Chương 29: Phong ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn lưu ly tỏa ra những tia sáng dịu dàng mờ ảo, Lâm Y Nhiên một thân bạch y nhu thuận đứng đó, cho dù hắn không phản ứng lại vẫn duy trì thái độ ôn hòa không đổi. Đại tiểu thư được cẩn thận nuôi dưỡng trong thế gia, quả thật có mấy phần khí chất băng thanh ngọc cốt. Ngay lúc Hiên Đế chuẩn bị hạ giọng bảo hắn không nên làm khó nữ nhi nhà người ta thêm nữa, Tại Hưởng mỉm cười, nâng ly trước mặt uống cạn.

Ánh mắt Lâm Y Nhiên ánh lên một tia thỏa mãn khó lòng phát giác, nàng nhún gối hành lễ thêm lần nữa, làm như không nghe thấy tiếng hừ lạnh của Quận chúa.

"Thế này đi, để cho công bằng thì một nửa lợi phẩm thắng cuộc của Lâm công tử chuyển qua cho Thái Hanh, chuyện này cũng không cần bàn thêm nữa. Dù sao chuyến đi này là để thư giãn, không nên làm ảnh hưởng đến hòa khí như vậy." Thái tử ôn hòa lên tiếng, làm như ban nãy người khơi ra chuyện này không phải y không bằng.

Chính Quốc âm thầm bĩu môi, Tại Hưởng cung tay, cùng Lâm Tu Duệ đồng thanh hô. "Toàn bộ đều nghe theo sắp xếp của Thái tử điện hạ."

Chuyện được tạm thời lắng xuống, mọi người quay lại thưởng thức một màn yến tiệc linh đình. Yến hội ở kinh thành có rất nhiều, nhưng thưởng thức ở nơi như Minh Uyển lại đem đến một loại phong tình hoàn toàn khác. Một tốp vũ nữ mặc váy xanh thêu khổng tước, trên đầu điểm xuyết lông vũ óng ánh nối đuôi bước đến. Tà áo rộng của các nàng được gió đêm thổi qua tung bay dìu dịu, thật chẳng khác gì tiên tử trên Dao Đài. Không ít công tử thế gia bị cảnh tượng này làm cho hồn bay phách lạc, sớm đã không còn để tâm đến xung quanh nữa.

Rượu đến tam tuần thì Hiên Đế cùng đã ngà ngà say, ôm Hân Phi phong tình vạn chủng bên cạnh tựa vào lòng, thủ thỉ tâm tình. Tại Hưởng lấy cớ tửu lượng không tốt kéo tay cậu đứng dậy trước, nhanh chóng hành lễ rồi lẻn ra ngoài. Bầu trời đêm ánh sao dày đặc, thật giống với quang cảnh thôn nhỏ hai người từng sinh sống.

Chính Quốc hít một hơi đầy buồng phổi, tinh thần trở nên nhẹ nhõm, so với hương hoa nồng đậm từ những chậu cây hiếm có đặt trên Quan Võ đài, mùi hương thanh tân của cỏ dại lại làm cậu thấy dễ chịu hơn nhiều. Tay hai người đan vào nhau vô cùng vừa vặn, áo choàng lông ấm áp nhanh chóng phủ lên người Chính Quốc, cùng tông giọng trầm dịu dàng biết mấy.

"Sương đêm nhiều, đừng để bị cảm lạnh."

"Có phu quân ở đây, Quốc nhi sẽ không." Cậu khẽ cười, nhón chân hôn lên má hắn, hai người tình nồng ý mật đi về lều riêng ở phía đông. Ngay lúc này, bỗng có kêu thảng thốt xé rách sự tĩnh lặng của màn đêm, là tiếng của nữ tử.

"Rắn! Rắn! Sao lại có nhiều rắn thế này! Người đâu, mau mau bảo vệ Thái tử phi!"

Bởi vì hầu hết hộ vệ đều đi theo để bảo vệ Thánh giá, Hoàng thượng và các Hoàng tử đều không ở đây, vài thị vệ vốn ở kinh thành không có kinh nghiệm ứng phó chỉ biết nhắm mắt đâm bừa. Từng con rắn hổ mang vảy lục to bằng cột nhà mạnh bạo xông đến thiếu phụ mặc áo gấm đỏ, đầu lưỡi đỏ au phát ra tiếng xì xì ghê sợ. Tỳ nữ bên cạnh Thái tử phi một người đã lăn ra ngất xỉu, một người chỉ biết vừa khóc vừa la lớn, tay ôm chặt lấy chủ tử đang run rẩy trong lòng. Đàn rắn tám con hộ vệ đã đâm chết được bốn, nhưng tình cảnh vẫn vô cùng hỗn loạn. Nơi này cách Quan Võ đài khá xa, phỏng chừng có la hét khản cổ cũng không ai nghe thấy.

