Chương 35: Hôn lễ hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau khi cung yến kết thúc, Vương phủ nhận được thánh chỉ ban hôn đích nữ của Thứ sử Vân Nam Giang Diệu cho Kim Vân Triệt. Hôn lễ sẽ được cử hành vào ngày mười tháng tư, tức là khoảng chừng hai mươi ngày nữa. Lúc Chính Quốc nhận được tin này cũng không quá bất ngờ, Thượng Kinh có lũ, triều đình cần trợ lực từ Giang đại nhân là điều tất yếu, đương nhiên sẽ không bác bỏ đề nghị của ông ta. Vương phi hiện giờ không khỏe, cậu thân là chính thê của Thế tử không thoát khỏi trách nhiệm chuẩn bị cho hôn sự này. Chính Quốc gõ tay lên mặt bàn, nhìn ma ma quản sự bên người Lâm Xuyên bước tới hành lễ, cẩn thận bẩm báo.

"Thế tử phi, ý của Vương phi là hiện giờ đất nước đang có loạn, dân chúng lầm than, Vương phủ không thể quá mức phô trương. Hôn lễ làm đơn giản nhất có thể là được, giảm được phần nào thì cứ giảm."

"Ta đã biết, bảo mẫu thân có thể yên tâm." Chính Quốc cong môi, sai người đưa cho bà ta một túi tiền. Dương ma ma thỏa mãn mỉm cười, nhún gối.

"Thế tử phi làm việc trước nay đều không thể tìm ra sai sót, Vương phi rất vừa lòng. Có điều người đang mang thai, vẫn phải chú ý dưỡng thân mình trước đã, việc này cứ giao lại cho hạ nhân là được."

"Mama nói phải, mọi chuyện cứ làm theo ý của mẫu thân đi." Cậu nở một nụ cười rạng rỡ, lại ẩn ẩn vài nét e thẹn của con dâu cảm động trước sự quan tâm của mẹ chồng, bà ta không muốn Giang Diệu được sống dễ dàng, cậu hà tất phải cản trở. Sau này Vương phi hẳn sẽ có đối tượng mới để tập trung hành hạ, cậu cũng có thể thoải mái dưỡng thai hơn một chút. Chung quy con đường này là do Giang Diệu chọn, chỉ cần nghĩ đến tình ý của nàng ta với Tại Hưởng, cậu không góp củi thêm lửa đã là nhân nhượng lắm.

Chính Quốc quay đầu, thở dài thườn thượt, mối bận lòng duy nhất của cậu ở Vương phủ xa hoa tột bậc này chẳng qua chỉ có hắn mà thôi.

.

Kim Tại Hưởng ôm người vào lòng, dịu dàng hôn lên trán cậu, Chính Quốc trên má là hoa đào nở rộ, tiếng cười thanh ngọt vang lên cũng làm người khác xao xuyến. Hạ nhân trong phòng biết hai người lại bắt đầu thân mật, ý tứ lùi ra ngoài, còn cẩn thận gài lại chốt cửa. Thế tử và thế tử phi phu thê tình thâm, cả phủ trên dưới đều biết, họ ngoài ngưỡng mộ cũng dần thêm quen thuộc, vô thức nhường lại không gian cho đôi uyên ương. Hơn nữa Thế tử gia cũng đã có lệnh, không có việc cần không được bước chân vào nội điện.

Trong phòng chỉ còn hai người, Chính Quốc tách ra khỏi môi hôn, vuốt lại cổ áo cho hắn. "Có chuyện?"

Tại Hưởng gật đầu, ánh mắt ngưng trọng. "Từ sớm cha đã gọi Quận chúa vào thư phòng, còn để thủ hạ canh gác bên ngoài rất kỹ."

Hai người là phu thê, Chính Quốc đương nhiên không giấu hắn điều gì, đã sớm đem những gì mình biết tỉ mỉ kể lại, còn phân tích kỹ những dự định sắp tới. Kim Tại Hưởng vốn không muốn thê tử hắn dấn thân vào vũng nước đục này, nhưng hắn hiểu được, cách bảo vệ người tốt nhất là để cho cậu biết.

Chính Quốc còn từng nói với hắn, thay vì kéo cậu ra sau bảo hộ, cậu càng trân trọng hắn nắm tay mình cùng nhau đối mặt.

Tại Hưởng dịu dàng cười, nhỏ giọng. "Chúng ta đi nghe lén."

