Chương 38: Ôn tuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc cựa mình, đưa tay lên che mắt. Nắng mai êm đềm như lụa chiếu qua bức mành mỏng, phủ lên vạn vật một màu nhạt nhòa ấm áp. Mùa hạ ở kinh thành vô cùng nóng nực, chẳng bù cho khí hậu ôn hòa của nơi này, dễ chịu đến mức chẳng muốn thức dậy. Tại Hưởng vẫn ngủ say bên cạnh, vài lọn tóc mai rũ xuống lòa xòa trên khuôn mặt tuấn lãng phi phàm của hắn, có vẻ vừa tùy tiện lại đáng yêu. Cậu không nhịn được nhoẻn miệng cười, một tay chống cằm, tay kia cuốn lấy một lọn tóc đen nhánh, khẽ giật. Kim Tại Hưởng đối với tác động của cậu dù là nhỏ nhất cũng vô cùng mẫn cảm, thê tử hắn là đang mang thai nha, có chết cũng không thể mất cảnh giác.

Hắn mở choàng mắt, thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cậu mới âm thầm thở ra một hơi, lại bắt đầu mơ màng.

"Quốc nhi, đừng nghịch."

"Tóc mai đầy đầu như nỗi tương tư khôn xiết. Em chẳng qua là không muốn lão công chịu khổ, nhổ giúp anh vài sợi mà thôi." Cậu mỉm cười, ngón tay chọc lên lồng ngực rắn chắc của nam tử, bộ dạng tinh nghịch ngọt ngào thành công nhúng hắn trong hũ mật. Được rồi, chỉ cần thê tử hắn thích, đừng nói là vài sợi tóc này, cả đầu hắn đều để cho cậu cạo.

Kim Tại Hưởng lật người, giam hãm ái nhân trong lồng ngực, bộ vị khó nói của nam tử cọ lên bắp đùi non mềm của cậu, làm Chính Quốc không kìm được run rẩy. Tối qua cả hai đi đường mỏi mệt cũng chỉ ôm đối phương lăn ra ngủ say, cứ nghĩ đã thoát được một kiếp, cậu sao lại quên mất phu quân tinh lực dồi dào nhất là vào sáng sớm cơ chứ?

Giọng hắn vì mới tỉnh dậy, cũng vì hưng phấn mà khàn đặc, chậm rãi rót vào tai người trong lòng những lời làm người khác phải đỏ mặt tía tai.

"Làm vậy có ích gì? Kim Tại Hưởng đời này chỉ vì em mà quyến luyến, thân mật với em là cách duy nhất để nhẹ gánh tương tư..." Cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, vành tai nhỏ mịn màng cũng bị người kia ra sức chà đạp, Chính Quốc thấy tim đập thình thịch muốn nhảy khỏi ngực, hạ hết dũng khí mới đủ sức đẩy khối thân thể to lớn kia sang bên cạnh, hấp tấp xuống giường.

"Đừng vớ vẩn nữa, hôm nay em còn muốn tham quan ôn tuyền. Nếu để anh mặc sức làm loạn, sợ rằng cả ngày đều không ra khỏi phòng được."

Kim Tại Hưởng vốn không muốn buông người dễ dàng như thế, nhưng chợt nghĩ đến cậu nói cũng không phải không có lý. Ôn tuyền là ý tưởng không tồi, rất thích hợp để tắm uyên ương. Nhìn vành tai hồng rực của thê tử, hắn cười khổ, đành nhịn tới đó tính đủ với cậu vậy.

Chính Quốc dĩ nhiên không biết ý niệm xấu xa trong đầu phu quân, vui vẻ nắm tay hắn lên xe ngựa, trong lòng tràn ngập chờ mong cùng thỏa mãn.

Ánh nắng bên ngoài chói chang sáng lạn, vào đến hang động thì lại vô cùng dịu mát. Từng phiến đá đen bóng phản chiếu tinh quang, càng vào sâu càng tối, giống như đi đến một thế giới khác. Tia sáng yếu ớt rọi xuống từ kẽ hở trên trần động, xuyên qua nhành dương liễu chiếu sáng mặt hồ phẳng lặng, thác nước dường như còn ở rất xa, vọng tới những thanh âm tí tách. Tại Hưởng nhìn thê tử đang vui vẻ, cũng rất tận hưởng quang cảnh tuyệt diệu nơi này.

"Bây giờ đang là lúc mặt trời lên cao, vậy mà ánh sáng rọi vào nơi này lại dịu nhẹ như ánh trăng vậy, quả là hiếm có."

Chính Quốc kéo tay hắn, đuôi mắt cong lên thành vầng trăng khuyết, cười rộ. "Hưởng, anh xem, nơi này có phải giống như Cổ Mộ mà Tiểu Long Nữ sinh sống không? Đây, chính là hương vị vừa thoát tục vừa thần bí này, em đọc trong thoại bản rõ ràng như vậy."