Tại Hưởng đẩy thê tử ra phía sau, dặn dò cậu quay lại cấp báo. Hắn không phí giây nào nắm lấy cây thương dưới đất của thị vệ ném xuyên qua cuống họng một con rắn. Máu đỏ văng ba thước trực tiếp phun lên căn lều gần đó. Chân Chính Quốc muốn nhũn ra, nhìn Thái tử phi bụng đã nhô cao chật vật chạy về phía trước mà tim cậu thắt lại, vội vàng đỡ lấy nàng cùng chạy.

Bởi vì phải đỡ thêm một người nên tốc độ của họ chậm hơn rất nhiều, chân tay Thái tử phi lúc này mềm oặt, bám cả lên người cậu. Chính Quốc hít vào một hơi, nhìn con rắn tưởng như đã chết chợt ngẩng cao đầu dùng tốc độ như vũ bão trườn về hướng họ. Nói thì lâu mà việc xảy ra thì nhanh, trong một tích tắc, cậu kéo Thái tử phi lại phía sau che cho nàng ta, con rắn há miệng, hơi thở tanh nồng ghê tởm phà vào mặt. Trời đất bỗng nhiên chao đảo, cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày Chính Quốc, mắt cậu chỉ biết mở lớn nhìn cái chết cận kề trước mắt.

Đâu đó vang lên một tiếng gầm đau đớn, đầu con rắn nhanh như chớp bị lưỡi kiếm sắc bén cắt lìa văng xa vài dặm.

Đó là ký ức cuối cùng của cậu trước khi lâm vào hôn mê.

.

.

Mơ mơ hồ hồ tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau, đúng như dự đoán lại thấy được vẻ mặt âm trầm đáng sợ của hắn, hai mắt nam nhân đỏ sậm, hàn khí tỏa ra bốn phía.

Chính Quốc vỗ vỗ trán, ngoại trừ đầu óc vẫn còn hơi choáng thì thân thể không hề bị tổn hại, vẫn còn rất tốt. Quay sang nựng má phu quân mặt lạnh, cậu dịu dàng. "Sao thế? Lúc trước có lẽ em sợ quá nên mới ngất xỉu, cũng không hề bị thương, may mắn anh đến vừa kịp lúc... Xin lỗi đã dọa lão công một trận. Này, đừng có bày ra bản mặt u ám đó nữa."

"Điền Chính Quốc." Cậu mơ hồ nhận ra trong tiếng gọi của hắn có điểm đau đớn, nhưng lại không rõ nguyên do.

"Em đang có thai."

Trái tim của cậu thoáng chốc lệch mất một nhịp, lông mi dài tựa cánh bướm run lên. Xúc cảm mãnh liệt giống như cơn triều thủy nhấn chìm cơ thể vào một cỗ mừng vui vô hạn. Cổ họng nghẹn lại, cậu lắp bắp. "Anh nói em..."

"Tại sao lần nào cũng là thế này?" Tại Hưởng ngẩng đầu, cậu muốn tìm kiếm một tia hoan hỉ trong mắt hắn, nhưng chỉ thấy một mảng tăm tối, mâu quang thâm thúy co lại vì đau đớn. "Tại sao lần nào em mang thai cũng gặp phải những chuyện thế này, anh suýt nữa lại để mất em, để mất con. Điền Chính Quốc, em nói anh nên làm thế nào mới phải?"

Cậu ngỡ ngàng, nhìn gương mặt tuấn tú mới một ngày đã trở nên hốc hác của hắn trở nên phi thường thống khổ, nước mắt trào trên khóe mi lặng lẽ nhỏ xuống vị trí tay hai người đang siết chặt. Có lẽ đây là lần thứ ba cậu thấy hắn khóc, cả ba lần đều cùng vì một nguyên nhân. Tim bỗng chốc như bị hung hăng đánh một cái, đau đến lợi hại.

