Chương 36: Dạ minh châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc chống cằm, nhìn làn hương mờ mịt bay lên từ lư hương bằng đồng đặt giữa phòng, mùi thơm vô cùng thanh nhã, có giá trị bằng cả trăm lượng vàng, là loại Thái hoàng Thái hậu trong cung hay dùng. Lâm Xuyên vốn ưa xa hoa, tẩm điện của bà cũng là nơi phô trương nhất phủ, cậu nhìn người trên giường đang từ từ tỉnh lại, vội nắm lấy tay bà, hai mắt ngập tràn lo lắng.

"Mẫu thân, người tỉnh rồi, người dọa Tiểu Quốc sợ quá." Chính Quốc đỡ bà ta uống chút nước, quay sang nói với nha hoàn. "Mau đi báo tin cho Vương gia."

"Tiểu Quốc, là con sao?" Lâm Xuyên mơ màng, giọng nói có chút cảm động, không ngờ người túc trực bên giường bà lại là đứa con dâu bản thân luôn xem như người ngoài, vô cùng xa cách. "Viên Viên sao rồi, con bé sao rồi, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa chưa?"

"Quận chúa cả đêm qua vẫn ở bên cạnh người, hiện giờ đã qua sương phòng nghỉ ngơi rồi. Cha đang nghị sự cùng Hạo Thạc, ắt hẳn sẽ có cách giải quyết thôi. Phu thê giận dỗi nhau vốn là chuyện thường tình, mẫu thân đừng nên lo lắng quá." Cậu dịu dàng trấn an, mắt thấy Lâm Xuyên cũng dần thả lỏng. Chính Quốc vẫn nắm lấy tay bà, mím môi nghẹn ngào. "Ngược lại mẫu thân làm chúng con sợ quá, nếu người thật sự xảy ra chuyện, con và Hưởng biết phải làm sao bây giờ?"

"Hài tử ngốc, ta đương nhiên sẽ không bỏ mặc các con." Lâm Xuyên vỗ vỗ tay cậu, trong mắt là thực lòng yêu thích cùng thương tiếc. Nghĩ đến chuyện hôm qua bà lại càng thêm phiền muộn, nghiến răng. "Tiểu Quốc lo dưỡng thai cho tốt, không cần bận tâm đến tiện nhân mới vào cửa kia. Có ta ở đây, nhất định sẽ không để nàng ta tổn hại đến con."

Chính Quốc âm thầm cong môi, có thể nhân cơ hội này triệt để lấy lòng mẹ chồng cũng không tồi. Cậu ngọt ngào mỉm cười, cùng bà hầu chuyện, một lúc sau như chợt nhớ ra gì mà cất giọng âu lo. "Hưởng đã cho người phong tỏa tin đồn rồi, nhưng hôm đó giới huân quý biết đến không ít, sợ rằng không thể hoàn toàn làm cho họ kín miệng."

"Ở kinh thành này ngày nào mà chẳng có tin đồn, vài ngày nữa sẽ tự động bị cái khác lớn hơn dập tắt mà thôi."

Lâm Xuyên hờ hững trả lời, mâu quang lạnh nhạt lóe lên vài tia sắc bén. Muốn bôi nhọ con gái bà, để xem ai có lá gan đó.

.

Nắng hạ nhạt nhòa phủ lên cảnh quan trong vườn tược, Tại Hưởng rút một mũi tên từ ống đồng bên cạnh, tùy ý ngắm bắn, từ bên này chỉ thấy được sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn, vô cùng tuấn mỹ, kim quan bằng bạc trên đầu thỉnh thoảng ánh lên dưới ánh mặt trời, Chính Quốc ngắm đến mê mẩn. Những mũi tên hắn bắn ra vị trí rất loạn, hộ vệ đứng xem có người còn âm thầm bày ra vẻ mặt khinh thường, Chính Quốc chỉ cười nhạt, cậu biết hắn chẳng qua không thèm nhắm vào hồng tâm. Tại Hưởng trước đây gần như sống nhờ săn bắn, tiễn thuật và kỵ xạ đương nhiên là am hiểu nhất.