Vài nha hoàn theo hầu không nhịn được bật cười khúc khích, không nghĩ đến Thế tử phi thường ngày nghiêm chỉnh thành thục lại có một mặt đơn thuần như thế, đáng yêu làm tim các nàng cũng muốn nhũn ra, đừng nói đến Thế tử trong tim trong mắt chỉ có cậu.

Chính Quốc nhận ra dáng vẻ ban nãy của mình có chút không phù hợp thân phận, còn bị tỳ nữ cười trêu như vậy, tức thì đỏ bừng mặt, lặng lẽ đi bên cạnh hắn. Kim Tại Hưởng biết thê tử đang ngại ngùng, bộ dạng khả ái chọc hắn cười đến vui vẻ, Chính Quốc mím môi, đang định giáo huấn phu quân một trận thì đã bị cánh tay săn chắc một đường nhấc khỏi mặt đất. Dung nhan tuấn mỹ như tượng của nam nhân gần ngay trước mặt, cậu nhất thời không thể hoàn hồn.

"Lão công không biết, chi bằng bây giờ Quốc nhi kể cho anh nghe." Hắn thổi khí bên tai Chính Quốc, một đường bế cậu đến dòng suối trong vắt chảy qua lòng động. Làm phu thê đã lâu, Chính Quốc cũng tự hiểu ý hắn là gì, cậu không phản kháng, chậm rãi gạt bỏ ngượng ngùng trong lòng, vươn tay ôm lấy cổ hắn. Đã cùng nhau đến đây, cậu cũng không muốn lãng phí khoảng thời gian tươi đẹp nơi tiên cảnh này a.

Nha hoàn cùng hộ vệ đều lùi đến một ngách động bên cạnh, yên tĩnh cúi đầu chờ đợi, cậu được hắn thả xuống bên dòng nước, hai người nhìn nhau, bật cười. Y phục đều thoát ra gần hết, Chính Quốc chỉ mặc trên người sa y mỏng manh gần như trong suốt, lặng lẽ tựa vào lồng ngực hắn ngâm mình.

"Ban nãy em bảo hộ vệ quay về lấy cổ cầm rồi, muốn ở đây đàn cho anh nghe một khúc."

Cậu thì thầm, cánh tay trắng mịn câu lên cổ hắn, đẩy nước vòng ra phía trước, chen một chân vào hai bắp đùi săn chắc. Dòng nước ở đây rất dễ chịu, mới vừa ngâm vào đã vạn phần sảng khoái, Chính Quốc tức thì nổi hứng, muốn trêu ghẹo người kia một chút.

Tại Hưởng đã nhịn từ qua tới giờ, đương nhiên thời khắc này như muốn bùng nổ. Hắn khàn giọng. "Rất tốt. Đánh đàn có mất nhiều sức không?"

Cậu lắc đầu, còn chưa kịp hiểu hắn muốn gì thì đã bị một nụ hôn chặn tới cuồng nhiệt đến nghẹn thở. Hai người quấn lấy nhau trong nước, ở dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo nơi thạch động gắt gao hòa làm một thể.

"Vậy được, phu quân giúp em tiêu hao năng lượng một chút."

Cậu đảo mắt, rất nghi ngờ từ "một chút" này của hắn, nhưng thân thể đã quen với đụng chạm từ người kia nhanh chóng có phản ứng, bên dưới hai mép hoa nộn thịt chậm rãi rỉ ra dịch nhờn trong suốt. Chân Chính Quốc run rẩy, cảm nhận được côn thịt khủng bố cứng ngắc của nam nhân từ khi nào đã chống lên cửa động mềm nhũn của cậu, tiểu dương vật cũng vì kích thích mà kiêu hãnh dựng thẳng. Cánh tay săn chắc của hắn vòng qua eo cậu cẩn thận đỡ lấy bụng nhỏ hơi nhô, một tay theo dòng nước tách mở hai cánh hoa kiều nộn.

Hoa huyệt vì cậu mang thai dễ dàng trở nên trơn trượt, thuận lợi để hai ngón tay thon dài của hắn chen vào. Chính Quốc cả người nhẹ bẫng dưới lực đẩy của nước, nâng chân ôm lấy hông hắn, cơ thể cậu giống như lông vũ nhẹ nhàng trôi nổi, dòng nước ngập đến qua ngực, chỉ loáng thoáng thấy hai điểm đỏ hồng nhô lên bắt mắt. Tay hắn thành thục mô phỏng động tác cắt kéo mở rộng Chính Quốc, miệng lại lặn xuống ngậm lấy một bên đầu vú mềm mại mà trêu đùa. Đầu lưỡi xấu xa rất nhanh đã chọc cho phiến ngực non mềm của cậu sưng phồng, Chính Quốc trời đất quay cuồng tựa vào vách đá, hé miệng thở dốc. Lực mút của hắn thật sự quá mạnh, mà cơ thể cậu trời sinh nhạy cảm, không được bao lâu phân thân đã run rẩy bắn ra, thanh quản không nhịn được phát ra những tiếng rên ngọt nị, âm thanh vang vào vách động dội lại dâm mỹ tột cùng.