"Mỗi một lần em mang nặng đẻ đau lại là một lần lâm vào nguy hiểm. Lúc đó tay anh đã rất run... chỉ cần đến chậm một giây nữa... Xin lỗi, Quốc nhi, là trượng phu không tốt, không chăm sóc được cho em, nhưng anh thà rằng chúng ta..."

Lồng ngực tắc nghẽn, Điền Chính Quốc không biết những chuyện này lại trở thành bóng ma lớn trong lòng hắn như thế, cậu ôm mặt người, cất giọng kiên định. "Kim Tại Hưởng, nghe em nói. Được cùng anh có con là điều hạnh phúc mãn nguyện nhất đời này của em, trước giờ đối với việc này em chưa hề do dự. Anh dám nói anh đối xử với em không tốt? Kim Tại Hưởng, ở nhà cha mẹ còn chưa nuông chiều em bằng một nửa anh. Thời gian mang thai đều bị anh nuôi đến béo nhũn, việc gì cũng không phải động tay. Anh luôn cùng em trải qua mọi thời điểm khó khăn nhất, bảo vệ em bất kể chuyện gì. Có anh ở đây, cho dù trời sập em cũng không thấy sợ..." Chính Quốc run giọng, dường như chính vì sự tự trách của hắn cũng làm tim cậu khuyết một mảng lớn, đau đến âm ỉ. "...Từ nay không cho anh nói như thế nữa, nếu còn nghĩ như thế, em nhất định sẽ giận không thèm để ý đến anh, bế con về thẳng nhà mẹ đẻ..."

"Lần này là do em vô tâm vô phế, không biết mình đã mang thai, nếu không sẽ vạn phần cẩn trọng. Xin lỗi, em hứa tuyệt đối không có lần sau..."

"Kim Tại Hưởng, nhìn em này, con chúng ta nhất định sẽ vô cùng tự hào vì có một phụ thân anh dũng tài giỏi lại yêu thương bọn nó như vậy. Gả cho anh là quyết định sáng suốt nhất đời này của em, không cho anh được tự trách mình..."

Tại Hưởng ngẩn người, sau đó đôi mắt phượng mang theo quý khí bỗng cong lên thành một đường đẹp mắt. Làm cậu mơ hồ tưởng mình nhìn nhầm ra mắt cún, con người này sao lại dễ dỗ như vậy, Hoan Hoan xem chừng còn có tiền đồ hơn hắn.

Cậu nhanh chóng bị kéo vào một vòng ôm rất chặt, tình cảm dịu dàng sâu đậm như một dòng nước ấm chảy qua tim phổi, làm toàn bộ tứ chi đều mềm nhũn. Cậu vỗ vỗ tấm lưng rộng, trêu chọc. "Em mới là người mang thai, sao anh lại xúc động như thế chứ..."

Cánh tay siết cậu lại rất lâu, dường như muốn khảm luôn vào ngực, sau đó cậu nghe thấy tiếng hắn ngô nghê cười.

"Tuyệt quá, Quốc nhi, anh lại được làm cha rồi... Nhà chúng ta, lại sắp có thêm người rồi."

Cảm xúc vỡ òa không cách nào nén lại được nữa, nếu không phải đang là nơi đông người, phỏng chừng hắn đã không ngại hét lớn, bế cậu xoay một vòng doanh trại. Chính Quốc cười khúc khích, hôn lên gò má mới đỏ lên vì khóc nay lại nhuốm màu phấn khích cực độ.

Đây mới đúng là cha của con cậu, lão công ngốc nghếch của cậu.

Chỉ là được một lúc, mặt hắn lại xụ xuống, Chính Quốc nhíu mi, hỏi. "Lại chuyện gì nữa thế?"

"Quốc nhi, nếu em lại có thai, vậy thì sắp tới chúng ta không được..." Hắn sầu não lên tiếng, không muốn lại khổ tu thêm một năm nữa đâu, hắn chịu được, nhưng tiểu huynh đệ làm sao chịu nổi chứ?

Điền Chính Quốc đỏ bừng mặt, cho hắn một cái tát rồi dứt khoát kéo chăn nằm xuống.

Đăng đồ tử, thứ tinh trùng thượng não. Cậu bắt đầu nghi ngờ lí do chính dẫn đến sự đau buồn của hắn nãy giờ.

.
.

