Chương 37: Xuất phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ là độ cuối tháng tư, tiết trời dần trở nên ngột ngạt, trong phòng mặc dù đã đặt chậu băng nhưng vẫn oi bức vô cùng. Chính Quốc mang thai sang tháng thứ năm cơ thể lại càng thêm nặng nề khó chịu được nóng, cậu đổi sang y phục bằng the mỏng, để nha hoàn đứng kế chậu băng quạt gió lại mới cảm thấy thoải mái đôi chút. Lúc này Tại Hưởng đang ngồi trên ghế, chăm chú đọc một cuốn sách, Chính Quốc bên cạnh thư thả lọc vải và dâu chín bỏ vào bát ngọc, muốn làm một ít hoa quả dầm băng. Nước tuyết được lọc sạch cất giữ từ mùa đông năm ngoái bây giờ mới có cơ hội dùng đến, pha với sữa bò đổ vào trái cây ngon miệng vô cùng, vừa thanh ngọt lại mát mẻ, nếu không phải đang mang thai không thể ăn quá nhiều đồ lạnh, một lần Chính Quốc có thể ăn bốn năm bát.

Cậu xúc một miếng dưa hấu đỏ mọng trong bát, đút cho hắn, vị thanh mát của hoa quả lập tức làm Tại Hưởng dãn hẳn lông mày, gật gù. Chính Quốc thấy biểu cảm của hắn không nhịn được phì cười, lau tay nhận lấy phong thư nha hoàn vừa mang đến.

Cúi đầu đọc một lát, biểu cảm càng lúc càng phong phú, Tại Hưởng nhìn thê tử hắn hết kinh ngạc rồi lại vui vẻ, trong lòng ngập tràn thắc mắc. "Quốc nhi, có chuyện gì thế?"

"Tháng tư quả thực là đại cát, liên tục có hỷ sự như vậy." Cậu cười rộ, hai mắt lấp lánh như sao trời. "Chí Mẫn ca ca sắp thành hôn rồi."

"Tên đó cũng có người thích sao?" Tại Hưởng xoa xoa cằm, trong ấn tượng của hắn, Phác Chí Mẫn đích thực là một kẻ phong lưu vô lại, suốt ngày chơi bời lêu lổng, cợt nhả không tuân theo quy tắc, không ngờ cũng có lúc đưa ra quyết định nghiêm túc như vậy.

"Huynh ấy không giống như anh nghĩ, em cũng vô cùng tò mò vị nào có khả năng thu phục được huynh ấy." Chính Quốc gõ má, trong lòng quả thực dâng lên vô vàn cảm xúc. Cậu từng nghĩ có lẽ đời này Phác Chí Mẫn sẽ chẳng bao giờ kết hôn, không phải vì tính y quá mức tùy ý không ưa ràng buộc, mà là vì thân phận thực sự của huynh ấy.

Phác Chí Mẫn là đích trưởng tử của Phác gia, một trong hai gia tộc giàu có nhất đế quốc. Không giống như Giang gia nhiều đời làm quan và quy phục Hoàng đế, Phác gia bí ẩn hơn nhiều, nghe nói còn đi lại mật thiết với giới nhân sĩ giang hồ. Triều đình từng nhiều lần tỏ ý muốn mượn sức của đương chủ Phác gia, nhưng đều bị khéo léo cự tuyệt. Không có sự giúp sức của hoàng tộc lại có thể đứng vững không suy, còn ngày càng lớn mạnh như thế, nội điều này thôi cũng làm bất cứ ai trong thiên hạ phải kính nể.

Phác Thế Tùng là đương chủ của Phác gia đời thứ mười, đã gửi con trai đầu lòng về quê cho nhà ngoại nuôi dưỡng từ nhỏ. Rất ít người biết thân phận thật sự của Chí Mẫn, Chính Quốc là tiểu đệ mà y coi như ruột thịt, dĩ nhiên cũng nằm trong số những người ít ỏi đó. Phác gia làm giàu từ thương nghiệp, nghe nói một phần tư cửa hàng ở bất cứ nơi đâu đều thuộc quyền sở hữu của Phác gia. Chí Mẫn hay đi xa không đơn thuần chỉ vì du ngoạn, mà còn để giúp phụ mẫu trông coi số sản nghiệp kếch xù ấy.

"Hưởng, chúng ta đi Giang Nam đi. Em muốn dự lễ thành hôn của Chí Mẫn ca ca."

.