Nhưng phu quân cậu lợi hại thế nào, cậu ngưỡng mộ là được rồi, người khác không cần thiết phải hiểu.

Chính Quốc đi tới, đưa bình nước cho hắn, hai mắt cong lên thành vầng trăng khuyết. "Hôm nay tập thế là đủ rồi, tập nhiều tay đau, bế em sẽ mỏi."

"Riêng chuyện này, anh làm cả đời cũng không mệt." Tại Hưởng dịu dàng cầm tay người nhỏ, hôn lên lòng bàn tay mềm mượt của cậu, mắt phượng đen như mực ôn nhu lưu luyến, chưa từng rời khỏi gương mặt trong trẻo của người trước mắt.

Trời hôm nay đặc biệt nắng, đã làm chói mắt toàn bộ sân tập rồi.

Trịnh Hạo Thạc ném bộ cung tên sang bên cạnh, thở dài thườn thượt. "Ta đã thành cái dạng này, hai người còn không kiêng nể ân ái như vậy, đúng là quá vô nhân tính."

"Chả nhẽ vì ngươi không hạnh phúc, thiên hạ liền không được phép vui vẻ sao?" Tại Hưởng nhướng mày, còn trêu ngươi vòng tay ôm lấy eo cậu, thơm má thơm môi. Hạo Thạc chính thức nghẹn lời, nhưng Chính Quốc vẫn còn biết chừng mực, cậu đẩy tay hắn ra, cười nói.

"Anh ở lại trò chuyện với Hạo Thạc một chút, em đến xem nhà bếp đã chuẩn bị xong ngọ thiện chưa."

"Được." Hắn thổi nhẹ lên dái tai Chính Quốc, đây là địa phương mẫn cảm của cậu, gương mặt người nhỏ lập tức đỏ bừng, mặt đỏ tai hồng rời đi. Thủ hạ cũng được lệnh lui xuống, sân tập phút chốc chỉ còn lại hai người.

Tại Hưởng quay lưng, không mặn không nhạt hỏi người bên cạnh. "Ngươi thật sự đành lòng buông tay như thế sao?"

Trịnh Hạo Thạc cúi đầu, nhìn bóng mình đổ dài trên mặt đất, y nhếch môi, chế giễu. "Ngươi thì hiểu cái gì chứ?"

Hắn chính thức không nhịn được nữa, lao tới nắm lấy cổ áo y, giật mạnh. "Ta nói ngươi nhu nhược, vô dụng, hèn kém, có được không? Thê tử bị người ta cướp mất cũng không biết đường mà giành lại? Nếu một ngày Tiểu Quốc bị người khác mê hoặc đi mất, ta cho dù đi đến chân trời góc bể, cũng nhất quyết phải kéo được người về." Hai mắt hắn đỏ bừng, long lên sòng sọc, lông mày kiên nghị trở nên sát phạt. "Hai người các ngươi làm phu thê từng ấy năm, con cũng có rồi, vậy mà lại để một người ngoài chen vào? Viên Viên không phải không có tình cảm với ngươi, chẳng nhẽ ngươi không nhìn ra được?"

"Người ngoài ở đây là Hoàng tử đương triều, là người lớn lên bên nàng từ bé, ta chẳng qua chỉ là nhi tử vô dụng của Tướng quân, có tư cách gì mà tranh giành? Chưa kể nàng yêu thích hắn như thế, vì hắn làm bao nhiêu chuyện trái lẽ luân thường đạo lý, đã sớm không để ta cùng Kỳ nhi vào mắt nữa rồi." Hạo Thạc giật khỏi cái nắm của hắn, cay đắng nói, mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Tình cảm mấy năm nay giống như trăng nơi đáy nước, đều là ảo ảnh, nàng quan tâm đến y ắt chỉ vì một tia áy náy mà thôi.