Chiều muộn, có một vị khách quý vén rèm ở lều cậu đi vào, mang theo rất nhiều quà cáp. Chính Quốc chớp mắt, đang định xuống giường hành lễ thì nàng ta vội vàng tiến đến, nhét cậu lại vào trong chăn.

"Đệ đang mang thai, không cần để ý đến tiểu tiết." Trên khuôn mặt đẹp tựa trăng rằm của Thái tử phi ánh lên một nụ cười nhu hòa mềm mại. "Ta nợ đệ một ân cứu mạng, lẽ ra ta nên là người hành lễ mới đúng."

Điền Chính Quốc vội vàng xua tay. "Thái tử phi đừng nói vậy, đây đều là việc ta nên làm."

"Đừng gọi ta một tiếng Thái tử phi nữa, gọi Uyển Ninh tỷ tỷ đi." Thái tử phi bẹo má phính của cậu, hàng mi dài chớp động. "Từ lúc đệ kéo ta ra sau bảo vệ cho ta cùng đứa nhỏ, ta đã mặc định từ nay về sau sẽ xem đệ như người nhà mà đối đãi. Đây đều là chân tâm thật ý, hy vọng đệ không xem nhẹ những lời này."

Ánh mắt nàng đích thực hàm chứa ý bảo hộ cùng cưng chiều, hai tay nắm lấy tay cậu cũng mang theo độ ấm, không hiểu sao lại đem đến cho Chính Quốc cảm giác giống như gia đình, giống như có mẫu thân bên cạnh. Thái tử phi chỉ lớn hơn cậu có vài tuổi, là kiểu mỹ nhân đoan trang hiền thục lại tri thư đạt lễ, vừa nhìn đã có thiện cảm. Cậu không phủ nhận lí do mình cứu nàng không chỉ vì đứa nhỏ, mà còn là bởi cảm giác thân thuộc nàng mang lại.

"Được, Uyển Ninh tỷ tỷ." Cậu cong mắt, cười với nàng.

"Ngoan lắm." Hạ Uyển Ninh bị nụ cười đáng yêu này đánh cho choáng váng, không kìm được đưa tay xoa lên mái đầu mềm mại của thiếu niên. Nàng từ nhỏ sống trong thế gia đã không ngừng tranh đấu, luôn phải tranh giành tình cảm của cha mẹ với huynh đệ tỷ muội. Sau này gả vào Đông cung, gánh vác kỳ vọng của cả gia tộc lại càng phải nhẫn nhục chịu đựng, cảm xúc dần bị bào mòn. Nhưng không hiểu sao đứa nhỏ mới gặp này lại cho nàng cảm giác còn gần gũi hơn người cùng nhà mười mấy năm.

Phải rồi, nếu gặp tình huống tương tự, họ chưa chắc đã vì nàng đứng chắn phía trước.

Hốc mắt bỗng cay xè, Hạ Uyển Ninh tự dưng không muốn ép mình làm một Thái tử phi hiền thục hiểu đạo lý nữa, chỉ muốn làm một thiếu nữ hồn nhiên vô tư chuyện trò cùng đệ đệ. "Tiểu Quốc, mau xem số đồ bổ ta mang đến cho đệ, có Phượng Hoàng đan và Thư ngân giao này đều là trân phẩm hiếm có. Số còn lại mấy ngày nữa sẽ được chuyển đến Vương phủ, lần này ta mang theo không nhiều lắm." Trên mặt nàng xẹt qua tia áy náy, chỉ hận không thể đem toàn bộ dược phẩm quý giá trong Đông cung đến cho cậu bồi dưỡng.

"Tỷ cũng đang mang thai, sao có thể cho đệ nhiều như vậy chứ?" Chính Quốc bất đắc dĩ cười, vị Thái tử phi này nhìn qua có vẻ ôn nhu nhã nhặn không ngờ cũng có lúc khẩn trương như vậy.

"Chỗ ta không thiếu những thứ này, nếu đệ vì chuyện của ta mà thân thể bị tổn hại, vậy thì ta chẳng cách nào..." Mi mắt nhíu lại, nàng đang định tiếp tục khuyên nhủ thì một cung nữ đã gấp gáp xông vào. Gương mặt nàng ta vô cùng hốt hoảng, tóc tai lộn xộn, dường như vừa trải qua chuyện gì kinh hãi lắm.

"Không xong rồi... Lâm tiểu thư... Lâm tiểu thư bị hổ trong Minh Uyển xé rách một cánh tay rồi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net