Chương 32: Tình địch từ đâu chạy tới cửa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước sân vô số nhành hoa đã nở, thanh thuần lại rực rỡ, thấm đẫm lòng người, thực là xuân sâu như biển. Tại Hưởng dẫm lên vài cánh hoa trắng muốt, muốn nhanh chóng tìm ra ái nhân vừa mới thức dậy đã vội biến mất. Hơi ấm và mùi hương dịu ngọt của cậu vẫn lưu lại trong không khí, làm khóe miệng hắn không khỏi giương cao, đêm qua đích thực là một đêm không thể nào quên. Cứ ngỡ sẽ bắt gặp được tấm lưng tất bật trong bếp làm bữa sáng, nhưng không ngờ cảnh tượng hắn được chứng kiến còn tuyệt diệu hơn nhiều.

Chính Quốc mặc một thân sam y màu vàng nhạt, dưới ánh nắng làn da trắng ngần tựa như phát quang, cậu nghe xong một hồi hùng hùng hổ hổ của người trước mặt, không hề tức giận mà chỉ khe khẽ cong môi, tiếp lời. "Giang tiểu thư có ơn cứu mạng ta, nếu cô muốn ta ngay bây giờ có thể dập đầu cảm tạ. Thế nhưng trên đời này, việc nào ra việc nấy, chuyện cô định cướp phu quân của ta, muốn nghĩ cũng đừng nghĩ." Không để ý đến gương mặt tái nhợt đi của nàng, Chính Quốc cúi đầu thổi bàn tay bị cát trên roi quất ngựa dính đến, giọng nói thanh thoát lại rành mạch. "Ta thích Kim Tại Hưởng, là thích con người hắn, không phải thân phận thế tử kia. Ta thích hắn, bất kể trong hoàn cảnh nào cũng sẽ không do dự chọn hắn, với ta là như thế, với Hưởng cũng là như vậy." Nhắc đến cái tên cũng làm cậu mỉm cười đến dịu dàng, đôi con ngươi trong suốt lấp lánh. "Hôm nay nếu hắn vì Giang tiểu thư giàu có hơn mà bỏ ta, sau này gặp được người quyền thế hơn nữa thì thế nào... lại bỏ cô lấy người ấy sao?"

"Ngươi..." Giang Diệu gầm lên, gương mặt vì tức giận cùng tủi hổ mà đỏ bừng.

"Ta quả thực không có gì đặc biệt, sau này rất có thể sẽ cản đường hắn. Nhưng như thế thì sao chứ? Hắn nguyện ý che chở, ta nguyện lòng cố gắng, hôn nhân không phải là chọn một người hoàn hảo nhất, mà là cả hai đều đồng lòng chiếu cố đối phương." Từ ánh mắt trong trẻo của cậu toát ra độ ấm, thành gia đã hai năm, có một số chuyện bản thân cũng đã từ từ thông suốt. "Cô nương tốt nhất đừng nên phí thời gian ở chỗ chúng ta nữa, cô không thể, cũng vĩnh viễn không có cách nào chen vào."

Giang Diệu không nghĩ tới cậu lại có phản ứng bình tĩnh như vậy, chính mình lại biến thành kẻ vô duyên bặm trợn không hiểu lý lẽ. Hàng xóm cũng đã có vài người dậy sớm đứng một bên bàn tán chỉ trỏ, nàng tức đến hít thở không thông, mặt mũi triệt để mất hết. Phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, một khi tin đồn lan rộng đời này của nàng không cách nào gả vào nhà tử tế nữa.

"Giang tiểu thư." Giọng nói trầm khàn từ xa dội đến, Giang Diệu ngỡ ngàng, sau đó liền lập tức trở nên vui sướng.

"Hưởng, anh rốt cuộc cũng đến rồi, em đã đợi ở đây rất lâu, có chuyện muốn nói." Nàng chỉ vào Chính Quốc, giọng điệu ủy khuất. "Từ sớm em đã phi ngựa một mạch tới đây, là thê tử của anh chặn cửa, không cho em vào."

Kim Tại Hưởng không để ý tới lời nàng, nhíu mày nhìn bàn tay đỏ ửng của Chính Quốc, sau đó chậm rãi phủ lên, dịu giọng hỏi. "Sao lại sưng lên thế này?"

"Ban nãy nấu ăn, không cẩn thận thôi." Cậu mỉm cười, khóe mắt cong cong.