Khi Lâm Xuyên nghe được tin này thì dĩ nhiên phản đối vô cùng kịch liệt, cậu đang mang thai, sao có thể mạo hiểm đi lại bên ngoài như thế.

"Mẫu thân, con mang thai đã sang tháng thứ năm, thái y cũng nói vô cùng ổn định. Ra ngoài thay đổi không khí lại là chuyện hay, có thể giúp bình tâm dưỡng khí, tốt cho sinh nở. Có Hưởng và hộ vệ ở bên, con có thể xảy ra chuyện gì được chứ?" Chính Quốc nắm lấy tay bà, hai mắt long lanh năn nỉ. Quan hệ của hai người đang dần dần tốt lên, cậu cũng nhìn ra được bà là thực lòng thương yêu mình cùng hài tử trong bụng.

"Thôi được, con ra ngoài cho thanh thản đầu óc cũng hay, trong nhà đang có dã chủng làm loạn, ta biết con chẳng dễ chịu gì. Thái Hanh nhất định phải chăm sóc người cho tốt, chuyện gì cũng phải vạn phần chú ý." Lâm Xuyên thở dài, vỗ lên tay cậu, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Hơn nữa bà biết lần này họ là đi ăn cưới của người tương lai sẽ làm chủ Phác gia, có thể sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho nhi tử, vậy nên càng không có lí do gì để phản đối.

"Mẫu thân yên tâm, chúng con nhất định sẽ cẩn thận hết sức." Chính Quốc quay sang hắn, nhoẻn miệng cười. Lễ thành thân của Chí Mẫn ca, sao cậu có thể vắng mặt được chứ? Tình nghĩa được xây dựng từ thuở nhỏ, huynh ấy luôn bên cạnh yêu thương che chở, bảo hộ cậu không gì sánh được, với Chính Quốc đã sớm thân cận hơn cả anh trai ruột. Thời khắc quan trọng này, cậu muốn cùng hắn thật tâm chúc y những lời tốt đẹp nhất.

.

Hai người dặn dò nhũ mẫu chiếu cố Hoan Hoan cho tốt, sau đó thu thập hành lý đơn giản, chuẩn bị lên đường. Giang Nam là vùng đất vô cùng trù phú, tập tục đa dạng, nữ tử dịu dàng tha thướt, phong thái kiều mỵ, nam tử tuấn tú văn nhã, lãng tử đa tình, là nơi ra đời cho nhiều giai thoại. Một vùng đất xinh đẹp như thế, thiếu mấy phần cứng nhắc của kinh thành, nhiều thêm mấy phần hào sảng duyên dáng.

Thật là một nơi thích hợp để hẹn hò.

Chính Quốc cong môi, thả tấm mành trên xe ngựa xuống, tiếng cười nói mua bán bên đường ồn ã vang lên không ngớt. Ra khỏi kinh thành làm cơ thể cậu thoải mái dễ chịu hơn biết mấy, không phải căng da đầu đối phó với đủ thể loại người, chỉ cần tập trung vào nam tử đời này mình yêu thương nhất. Buông xuống phòng bị, cùng hắn ân ái, cùng hắn đắm chìm vào bể tình chẳng biết lối ra.

Hai người nhìn nhau, cười đến vui vẻ. Xe ngựa dừng lại trước biệt phủ của Chí Mẫn, cậu thấy y liền vội vàng chạy tới, ôm chặt, dọa người kia phải xanh mặt cẩn thận đỡ lấy cái bụng đã có chút lớn.

"Từ từ thôi tổ tông của ta ơi, đệ mà có chuyện gì, hung thần bên cạnh sẽ lấy mạng của ta đấy." Chí Mẫn liếc qua hắn, thở dài than vãn, Chính Quốc bị chọc cho phì cười.

"Quả nhiên là người sắp thành thân có khác, vô cùng ổn trọng." Cậu chớp đôi mắt nai to tròn, ngây thơ cười trên nỗi khổ của người khác. "Tân nương tử vào cửa chắc sẽ vui mừng lắm."

"Điền Chính Quốc." Phác Chí Mẫn đen mặt, ai cũng biết hôn thê của hắn là nữ nhi của minh chủ võ lâm, nổi tiếng là một sư tử Hà Đông chính hiệu, chỉ cần nàng ta không vừa ý liền sẽ hạ cẳng tay thượng cẳng chân. Y còn đang lo lắng cho tương lai của mình đây này. "Đệ vừa vừa phai phải thôi, cẩn thận sau này đến Tại Hưởng cũng không chịu được."

