Chương 31: Tình địch từ đâu chạy tới cửa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc thở dốc, bây giờ có lẽ đã quá nửa đêm, nhưng sau bức màn giường được thêu tinh xảo vẫn là một mảnh sắc xuân nồng đượm. Gương mặt nam nhân vừa phảng phất khí khái bừng bừng vừa mang theo nét nhu tình như nước, đem người bên dưới làm đến toàn thân run rẩy. Khí cụ vừa cứng vừa nóng như lửa mài qua cửa động vì mang thai mà càng thêm nhạy cảm của Chính Quốc, nhịp điệu vô cùng đều đặn, đốt lên trong lòng cậu từng ngọn lửa âm ỉ, rất muốn cầu phu quân làm mạnh hơn một chút, nhưng chung quy vẫn sợ ảnh hưởng tới đứa bé.

Cậu rút tay, đẩy ngực hắn ra, sau đó mềm giọng hỏi. "Anh thử làm hậu huyệt của em, sẽ đỡ va chạm đến thai nhi hơn. Có được không?" Khi nói những lời này, gò má Chính Quốc hây hây đỏ, cậu rất ít khi chủ động trong việc chăn gối, hầu như đều để hắn tùy tiện.

Tại Hưởng cũng vì thế mà hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng hôn lên tóc mai cậu, thân dưới từ từ trượt ra khỏi u huyệt mê hồn của thê tử. Họ từng làm phía sau vài lần, nhưng bởi vì hoa huyệt của Chính Quốc hay đòi hỏi hơn, hắn cũng toàn trực tiếp từ đường này đi vào, hôm nay làm vậy cũng có chút mới lạ.

Trong bóng tối cậu nghe thấy tiếng nam nhân cười khẽ, gương mặt càng đỏ hơn gấp bội, đang định giơ tay đánh hắn thì bị người kia chặn lại bằng môi hôn. Đến khi nụ hôn kết thúc cũng là lúc Chính Quốc cảm nhận được dị vật đi vào hậu huyệt mình, cẩn thận nới lỏng. Nơi này của cậu không tiết ra nhiều dịch bôi trơn như hoa huyệt, công tác chuẩn bị có hơi tốn công một chút. Tuy nhiên động nhỏ phía sau vì ít đụng chạm nên vô cùng chật khít, vách thịt cũng mềm mại nóng ấm, cực kỳ tiêu hồn, lúc Tại Hưởng chen đỉnh cự vật vào đã bị sự căng chật này làm suýt không kìm được buông vũ khí đầu hàng.

"Quốc nhi... cái miệng phía sau này của em còn muốn dâm hơn cái miệng trước, hút phu quân chặt như vậy."

Tại Hưởng ôm lấy thê tử, phía trên vùi vào cần cổ trắng nõn, phía dưới chặt chẽ sáp nhập, tiết tấu ban đầu nhịp nhàng chậm rãi, nhưng cái huyệt này của thê tử hắn thật sự quá chặt, thú tính trong người sắp nhịn không nổi. Một tay hắn ôm eo Chính Quốc, một tay cầm lấy bắp đùi tiêu hồn mở rộng, thuận thế đâm vào càng sâu. Cú nhấp hông ngày càng mãnh liệt, dương vật thô tráng nóng rẫy được nội bích nóng ẩm chặt chẽ hút lấy, giống như hàng ngàn cái miệng nhỏ hôn dọc lên từng đường gân trên thân khí cụ. Tại Hưởng thấy bản thân chìm vào miền cực lạc, cảm giác sung sướng mềm mại đến phát điên chậm rãi bao bọc từng tế bào cơ thể hắn, bàn tay của cả hai đan chặt, mang đến liên kết vô hình vừa thiêng liêng vừa kỳ diệu. Mà Chính Quốc trong lòng hắn đã sớm chịu không nổi, ngửa đầu nức nở những tiếng rên vô cùng mị hoặc.

