốn biết, tình hình hiện tại đang có lợi cho ai.

.
.

Ngày khởi hành cũng đã là một tuần sau, Hiên Đế  cùng hoàng thân quốc thích, quan viên từ cấp tam phẩm trở lên khí khái bừng bừng dẫn đầu đoàn người rời đi từ cổng thành. Cảnh tượng vô cùng tráng lệ, hàng dài cung nữ cùng thị vệ chia ra hai bên theo hộ giá, cờ lọng uy vũ tung bay trong gió. Chính Quốc ngồi trong xe ngựa hoa lệ, vén một góc rèm tỉ mỉ quan sát. Cuối cùng lại không nhịn được thấy hơi chóng mặt, lười biếng tựa đầu lên vai hắn.

"Thái tử phi đã mang thai sang tháng thứ năm rồi, vẫn có thể đi cùng sao?"

"Không đi làm sao được, hôm nay có nhiều thiên kim quý tộc như vậy, nàng ta phải đi theo canh chừng Thái tử thôi."

"Cũng đúng, Hạ thế gia giờ chẳng được như trước nữa, so ra xuất thân nàng ta còn kém cả Lâm tiểu thư sắp được gả vào hoàng thất."

Chính Quốc mở to mắt nghe ngóng, tiếng binh sĩ nói chuyện bên ngoài dù nhỏ vẫn có thể nghe ra được đại ý. Không ngờ hoàn cảnh của Thái tử phi bây giờ lại có phần đáng thương như vậy, Hạ đại nhân cam tâm giao ra toàn bộ quyền lực, dẫn đến nữ nhi gả đến nhà chồng còn bị coi thường. Nghe nói nếu nàng ta không may mắn có thai vào thời điểm này, ngôi vị Thái tử phi chưa chắc đã giữ được.

Cậu thở ra một hơi, mân mê bàn tay dày rộng đang bao lấy mình, không hiểu sao gần đây tâm trạng lại lên xuống thất thường như vậy. Kim Tại Hưởng cũng nhận ra thê tử đang có tâm sự, khẽ khàng bế người vào lòng dỗ dành. "Lát nữa đến nơi phu quân sẽ dẫn Quốc nhi đi cưỡi ngựa ngắm cảnh có được không? Nghe nói hoa trà và sơn chi đang độ nở rộ, một bên sườn núi đều ngập tràn sắc xuân, tươi đẹp vô cùng."

Trong lòng nhộn nhạo muốn nôn, nhưng lại không nỡ làm hắn hoảng sợ, cậu mím môi, khẽ gật đầu.

.

Đến nơi cảnh tượng hóa ra còn đẹp hơn trong suy nghĩ, núi non trùng trùng điệp điệp mở ra trước mắt làm người ta không kìm được kinh diễm. Hoàng đế tọa trên đỉnh võ đài, hoàng thân quốc thích cùng bá quan văn võ chia ra ngồi hai bên. Cung nữ vận váy lụa đủ màu uyển chuyển đi lại rót rượu, không khí trong lành ở Minh Uyển nhanh chóng thổi bay toàn bộ mệt mỏi trong suốt chuyến đi. Chính Quốc cũng cảm thấy khá hơn, hai tay chống cằm chăm chú quan sát.

Cậu ngồi kế bên Tại Hưởng, bên trái là Phúc Nhạc Quận chúa, trên khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa đào của nàng ta giờ đây ẩn ẩn mấy tia tức giận, rượu đã uống tới ly thứ tư rồi. Hạo Thạc trên môi treo nụ cười hờ hững, dòng chất lỏng cay nồng trôi xuống họng y chỉ còn thấy nhạt nhẽo vô cùng. Thê tử ngồi kế bên nhưng tâm nàng ta còn chẳng phải đặt trên người y, đây quả thực là chuyện khôi hài đến nhường nào chứ?

Cậu cẩn thận để ý, thấy ánh mắt Quận chúa thỉnh thoảng sẽ lơ đãng dừng trên người Tam hoàng tử, nhưng sau khi liếc thấy người bên cạnh y thì lại lập tức chuyển qua nơi khác. Vị Lâm tiểu thư này quả thực xinh đẹp còn hơn cả trong lời đồn, giữa một dàn thiên kim vây quanh khuôn mặt phù dung e lệ của nàng ta vẫn vô cùng nổi bật, không thẹn là một trang quốc sắc. Đặc biệt là đôi mắt vô cùng có hồn, một thân bạch y dịu dàng thoát tục kế bên Kim Doãn Khởi rất có cảm giác của tiên đồng ngọc nữ.

Bởi vì đã ra khỏi thành nên hành xử của mọi người cũng không còn quá mức gò bó, Hiên Đế không phải bạo quân, sẽ không tùy tiện đem người ra xử lý. Những đôi nam nữ chưa có hôn phối có thể cởi mở giao lưu trò chuyện, tiếng cười nói vang lên không ngớt hòa cùng không khí rộn ràng nơi đây có thể nói là cảnh đẹp ý vui.