"Em mang thai con hắn vất vả như vậy, hắn còn dám không chịu?" Chính Quốc nhướng mày, liếc nam tử bên cạnh.

Kim Tại Hưởng âm thầm toát mồ hôi lạnh, khảng khái thừa nhận. "Ở nhà ta, Quốc nhi là lớn nhất."

"..."

.

Để hai người thuận tiện, Phác Chí Mẫn bố trí hẳn một biệt viện cách không xa chỗ y lắm, rất tiện đi lại. Đêm tối cả ba người lại quanh quần dùng bữa, giống như trước đây nói cười không ngớt. Chính Quốc cầm kẹp và một cái búa nhỏ, khéo léo tách thịt cua hấp, sau đó lấy thìa xúc thêm một miếng gạch cua nóng hổi béo ngậy, đặt lên cơm trắng cho hắn. Chí Mẫn nhìn đến đỏ mắt, cậu phì cười, lấy thêm một con cua nữa gỡ thịt cho y. "Sau này sẽ có thê tử làm mấy việc này cho anh, đừng tỏ ra ghen tị như thế nữa."

Phác Chí Mẫn tưởng tượng ra cảnh nữ nhân hổ báo kia đút cơm cho y, bất giác rùng mình một cái, lông tơ trên người dựng đứng. Tốt nhất để y tự làm còn hơn.

"Hai người định ở lại đây mấy ngày?"

"Một tuần, đợi anh thành hôn xong mới đi. Giang Nam nhiều cảnh đẹp như thế, em muốn cùng Hưởng thăm thú cho thỏa." Chính Quốc mỉm cười, trong lòng là mong đợi cùng phấn khích. "Em mấy khi có cơ hội ra ngoài chứ? Anh mau giới thiệu vài nơi thú vị đi."

"Nếu không phải trước lễ thành hôn phải chuẩn bị quá nhiều chuyện, anh đã đích thân dẫn hai người đi rồi." Chí Mẫn thở dài thườn thượt, đau đầu nói. "Em không biết đâu, phụ thân của nàng ta còn bắt anh tỉ thí, nếu không chịu được thì nhất quyết không gả con gái. Ai thèm cưới nàng ta đâu chứ, anh cũng là bị ép buộc đó. Xương cốt bị ông ta đập muốn nhũn cả ra rồi đây này."

Tại Hưởng bật cười, trêu chọc y. "Ngươi thật có phúc, tự dưng lấy vợ lại có thêm người bảo kê như vậy."

"Sợ rằng lấy về rồi, người nàng đập gãy răng đầu tiên chính là ta." Chí Mẫn ủ rũ than thở.

Hắn gật gù. "Điều này cũng rất có khả năng."

Chí Mẫn nghẹn họng, âm thầm nghiến lợi. Nếu không phải do sợ tiểu đệ còn trẻ đã phải làm quả phụ, hôm nay y nhất định đập chết hắn.

"Nghe nói ở gần đây ôn tuyền, đông nóng hạ mát, rất thích hợp để điều dưỡng thân thể, em muốn đi xem thử." Chính Quốc ngửi thấy mùi thuốc súng bốc lên giữa hai người, nhanh chóng lên tiếng.

"Đúng thế, ôn tuyền này nằm trong một hang động, quả thực ngâm mình rất tốt. Đây cũng là sản nghiệp của Phác gia, ngày mai anh sẽ để thuộc hạ dẫn hai người đi." Y đáp lời, hai mắt Chính Quốc lập tức phát sáng, cậu thật sự rất thích suối nước nóng.

Cả ba dùng bữa xong xuôi, Chính Quốc nắm tay hắn về phòng, dịu giọng. "Những ngày thế này rất vui vẻ, nhưng chúng ta không ở nhà liệu có ổn không?" Cậu vẫn không yên lòng để Hoan Hoan ở cùng nhà với bọn họ a, mặc dù biết hắn đã sớm bố trí kỹ càng.

"Muốn dụ được con mồi vào lưới, thợ săn không thể cứ đứng nhìn chằm chằm." Tại Hưởng nhếch một bên mày, ánh sáng từ đèn lồng từ xa hắt lại, tranh sáng tranh tối, gương mặt hắn vạn phần mê hoặc, tuấn tú bức người.

Chính Quốc đặc biệt thích nhìn trượng phu những lúc làm người xấu thế này, vô cùng cuốn hút.

"Anh muốn để bọn họ tự lộ ra sơ hở ư?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net