"Phu quân hầu hạ Quốc nhi có sướng không?"

"A... sướng...hức... a...a...hỏng mất... em bị phu quân thao hỏng mất..."

Nước mắt lũ lượt rơi xuống ướt đẫm hai gò má, khoái cảm dồn dập kéo đến lấp đầy ham muốn thầm kín nhất trong cơ thể. Hai người hoàn toàn hòa chung một nhịp, cậu thấy bản thân như lơ lửng ở một không gian khác, vô lực túm lấy nam nhân là điểm tựa duy nhất, sau đó hai người giống như cây cỏ trên sa mạc khô cằn được mưa tưới ướt, vội vã tắm mình trong hơi thở của đối phương. Người ta thường nói quan hệ trong thời gian mang thai là tuyệt nhất, quả thực không sai. Từng tấc da nóng bỏng được bàn tay mát lạnh của hắn chạm vào trở nên vô cùng dễ chịu, đôi bồng đào ngứa ngáy vì thai nhi trong bụng cũng được dịu dàng xoa bóp, nhào nặn đến sướng. Chính Quốc cong người, siết lấy tay hắn, trước mắt nhòe nhoẹt bởi chất lỏng trong suốt.

"Chậm lại...hức...a...chậm lại...em muốn bắn..."

Bàn tay rộng trượt xuống dưới phủ lên ngọc hành ngẩng cao đầu đang rỉ nước của cậu, ve vuốt an ủi nó, phía sau tốc độ chưa từng thả chậm, thậm chí còn càng ngày điên cuồng. Bạc môi mỏng ghé xuống vành tai non mịn của Chính Quốc, trêu ghẹo gặm cắn. Tiếng cười trầm thấp cũng vô cùng gợi đòn.

"Quốc nhi bắn đi... không cần phải nhịn..."

Gương mặt cậu nóng như hơ lửa, nhưng cơ thể thật sự đã vượt quá giới hạn, cong người tưới chất lỏng màu đục lên tay Tại Hưởng. Sau cao trào toàn thân Chính Quốc đều mềm nhũn, xụi lơ tựa vào lồng ngực hắn, người kia căn bản không hề có dấu hiệu kiệt sức, vẫn vô cùng dũng mãnh xỏ xuyên qua cơ thể cậu. Bàn tay lớn ấm áp phủ lên bàn tay nhỏ hơn một chút, ôm lấy vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của người trong lòng, từ hơi thở của hắn lúc này cũng toát ra sự dịu dàng cùng nhu tình vô hạn.

Chỉ cần nghĩ đến cậu và bé con đang dần thành hình thôi, hắn đã vui đến mức khóe miệng không tài nào hạ xuống nổi. Ánh trăng trong trẻo hắt qua khung cửa sổ, họa lên hai thân ảnh triền miên quấn quít, tình đầu ý hợp, cầm sắt hòa minh.

"Quốc nhi, giá như thời gian trôi nhanh một chút thì hay biết mấy, anh không thể đợi được đến ngày bé con tới thế giới của chúng ta."

.

Khí ban mai trong lành dịu mát, Chính Quốc vào bếp tự tay làm bữa sáng. Hôm qua hai người dù vận động thời gian dài nhưng vô cùng đều đặn, cậu cũng không cảm thấy quá mỏi, cơ hội ở lại đây không nhiều, thật muốn tranh thủ làm lại những việc trước kia từng làm cho hắn. Há cảo trắng mềm bên trong nhân tôm thịt thái nhuyễn, bỏ vào lò hấp chừng vài phút mùi thơm đã bay khắp phòng. Trà hoa quế dịu ngọt bên trên có rắc thêm vụn vỏ cam cùng lá bạc hà, màu sắc hương vị đều vô cùng tinh tế. Đúng lúc cậu đang định quay vào gọi Tại Hưởng, tiếng vó ngựa dồn dập bỗng từ xa vọng lại, Chính Quốc bất ngờ mở lớn mắt, đẩy cửa ra ngoài.