Làm cách nào? Hộ vệ bên người Vương gia không phải là bù nhìn a. Cậu chớp mắt, nhìn nam tử trước mặt đắc ý nhướng mày, kéo cậu ra ngoài theo cửa sau. Tại Hưởng ôm lấy eo thê tử, thi triển khi công vụt lên nóc nhà, chuyển động của hắn nhẹ như lông vũ, Chính Quốc cũng không biết phu quân mình từ lúc nào đã trở nên lợi hại như vậy. Dưới nóc tòa viện phía đông Vương phủ là thư phòng, hai người không tiếng động gỡ một miếng ngói đã dịch chuyển từ trước, lặng lẽ nghe ngóng. Chính Quốc tim đập thình thịch, hắn đã chuẩn bị những thứ này từ khi nào?

"Thủ hạ của anh đã đánh lạc hướng một phần thị vệ rồi, nếu không sẽ chẳng dễ dàng như vậy." Tại Hưởng đối diện ánh nhìn ngỡ ngàng của cậu, bình thản trả lời, giống như họ đang thưởng trà trong viện, chứ không phải lén lút rình rập thế này.

Chính Quốc hé môi, chưa kịp lên tiếng thì đã bị động tĩnh bên dưới làm cho im bặt.

"Phụ thân, người tuyệt đối không thể làm như vậy!" Kim Ỷ Viên thét lớn, lao đến níu áo Vinh Vương, tiếng kêu của nàng trong thư phòng rộng lớn vang lên vô cùng tịch mịch. Hiện tại nếu bị thu hồi toàn bộ điền trang và đất phong, thà cứ giết nàng đi còn hơn. Muốn làm được việc, tiền tài là điều tất yếu.

"Ngươi là Quận chúa, dù không có những thứ ấy cũng vẫn sống tốt." Vinh Vương lạnh mắt, phất tay ra khỏi cái níu của nàng. "Trước giờ ngươi làm bao việc hồ đồ, ta cũng chưa từng nặng lời chỉ trích. Ngươi nghĩ những chuyện ngươi làm cho Kim Doãn Khởi không ai nhìn ra được gì sao?! Kim Ỷ Viên, trên đời này không có bức tường nào là không lọt được gió!"

"Chỉ cần những chuyện này bị lộ ra thôi, trên dưới Vương phủ cả trăm mạng người không ai không bị liên lụy!"

Tiếng gầm mang theo uy lực không nhỏ, Quận chúa lảo đảo, ngã phịch ra đất, búi tóc hoa lệ trên đầu nàng trở nên rối loạn, gương mặt tươi đẹp tựa trăng rằm cũng dần mất đi sinh khí.

"Những việc khác thì cũng thôi đi, nhưng đến ca ca ruột thịt của ngươi còn tính kế được! Chả nhẽ máu mủ tình thâm đối với ngươi còn không quan trọng bằng y ư?" Ngón tay của Vinh Vương run lẩy bẩy, chỉ thẳng vào nữ nhi ông đã luôn yêu thương hết mực, chuyện đến nước này, cũng là do ông quản giáo không nghiêm. "Ca ca ngươi tương lai chính là chủ nhân của Vương phủ! Ngươi muốn cơ nghiệp cả đời gầy dựng của phụ thân ngươi bị hủy hoại trong tay mình thì mới vừa lòng?!"

"Phụ thân... người cũng biết con tuyệt đối sẽ không làm hại huynh trưởng." Tròng mắt Kim Ỷ Viên nhiễm đỏ, run rẩy đáp lại, có thể nàng sai với rất nhiều người, nhưng Tại Hưởng là ca ca ruột của nàng, sao nàng có thể. "Con làm vậy, cũng một phần là vì Vương phủ."

"Ngươi đã gả đi rồi, không cần thiết phải vướng bận về nơi này nữa. Trong hôm nay lập tức dọn về đi." Vinh Vương bất lực nhắm chặt hai mắt, trầm mặc.

"Có lẽ ngươi cũng biết, người ngươi mắc nợ nhất ở đây là Trịnh Hạo Thạc."

.

Ngày mười tháng tư cuối cũng đến, Vương phủ mặc dù vẫn trưng đèn kết hoa như thường lệ, nhưng quy cách hôn lễ so với cái của Chính Quốc mấy tháng trước kém hơn rất nhiều. Những người có mắt đều nhìn ra được, khác biệt giữa đích thứ hóa ra là thế này, sính lễ ít ỏi đơn điệu, cũng không hề đánh trống khua chiêng, khách dự lễ vì đã được Lâm Xuyên phủ đầu trước, vừa thưa thớt vừa kém náo nhiệt.

Hôn lễ xem chừng còn ảm đạm hơn cả nhà thường dân cưới gả. Giang đại nhân dù xót con gái cũng không còn cách nào, chung quy đều là do nàng cố chấp gả đến.

Giang Diệu nắm một bên dải lụa đỏ rực, gương mặt nàng sau tấm khăn hỷ khó coi đến cực điểm, đã hạ mình gả cho một thứ tử rồi, đến hôn lễ cũng kém cỏi như vậy. Cả đời nàng chỉ có một lần này, chả nhẽ phải trôi qua tủi nhục như vậy sao?