Thái tử mặc y phục đi săn màu đỏ sậm, bên trên có thêu kỳ lân bằng chỉ vàng, dáng người thon dài nổi bật lại thấp thoáng khí độ đế vương quả thực giống như cây ngọc đón gió, vô cùng hấp dẫn chú ý của người khác. Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại, y mỉm cười, ngữ điệu ôn hòa nhưng cũng uy hiếp mười phần.

"Cuộc thi săn bắn năm nay sẽ có phần thưởng lớn cho người thắng cuộc. Còn có, nếu bất cứ ai trong các ngươi bị phát hiện rằng không cố gắng hết sức, sẽ bị trừng phạt thích đáng. Rõ chưa?"

Tiếng hô đồng loạt vang lên, nhuệ khí phút chốc được nâng cao ngùn ngụt. Có lẽ y cũng nhận ra mấy năm trước mọi người chỉ đến cho đủ mặt, hoàn toàn nhường chỗ cho các vị Hoàng tử thể hiện.

Lúc này một thiếu phụ xinh đẹp mặc áo lụa đỏ tiến lên phía trước, dịu dàng rút khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Thái tử. Bụng nàng ta đã nhô lên thấy rõ, động tác lại vô cùng cẩn thận, ánh mắt nhìn y cũng mang theo tình ý triền miên vô hạn. "Thái tử nhớ phải cẩn thận chú ý, thiếp thân sẽ ở đây cổ vũ cho người."

"Thái tử phi thật khéo lo, Thái tử là rồng trong biển người, tự khắc có quý nhân phù trợ. Làm như không có mấy lời này của người điện hạ sẽ thua không bằng?" Kim Ỷ Viên che miệng cười khúc khích, làm Thái tử phi phút chốc đỏ mặt tía tai, nàng ta rũ xuống mi mắt, lặng lẽ lùi xuống.

Trịnh Hạo Thạc cuộn chặt tay, y cảm thấy cả người chao đảo vì rượu, đã thoái thác không tham gia cuộc thi lần này. Y vốn là con nhà tướng nhưng lại trọng thi thư hơn võ nghệ, trước giờ đối với cưỡi ngựa bắn tên không có bao nhiêu hứng thú, hiện giờ không tham gia cũng không quá bất thường.

Nhưng có lẽ nàng không để ý, cho dù không thích, những năm qua y vẫn tự tay đi săn. Chọn loại thịt nàng thèm nhất mang về nướng chín, sau đó lại cẩn thận đút cho người. Viên Viên thích ăn nhất là thịt thỏ, nhưng năm ngoái nàng bảo đã ăn thịt hươu no rồi, không muốn ăn thứ y làm nữa. Hạo Thạc cứ nghĩ có lẽ sở thích nàng thay đổi, hóa ra nàng vẫn như vậy, chỉ là không thích y.

Rượu này cay quá, làm tầm mắt cũng mờ đi rồi.

.

Tiếng vó ngựa rầm rập quay về, mang theo chiến lợi phẩm cùng hàng ngàn tiếng hò reo vang dội. Kết quả buổi đi săn đã có, đứng đầu là trưởng tử của Lâm tướng quân, Lâm Tu Duệ, kế đến là Tại Hưởng, thứ ba là Thái tử điện hạ. Mặc dù không đứng nhất như mọi năm nhưng Thái tử vẫn vô cùng sảng khoái, còn nói đã lâu rồi y chưa có buổi đi săn nào vui như vậy. Chính Quốc dõi mắt nhìn hắn một thân hắc bào nhẹ nhàng tung người xuống ngựa, thiên kim tiểu thư ở khắp nơi lập tức ùa đến vây kín đến không một kẽ hở. Cúi đầu tủm tỉm cười, phu quân càng ngày càng được yêu thích, nhưng nếu cậu đếm đến ba mà hắn vẫn chưa xuất hiện...

"Quốc nhi!" Cơ thể bỗng dưng nhẹ bẫng, mùi hương nam tính quen thuộc giây lát lấp đầy buồng phổi, hắn bế cậu xoay vòng trên đất, gương mặt tuấn dật lấm lem đất cát sáng bừng rực rỡ, "Anh về rồi."

Dường như tất cả mọi người giây phút này đều tan biến, chỉ còn cậu và hắn cùng ánh lửa bập bùng hoa lệ, trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào vui sướng. Cậu cười rộ, đuôi mắt khả ái cong lên như chứa đựng toàn bộ những vì tinh tú. "Lão công làm tốt lắm, em rất tự hào."

"Vậy tối nay anh có được thưởng không?" Bàn tay dày rộng luồn xuống cặp mông phấn nộn xoa bóp, Chính Quốc lập tức đỏ bừng mặt, quay sang nhỏ giọng mắng hắn.

"Đừng lo, mọi người không chú ý về phía này."

"Anh đừng có mà ngang ngược!"

.