Chỉ thấy từ phía chân trời nơi hừng đông sáng rọi, một thân ảnh đỏ rực như lửa phi ngựa tiến đến. Bóng người trên lưng ngựa vô cùng uyển chuyển tinh tế, động tác giục ngựa cũng phóng khoáng tự nhiên. Chính Quốc nhất thời không nhận ra là ai, chỉ đến khi nàng ta không hề nể nang dừng vó ngựa ngay trước mặt, tung người nhảy xuống, cậu mới vỡ lẽ.

Mồ hôi trên trán Giang Diệu lấm tấm từng giọt, gò má trắng nõn ửng hồng như trái chín, hơi thở có phần hỗn loạn nhưng cũng không ảnh hưởng đến mỹ mạo bức người. Ánh mắt nàng không kiên nhẫn nhìn Chính Quốc, sẵng giọng. "Tránh ra, ta có việc gấp cần nói với Hưởng."

"Giang tiểu thư, dù sao đây cũng là nhà của ta. Cô có việc cần có thể đến phòng khách đợi, cưỡi ngựa xông vào hậu viện như thế có phần hơi bất nhã." Chính Quốc mỉm cười, không nói không rằng định giơ tay đóng cửa, nhưng roi quất ngựa của nàng ta đã một đường tiến đến, vụt vào tay cậu đau điếng.

"Điền Chính Quốc, ta nể tình ngươi đã sinh con cho Hưởng nên mới không đụng đến. Nhưng ngươi có từng nghĩ xem, ngươi đứng bên hắn liệu có xứng? Bây giờ hắn không còn là một nông dân quèn nữa, mà ngồi ở vị trí có biết bao nguy cơ rình rập, hiểm họa trùng trùng. Ngươi không hiểu, cũng vĩnh viễn không đủ sức bên cạnh bảo hộ hắn, chăm lo cho hắn." Khóe miệng Giang Diệu nhướng cao, gió thổi đến làm bay một góc váy chiết eo đỏ rực của nàng, càng tôn lên dung mạo yêu kiều như họa, ánh mắt sáng ngời. "Nhưng mà ta có thể. Ta yêu Hưởng, trước giờ trong lòng ta chỉ có hắn. Ta đủ khả năng và tiềm lực đi bên cạnh hắn, cùng tiến cùng lùi, cùng hắn đối diện thử thách. Điền Chính Quốc, có lẽ ngươi không biết, nhưng phu thê đích thực chính là như thế."

.

Ánh sáng hắt vào căn phòng được bài trí hoa lệ, Kim Ỷ Viên lười biếng ngồi trên sạp lót gấm Vân Nam mềm mại, mái tóc sau đầu nàng được búi lỏng theo lối Phi Thiên kế, cố định bằng một cây trâm vàng. Cả người đều toát ra vẻ ung dung cao quý, nàng làm như không để ý đến nam nhân quay lưng về phía mình, nhúng cọ lên lọ nước sơn được làm từ hoa phượng tiên, tỉ mỉ sơn móng tay.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng nam nhân kia cũng phát ra tiếng cười lạnh. "Rất được, ngươi quả nhiên vô cùng thâm độc, lại để bổn vương thành thân với một phế nhân."

Kim Ỷ Viên cúi đầu nhìn mười đầu ngón tay trắng nõn của mình, khóe môi đỏ thẫm không nhịn được nhướn cao. "Thâm độc? Ta đương nhiên vô cùng thâm độc, vì ngươi làm bao nhiêu chuyện trái lẽ luân thường như thế, đôi bàn tay sớm đã thấm đẫm máu tươi, chẳng thể so được với bạch nguyệt quang trong sáng không nhiễm bụi trần kia." Nàng dừng lại một chút, bóng lưng trước mắt vẫn không hề quay lại, nụ cười nhạt bên khóe môi lại càng thêm tự giễu. "Ta không ngại trước mắt ngươi một kiếm chém đứt tay nàng ta, việc gì phải lén lút? Chẳng qua ngươi thật sự cho rằng Lâm Y Nhiên thích ngươi? So với ngươi, nàng ta có khi còn hứng thú với ca ca của ta hơn."