"Nếu ngươi đã nghĩ như thế, ta cũng chẳng còn gì để nói." Tại Hưởng cười nhạt, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo. "Chân tướng được nhìn thấy chưa chắc đã là chân tướng duy nhất, ngươi làm phu quân trước nay lại chưa từng hiểu nàng, chưa từng thật sự vì nàng mà bảo hộ, yếu đuối bất lực như thế. Có lẽ ngươi nói đúng, ngươi căn bản chẳng xứng với nàng." Bỏ qua gương mặt tái đến không còn huyết sắc của Hạo Thạc, hắn cầm khăn bông bên cạnh, lau sạch bàn tay vừa cầm cung luyện tập. "Quận chúa sai ở rất nhiều chuyện, nhưng nàng là muội muội của ta, ta nhất định sẽ không để nàng tiếp tục đi lầm đường."

"Tới lúc đó nếu ngươi vẫn chưa thông suốt, thì ngoan ngoãn biến mất khỏi cuộc đời nàng là được."

.

Lâm Xuyên sau khi tĩnh dưỡng một ngày thì đã hoàn toàn bình phục, bà ngồi trên ghế lót nệm gấm, thư thả nhìn xuống hai mái đầu đang quỳ dưới gối. Kim Vân Triệt và Giang Diệu theo lệ đến dâng trà cho phụ mẫu sau thành thân, cũng là lần đầu nàng ta ra mắt với thân thích của Vương phủ. Tiền điện rộng lớn lúc này ngập tràn ánh nhìn dò xét, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, Giang Diệu hít vào một hơi, dùng điệu bộ kính cẩn nhất có thể dâng trà cho người ngồi ghế chủ vị.

"Phụ thân, mẫu thân."

Không gian vô cùng yên tĩnh, Lâm Xuyên thật lâu cũng không lên tiếng, hiển nhiên là muốn gây khó dễ. Đầu gối Giang Diệu vì quỳ lâu đã tê rần, nàng ta đã lường trước được mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng không ngờ mới vào cửa đã bị coi thường đến mức này.

"Ta không đẻ ra phu quân ngươi, không cần gọi hai tiếng mẫu thân." Lâm Xuyên nhàn nhạt đáp lời, vuốt ve vòng ngọc đang đeo bên tay trái, bà ta không thèm che giấu sự khinh bỉ nơi đáy mắt, trực tiếp thể hiện cho mọi người trong phòng thấy bà ta chán ghét nàng.

Giang Diệu nghiến răng, một lúc sau mới lấy lại được giọng nói, lần nữa cúi đầu. "Vương gia, vương phi."

Lâm Xuyên nhấc lấy ly ngọc, không buồn giả bộ nhấp môi mà để luôn sang bên cạnh, lười biếng phe phẩy quạt. "Để đó đi, trà mà người dâng đến, bản phi nuốt không trôi."

"Dâu mới vào cửa, nên hiểu một chút đạo lý." Vinh Vương chướng mắt Giang Diệu đã lâu, liền nhân cơ hội này bộc phát, cho nàng ta một bài học. "Vương phủ không phải là nơi để ngươi làm loạn, điều quan trọng nhất là phải biết an phận thủ thường. Nếu ngươi cố tình nghe không hiểu, đừng trách Bản vương máu lạnh vô tình."

"Giang tiểu thư xuất thân danh môn, chắc cũng biết tôn ti khác biệt, đích thứ rõ ràng. Phu quân ngươi may mắn được Vương gia thương xót, lúc dùng thiện có thể ngồi mâm trên, nhưng ngươi phải ngồi mâm dưới, đi lại trong phủ cũng không được quên hành lễ. Bản phi dạo này sức khỏe không tốt, sáng chiều đến chỗ ta thỉnh an tận hiếu là việc ngươi không thể không làm."

Giang Diệu mím môi nén xuống lửa giận, người ngoài nghe được có khi còn tưởng Vương phủ vừa mới thu nạp một nha hoàn, chứ không phải cưới chính thê cho nhi tử. Nhưng nàng không thể làm gì ngoài cúi thấp đầu, những việc này mai sau nhất định hoàn lại cho bà ta đủ.

"Được rồi, mang lễ vật ta chuẩn bị tặng cho Nhị thiếu phu nhân đi." Tặng lễ vật cho tân nương tử cũng là một tục trong buổi ra mắt, Lâm Xuyên đưa tay chỉnh lại trâm vàng trên mái tóc, cong môi. "Không người ngoài lại nghĩ rằng bản phi khó dễ nàng ta."