Màn đêm buông xuống, chiến lợi phẩm từ cuộc săn bắn được cung nhân đem đi nướng chín, sau đó đặt lên mặt bàn từng đĩa thịt giòn rụm thơm phức. Dạ dày Chính Quốc mấy ngày nay khó nuốt cũng bất giác cảm thấy đói bụng. Tại Hưởng nhìn vẻ mặt thèm ăn của thê tử, cười khì gắp thêm vào bát cậu một miếng gà nướng phết mật ong.

Kim Ỷ Viên phe phẩy cây quạt tròn có vẽ hình mỹ nhân trong tay, mím môi cười. "Tam biểu ca* sắp thành thân thành ra tiễn thuật giảm đi nhiều quá, còn chẳng so được với đại biểu ca vẫn anh minh thần võ như vậy."

(*) anh họ

Quận chúa trước giờ vẫn đứng về phía Tam hoàng tử, nói ra lời thế này quả thực khác lạ, mọi người tức thì dừng lại động tác, Hạo Thạc hơi nhếch khóe miệng, rót thêm cho mình một ly rượu nữa.

"Tiễn thuật của đại hoàng huynh được phụ hoàng đích thân chỉ dạy, thần đệ tự thẹn không bằng." Kim Doãn Khởi không hề tức giận, mỉm cười nắm tay Lâm Y Nhiên đặt lên mặt bàn. "Chẳng qua đại ca của Y Nhiên là người thắng cuộc. Đệ và y cũng sắp sửa thành người một nhà, kể ra cũng không tính là mất mặt." Gương mặt thường ngày thờ ơ của y nhìn Lâm Y Nhiên lại tràn ngập ý cưng chiều, làm toàn bộ thiên kim ở đây phải đỏ mắt ghen tị.

"Tam đệ nói sai rồi, người thắng cuộc ở đây phải là Thái Hanh mới đúng." Thái tử điện hạ dĩ nhiên không chịu thua, híp mắt cười. "Lúc gần về tới đây chúng ta cùng đuổi theo một con hoẵng, đường đệ đuổi đến đó trước, nhưng con hoẵng còn rất nhỏ, đệ ấy nhân từ tha cho nó, dẫn đến Lâm công tử mới có cơ hội trục lợi." Toàn bộ ánh mắt trên võ đài phút chốc đổ dồn về Tại Hưởng, Lâm Tu Duệ đỏ mặt tía tai, thái tử điềm nhiên nói tiếp. "Toàn bộ thị vệ đi theo nhặt xác con hoẵng đều có thể làm chứng."

Hiên Đế nheo mắt, hộ vệ lập tức đứng ra xác nhận. Đám đông phía dưới liền xôn xao, Kim Doãn Khởi hai mắt tối lại, hờ hững nói. "Hoàng huynh nói vậy quả thực có chút thiên vị rồi, Thái Hanh đệ ấy tuy rằng là người nhà chúng ta, cuộc thi thắng thua vẫn nên rành mạch. Người săn được nhiều thú nhất là Lâm công tử, không cần biết y làm cách nào, kết quả cuối cùng vẫn bày ra đó. Chẳng phải hoàng huynh nói ai không cố gắng hết sức sẽ bị phạt sao?"

"Tam biểu ca sao lại có thể nói như vậy chứ? Từ thời Thánh tổ đến giờ đại triều ta vẫn luôn lấy đức trị dân, Lâm công tử tùy tiện sát sinh như vậy chính là đi ngược đạo lý, cần phải bị trừng phạt mới đúng." Kim Ỷ Viên lạnh lùng mở miệng, khóe mắt được trang điểm thành màu tím nhạt ánh vàng của nàng ta ngạo nghễ nhướng cao, như bắn ra ngoài vô số tia sắc bén.

Không khí bỗng chốc nặng thêm mấy phần, Tại Hưởng nắm lấy tay cậu, đang định mở lời thì Lâm tiểu thư phía bên kia bàn đã đứng dậy. Nàng ta nhún người hành lễ, đôi mắt thu thủy khẽ lay động, ánh nhìn dịu dàng ngưỡng mộ hướng thẳng đến hắn.

"Thế tử nhân hậu từ ái, đáy lòng tiểu nữ hổ thẹn vô cùng. Đại ca quả thực đã hành động lỗ mãng rồi, nay tiểu nữ xin tại đây mời thế tử ly rượu này coi như hóa giải hiềm khích, cũng như chúc mừng cho nhân duyên gặp gỡ của chúng ta hôm nay. Không biết có được chăng?"

____

Đường ca, đường đệ là để chỉ anh em trong nhà cùng họ. Biểu ca, biểu đệ là để chỉ anh em trong nhà không cùng họ. Theo tục lệ Trung Quốc thì biểu ca và biểu muội có thể cưới nhau, còn đường ca thì không, đây cũng là lý do vì sao Quận chúa cùng họ với các vị hoàng tử nhưng vẫn xưng hô theo lối biểu ca biểu muội. Còn vì sao nàng lại thế thì những bạn theo dõi kỹ câu chuyện sẽ hiểu =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net