Ánh mắt hắn lướt qua roi da trên tay Giang Diệu thì trong lòng đều hiểu, biểu cảm tức thì trở nên lạnh lẽo. "Giang tiểu thư, cô ở trước cửa đả thương thê tử của ta, nếu muốn ta có thể lập tức áp giải lên quan phủ. Nhưng hôm nay ta để cô đi, không phải vì giữa chúng ta có gì, mà là vì cô từng cứu mạng em ấy." Giang Diệu nhìn vẻ mặt âm trầm không cảm xúc của hắn, run rẩy lùi lại, có chết nàng cũng không tin, đã lâu lắm rồi hắn mới không gọi nàng bằng tên thật. "Từ nay ân tình giữa chúng ta hoàn toàn chấm dứt. Cô không cần tiếp tục đến làm phiền em ấy, cũng đừng gọi tên tự của ta, tránh cho người khác hiểu lầm."

Tại Hưởng nói xong liền không để ý đến nàng nữa, ôm vai Chính Quốc quay vào nhà, Giang Diệu tức thì hoảng loạn muốn điên, hét lớn. "Em có thông tin quan trọng, anh thật sự không muốn nghe sao?"

Hắn nhướng mày, thản nhiên đáp lại. "Không muốn."

Nàng chính thức ngã khuỵu, bàng hoàng không thể tin, cánh cửa phía trước nhanh chóng khép chặt, nước mắt cũng ướt đẫm khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, quần chúng xung quanh không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, thể diện đều bị đạp nát. Ánh mặt trời chiếu đến hay ánh nhìn từ mọi người làm gò má Giang Diệu bỏng rát, giọng nói vốn ngọt ngào cũng trở nên ngập tràn ai oán.

"Kim Tại Hưởng, rồi sẽ có lúc ngươi hối hận vì quyết định hôm nay."

*

Chính Quốc duỗi tay, để hắn cẩn thận thoa thuốc cao mát lạnh lên làn da đỏ ửng, cậu vén một bên tóc bị gió thổi bay của người trước mặt, cười khẽ. "Giang tiểu thư nói có chuyện quan trọng, anh thật sự không cần nghe?"

"Nếu để biết được tin mà đổi lại Quốc nhi phải chịu khổ, anh thà rằng không nghe." Kim Tại Hưởng mặt mày tràn ngập ý cười, bên ngoài sắc xuân nồng đậm, họa cùng vẻ mặt ôn nhu sủng nịnh của hắn làm tim gan cậu đều mềm nhũn. Bàn tay trắng mịn liền ôm lấy má hắn, hài lòng vỗ vỗ. "Trả lời rất tốt, không uổng công em dậy sớm làm đồ ăn cho anh."

"Chỉ thưởng bằng đồ ăn không thôi thì phu quân của em thiệt thòi quá..." Kim Tại Hưởng giương mắt cún, rầu rĩ lên tiếng, mặc dù hắn luôn bảo hộ cậu, cảm giác được Chính Quốc nuông chiều vẫn là tốt nhất. Thê tử giỏi giang khéo léo, ở trong lòng hắn luôn là dáng vẻ phi thường rung động.

Chẳng ngờ Chính Quốc đưa tay bóp má hắn, bực dọc. "Em còn chưa phạt anh là may. Kim Tại Hưởng, không phải là anh không có tình địch, chỉ là em chưa từng cho phép họ xen vào cuộc sống của chúng ta."

"Anh biết. Quốc nhi luôn được rất nhiều người yêu thích. Là anh sai, không suy nghĩ kỹ càng." Tại Hưởng lật tay cậu, nghiêm túc sám hối. Vốn nghĩ bản thân nợ Giang Diệu, không nên hành xử quá mức tuyệt tình, nhưng chính thái độ không rõ ràng của hắn làm tình huống ngày càng tệ, tổn thương người hắn yêu nhất, cũng làm lỡ dở một đời này của nàng.

"Anh sẽ dùng cách khác để trả ơn nàng ấy. Sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện tương tự tái diễn nữa."

Chính Quốc cong môi, khẽ dụi vào lòng nam tử, để vòng tay ấm áp của hắn bao bọc. Ban nãy roi da không phải cậu không thể tránh, chỉ là để hắn hiểu nếu không dứt khoát, cậu sẽ bị người ái mộ hắn đả thương thế nào.

Trong mắt trong lòng hắn, ngoài Điền Chính Quốc ra thì đừng hòng có kẻ khác xen vào.

*

Hai người dùng xong điểm tâm thì quay về Điền gia, không ngờ đã có khách ngồi đợi sẵn. Phác Chí Mẫn nhìn thấy cậu liền nở nụ cười hoan hỉ, lao đến chúc mừng. Mấy người bọn họ niềm niềm nở nở ôn lại chuyện cũ, cũng nghe không ít giai thoại từ chuyến du ngoạn gần đây của y. Chí Mẫn nhướng mày, trêu ghẹo vỗ vai hắn. "Tiểu Quốc có thai thành ra bị quản kỹ quá, người làm ca ca như ta đây cũng đành bất lực. Không biết thế tử gia có thể dành cho chúng ta chút thời gian không? Có vài chuyện nhỏ muốn tâm sự với thê tử ngươi." Chí Mẫn làm ra bộ dáng vô sỉ nháy mắt, Tại Hưởng cũng sớm không chịu được thái độ cợt nhả của người này, cứ lợi dụng đụng chạm hắn hoài, thân thể này là dành riêng cho Quốc nhi a.