Kim Doãn Khởi có lẽ bị nàng chọc đúng chỗ đau trong lòng, quay lưng tức giận quát. "Ngươi--"

"Ta làm sao? Đã hứa giúp ngươi ngồi lên vị trí đó, ta sẽ không phản bội lời thề." Trước mắt Kim Ỷ Viên phủ một màn sương mờ ảo, nhìn không ra hỷ nộ, nàng vứt cây cọ sang một bên, lấy khăn tao nhã lau đi vết bẩn trên tay. "Ngươi muốn tạo phản, ta giúp ngươi tạo phản. Ngươi muốn giết người, ta giúp ngươi giết người. Ta cũng có thể ngồi yên nhìn ngươi tính kế anh trai ta, nhưng nếu ngươi muốn tổn hại đến hắn, thì đừng trách. Tại Hưởng là ca ca ruột thịt của ta, trong người chảy cùng một dòng máu, ngươi đụng đến hắn chính là đụng đến ta. Với Trịnh Hạo Thạc cũng là như thế, ngươi nhớ kỹ một chút." Ngữ điệu của nàng đến cuối cùng còn ẩn ẩn mang theo nhu tình cùng bảo hộ. Kim Doãn Khởi tưởng rằng mình đã nghe nhầm, nhưng khuôn mặt của nàng lúc này, sườn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh nắng, lông mi thật dài khẽ khàng chớp động, vừa kiên quyết lại dịu dàng.

Trong giây lát, Kim Doãn Khởi thấy trong lòng hình như có gì nhói lên một cái, vừa đau đớn lại mất mát. Vẻ mặt này, đã từng xuất hiện mỗi khi nàng nhắc đến hắn. Kim Ỷ Viên không để tâm xem hắn nghĩ gì, sau khi nói xong liền chậm rãi ngồi dậy, ra khỏi phòng. Dằn xuống cảm xúc khó hiểu mới vừa bộc phát, Kim Doãn Khởi cuộn chặt tay, dùng giọng điệu mười phần lạnh nhạt lên tiếng.

"Ngươi nói Kim Tại Hưởng là ca ca của ngươi, nên ngươi để tâm hắn. Còn Trịnh Hạo Thạc là gì? Đối với ngươi, y là gì?"

Kim Ỷ Viên lúc này đã bước đến cửa, chỉ còn nhìn thấy một bóng lưng vô cùng mềm mại tinh tế, tà váy dài thêu hình điệp vũ song cúc của nàng lấp lánh dưới ánh nắng, giống như từ trong tranh bước ra. Nàng khẽ quay đầu, giọng nói thanh thoát lại mang theo hàm ý bỡn cợt.

"Tam hoàng tử trí tuệ siêu phàm lại có thể hỏi loại câu thế này sao? Y đương nhiên là phu quân danh chính ngôn thuận của ta, là phụ thân của con trai ta, là người thân cận với ta nhất trên thế gian này." Khóe môi Kim Ỷ Viên cong lên thành một đường đẹp mắt, hai mắt sáng ngời. Sao trước đây hắn không phát hiện ra, nụ cười của nàng lại chói mắt như thế, nếu như Lâm Y Nhiên giống u lan nơi cùng cốc, khí chất mẫu đơn cao quý của nàng còn làm người khác kinh diễm hơn nhiều. Kim Doãn Khởi sững sờ, bỗng chốc trở nên ngơ ngẩn, giọng nói của nàng từ xa vọng tới, giáng vào lòng hắn một trận đau nhói.

"So với người cả đời này cũng sẽ không nhìn ta một cái, ngươi nói xem, ta nên để tâm ai hơn?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net