Giang Diệu dập đầu tạ ơn, nhìn thấy trong hộp gấm là một cặp thoa vàng đính hoa mai. Chất liệu và gia công không tồi, nhưng cũng chẳng thể gọi là thượng phẩm.

"Dương ma ma cũng tiện thể lấy ra món quà ta dành tặng cho Thế tử phi đi." Lâm Xuyên nhướng mày, Chính Quốc bất ngờ mở to mắt, sinh nhật cậu vốn còn chẳng nhận được đặc ân gì, nay không phải dịp nào lại được mẹ chồng quan tâm như thế. Món quà nhanh chóng được mang đến, mọi người lập tức há hốc mồm, không ngờ lại là dạ minh châu.

Mà dạ minh châu này còn đặc biệt lớn, to bằng kích cỡ của một quả bóng, bề mặt nhẵn nhụi tinh xảo, mượt mà lung linh dưới ánh mặt trời.

"Dạ minh châu này là do Đông Hải tiến cống, là trân phẩm quý giá nhất mà năm nay Hoàng thượng ban thưởng cho Vương phủ. Ta nghe nói Tiểu Quốc vì mang thai nên thường khó ngon giấc, dạ minh châu này vừa hay có tác dụng an thần, để trong phòng buổi tối còn có thể phát sáng." Lâm Xuyên ôn nhu nhìn về phía cậu, tủm tỉm cười. "Nên ta mới định dành vật này cho con."

"Mẫu thân... vật quý giá như vậy, sao con dám nhận chứ?" Chính Quốc bối rối đứng lên, dạ minh châu đúng là trân phẩm hiếm có trên đời, nếu là chỉ để làm Giang Diệu mất mặt thì cũng quá phóng khoáng rồi.

"Con là tâm can bảo bối của Thái Hanh, cũng là bảo bối của Vương phủ, xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất." Lâm Xuyên dịu dàng rút khăn tay chấm lên khóe miệng, ôn tồn nói. "Mau đến nhận lấy đi, con ngủ không an giấc, mẫu thân làm sao yên lòng được?"

.

Buổi ra mắt diễn ra không lâu nhưng với Giang Diệu lại như cả một kiếp, nàng uất nghẹn, lần lượt uốn gối khom lưng với những người chỉ nhìn mình bằng nửa con mắt. Hạch sách, nhục mạ này cả đời nàng chưa từng phải nhận.

"Ngươi rõ ràng thấy bà ấy làm nhục chúng ta như vậy mà vẫn không có phản ứng gì? Nói ngươi nhu nhược hèn kém thật chẳng sai, sau này cho dù có ta trợ lực, cũng chưa chắc làm được việc gì lớn! Điền Chính Quốc là cái thá gì, dạ minh châu đó có thể đổi được cả trăm cây trâm vàng! Mụ già kia chính là thấy chúng ta không vừa mắt, muốn gây khó dễ." Đi tới viện riêng, Giang Diệu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, giật khỏi tay y hung hăng mắng.

"Ngươi mất bình tĩnh như vậy làm gì? Ta đã chịu đựng bà ta gần hai mươi năm rồi, ngươi nghĩ ban nãy thấm vào đâu sao?" Kim Vân Triệt lạnh nhạt cười, rũ tay áo. "Bất cẩn hồ đồ như ngươi mới dễ làm hỏng chuyện, đã chọn đi con đường này rồi thì nên tỉnh ngộ một chút. Khắp Vương phủ có nơi nào là không có tai mắt của bà ấy? Ngày tháng còn dài, nếu ngươi cứ tiếp tục như thế, chỉ tổ để người khác nắm được điểm yếu, tới lúc ấy chết cũng không có chỗ chôn."

"Ngươi nói thì hay lắm, Kim Vân Triệt, đừng bày ra bộ dạng chính nhân quân tử ấy nữa, ta nhìn quả thực rất đau mắt." Giang Diệu mỉm cười, đưa tay dịu dàng vuốt ve cổ áo y, thân hình mảnh mai sát lại, thì thầm. "Ngươi làm tất cả những chuyện này, chẳng qua cũng vì thèm khát Điền Chính Quốc đấy thôi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net