Vậy là dứt khoát đứng dậy, ôn nhu xoa đầu Chính Quốc. "Anh ra ngoài chơi cờ với nhạc phụ một lát, nếu thấy khó chịu lập tức đến nói cho anh biết."

Chính Quốc nhìn bộ dạng quan tâm thái quá này của hắn cũng đã quen, chỉ nén cười gật đầu "Ân" một tiếng.

Bóng dáng cao lớn vừa đi khuất, vẻ mặt tươi cười của Phác Chí Mẫn tức thì trở nên ngưng trọng, y lấy từ tay áo ra một tờ giấy trắng, đưa cho Chính Quốc. "Việc em nhờ anh điều tra, mấy tháng nay rốt cuộc cũng có kết quả. Nếu không phải nhờ tài lực của nhà họ Phác, anh cá nửa đời còn lại em cũng tìm không ra."

Cậu nhìn vẻ mặt tự đắc của y, không hề tức giận mà còn tốt bụng phụ họa. "Phải rồi, Chí Mẫn ca ca lợi hại nhất."

Y hài lòng gật đầu, sau đó mới tiếp tục. "Em bảo anh điều tra về sự cố ngày hôm đó, khi họ gặp Tại Hưởng lần đầu. Quả thực có nhiều điểm đáng ngờ, vốn xe ngựa rơi từ độ cao thế kia ít nhất cũng sẽ làm người ngồi trong gãy không ít xương cốt, nhưng Quận chúa và Quận mã ngoài bị chấn động nhẹ thì không hề có việc gì. Kỳ thực trước đó vài ngày, Quận chúa đã đến đổi loại kiệu mềm thông thường thành loại tốt nhất, giảm được xóc nảy, cũng vô cùng kiên cố. Dường như nàng biết trước ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì vậy." Phác Chí Mẫn nhướng mày, nụ cười dần lan đến khóe mắt. "Nhưng mình nó cũng chưa đủ chứng minh điều gì, nên anh đã đến tìm gặp phu xe hôm ấy. Gã qua đời vì đột tử ba tháng trước, tuy nhiên thê tử sau tang lễ lại nhận được số tiền lớn. Ban đầu cô ta nói rằng không biết gì, sau khi ta cẩn thận đào sâu mới nhớ ra trước ngày chồng mình xảy ra chuyện có tiếp xúc với một kẻ lạ mặt. Gã làm phu xe cho vương phủ đã hai mươi năm, cũng tính là thân tín, nếu không phải chủ nhân gã muốn gã chết, chưa chắc mọi việc đã dễ giải quyết như vậy."

Chính Quốc nhìn ánh mắt ẩn ý của y, trong lòng đã ngầm hiểu. Phu quân cậu nhận lại gia đình là chuyện tốt, nhưng đây là hoàng tộc, có thể dễ dàng như vậy sao? Gần ba mươi năm không tìm ra hắn, hà cớ gì lại là lúc này?

Nhìn xuống tờ giấy ghi chép lại một vài việc Phúc Nhạc Quận chúa làm giúp Tam Hoàng tử mấy năm gần đây, cậu cong môi. "Ca ca nói xem, Trịnh Hạo Thạc có biết những việc vợ hắn làm sau lưng không?"

Phác Chí Mẫn lắc đầu, hạ giọng. "Có gã đàn ông nào lại cam tâm tình nguyện để bị dắt mũi chứ. Chỉ thật tiếc cho hắn ta..." Y không nhịn được cảm thán, theo những gì y biết, Trịnh Hạo Thạc đích thực là một nam nhân tốt.

Có cơn gió bên ngoài thổi tới, lá cây xanh mướt trong vườn phát ra những âm thanh xào xạc, Chính Quốc nghiêng đầu, trả lại tờ giấy trong tay cho y. "Giúp em tìm cách chuyển đến trước mặt Trịnh Hạo Thạc thứ này, cũng để Vinh vương gia tình cờ nghe được chân tướng về cỗ xe ngựa đi. Làm khéo một chút, đừng để họ nhìn ra được điều gì."

Gương mặt tinh xảo tựa phù dung thấp thoáng ý cười, đây đúng là một bàn cờ, nhưng ai là quân cờ phải đợi tới cùng mới biết. Muốn tính kế chồng cậu, Điền Chính Quốc nhất định không để kẻ đứng sau trôi qua dễ dàng.

Mấy ngón tay trắng ngần bao lấy chung trà, hương vị thanh thuần nhanh chóng lan tới nơi đầu lưỡi, cũng làm lòng người trở nên khoan khoái, Vương phủ sắp tới sợ rằng không thiếu kịch vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net