Cố nhẫn nhịn một lần rồi lại một lần, mỗi một bước đi của nàng đều giống như đeo chì, nhưng nghĩ đến có thể tiến tới gần hắn thêm chút nữa, tất cả đều xứng đáng.

Ánh nến lung lay trong đại điện, Giang Diệu nghiến răng quỳ xuống, cùng Kim Vân Triệt thực hiện bái đường. Nghi thức xong xuôi, khi nàng đứng dậy chuẩn bị nhận lời chúc phúc từ mọi người, bỗng có gia nhân hốt hoảng chạy vào, đạp lên tà váy làm nàng ngã nhào ra đất.

"Nguy rồi! Nguy rồi! Vương gia, vương phi, Quận chúa và Quận mã sắp *hòa ly rồi!"

(*) ly dị

"Hoang đường! Nữ nhi ta là Quận chúa, Trịnh Hạo Thạc sao có thể hồ đồ như thế?" Lâm Xuyên tái mặt, cũng chẳng để ý đây là trong hoàn cảnh nào, con gái bà luôn yêu chiều hết mực, gả cho con trai Tướng quân còn thấy không xứng, vậy mà y còn dám bỏ nàng?!

"Quận mã đã trình giấy lên Kinh Phủ Doãn rồi, ngài ấy thật sự muốn bỏ Quận chúa... Bên ngoài hiện tại đã đồn ầm lên, người người đều biết."

Đám đông bên dưới lập tức xì xào, bàn luận không ngớt. Quận chúa là người trong hoàng thất, chuyện *hưu thê là không thể nào, mặt mũi của Vương phủ coi như mất cả rồi. Vinh Vương khí tức thâm trầm, đang định mở miệng răn đe thì Lâm Xuyên bên cạnh đã lăn ra ngất xỉu. Tương lai của con gái bà ta, cháu ngoại bà ta biết phải làm thế nào đây? Cho dù Vương phủ thừa sức nuôi nàng, nhưng thanh danh của nữ tử bị chồng ruồng bỏ sao có thể tốt?

"Mẫu thân!" Chính Quốc ở gần đó nhất, nhanh chóng chạy lại đỡ bà, thái y cũng lập tức được truyền đến. Cậu nhìn đám đông đang hỗn loạn, níu áo Tại Hưởng. "Anh ở lại giúp phụ thân ổn định quan khách, em vào xem mẹ thế nào."

Hắn gật đầu, ra lệnh cho thủ vệ hành sự, Vinh Vương ở bên cạnh nhìn cậu cảm kích. "Tiểu Quốc, nhờ con vậy."

"Phụ thân nói gì thế, đều là việc con phải làm." Chính Quốc nhấc mi, đồng tử xinh đẹp trong suốt vô cùng nhu thuận, cậu hành lễ với ông rồi nhanh chóng rời đi, còn phân phó hạ nhân nấu canh sâm cho Lâm Xuyên hồi sức. Cử chỉ vừa đoan trang tháo vát lại nhanh nhẹn, đây mới đúng là con dâu mà ông cần.

Càng nhìn càng thuận mắt, chứ không phải loại khắc tinh vừa mới vào cửa đã mang xui xẻo đến thế này.

Xảy ra chuyện như vậy, ai còn tâm trí nào để ý đến hôn lễ nữa, Giang Diệu đỏ mắt, khăn Hỷ trên đầu che mất tầm nhìn, cũng không ai thèm đỡ nàng đứng dậy. Bốn phía chen lấn xô đẩy, nàng ta không chịu được nữa, nghiến răng giật khăn trên đầu xuống.

"Tân nương tử sao có thể để người khác nhìn thấy dung nhan trước phu quân mình như vậy?!"

"Tự tay gỡ khăn Hỷ, còn ra thể thống gì nữa? Có thể xui xẻo hơn được không??"

Tiếng chỉ trỏ bàn tán lại càng thêm vang dội, Giang Diệu xấu hổ tủi nhục, viền mắt hồng rực, nàng níu lấy tay áo Tại Hưởng, nức nở. "Hưởng... Em..."

Kim Tại Hưởng vô cảm nhìn nàng, giật lại tay áo. Vinh Vương xưa nay luôn coi trọng thể diện trước người ngoài cũng không nhịn được nữa mà gầm lớn.

"Đây là hôn lễ của ngươi! Giang Diệu! Ngươi làm ngược lại Tổ huấn thì thôi đi, còn có thể không màng liêm sỉ bám lấy anh chồng như vậy, có loại con dâu chưa gả vào đã xui xẻo như ngươi, là bản Vương vô phúc!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net