"A... Hưởng... Đừng trêu em... a... Anh mau... mau cho vào đi..."

Kim Tại Hưởng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt hồng rực của thê tử đã lấp lánh thủy quang thì không nỡ chọc cậu thêm nữa, vả lại bản thân hắn cũng sắp nhịn không nổi. Cầm lấy tay nhỏ mềm mại đặt lên nam căn dù ở dưới nước vẫn nóng rực của hắn, giúp vật trụ cứng như sắt mài trước cửa động đang mấp máy. Quy đầu phình lớn dữ tợn tìm đường chen vào hoa huyệt mịn màng căng chặt, Chính Quốc không kìm được nhăn mày một cái, mặc dù đã được chuẩn bị kỹ càng cũng không thể dễ dàng tiếp nhận kích cỡ kinh người này a. Hắn hướng môi mọng của cậu dịu dàng hôn đến, đang mang thai không nên ngâm nước quá lâu, chi bằng bây giờ đánh nhanh thắng nhanh.

"Quốc nhi... ngoan, thả lỏng một chút... anh hứa chỉ một lần này là xong."

.

.

Vương phủ vào một ngày mùa hạ lại vô cùng yên tĩnh, hạ nhân đã sớm dùng vợt dính keo bắt đi toàn bộ ve, trả lại vẻ huy hoàng trang nhã.

Kim Ỷ Viên đưa tay mở hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo trên bàn trang điểm, bên trong là một đóa quảng ngọc lan đã được cẩn thận ép khô. Nàng không nói gì, thẫn thờ miết lên cánh hoa trắng muốt, trong lòng là ngũ vị tạp trần. Tình cảm với Kim Doãn Khởi hình thành từ thời niên thiếu, giống như đã bén rễ vào tim phổi, hắn lạnh lùng cao ngạo, tựa ánh trăng sáng chỉ có thể cất trong lòng, không cách nào với tới. Nhiều lúc nàng còn chẳng rõ rốt cuộc có thật sự yêu hắn, hay chỉ là một thói quen không đành lòng vứt bỏ. Trịnh Hạo Thạc ngược lại giống như vầng thái dương ấm áp, bên cạnh bảo hộ vỗ về, nếu không phải nàng ngu ngốc để hạ *cổ trùng vào nhiều năm trước, có lẽ đã sớm quên đi đoạn tình cảm vốn không nên xuất hiện kia, cùng y chuyên tâm bảo vệ gia đình nhỏ của họ. Tâm can bỗng dưng nghẹn đắng, thời gian của nàng có lẽ không còn dài nữa rồi.

Bên ngoài có tiếng trẻ nhỏ vang vọng, Kim Ỷ Viên nhanh chóng đóng lại nắp hộp, vươn tay đón nhi tử trắng mềm đang lao tới.

"Kỳ nhi."

"Mẫu thân!" Hài tử mũm mĩm cười lên khúc khích, đưa tay nghịch dải lụa đỏ buộc trên tóc nàng. Kim Ỷ Viên dịu dàng lau mồ hôi cho nhi tử, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót. Nàng đưa tay nhéo lấy bầu má mềm mại của con nhỏ, thì thầm.

"Kỳ nhi ngoan, sau này mẫu thân không ở đây nữa, con tuyệt đối phải nghe lời phụ thân, biết chưa?"

"Hài nhi đã biết." Trịnh Kỳ gật gật đầu, hài tử mới bốn tuổi nhưng được Hạo Thạc cẩn thận dạy bảo, vô cùng ngoan ngoãn nhu thuận.

"Tốt lắm." Kim Ỷ Viên ôm chặt lấy nhi tử, thâm tâm như bị vuốt cào xé đau tới không thở nổi, nàng lẩm bẩm, nước mắt đong đầy đôi mắt phượng mỹ miều như họa. "Mẫu thân xin lỗi, xin lỗi con."

Đứa nhỏ không nói gì, yên tĩnh ngồi trong lòng mẫu thân để cho nàng vuốt tóc, một lúc sau đã nhanh chóng thiếp đi, phát ra tiếng khò khè khe khẽ. Kim Ỷ Viên dằn xuống tâm tình hỗn loạn, ôm nhi tử đến cho nhũ mẫu, nàng vuốt phẳng lại vạt váy, liếc mắt nhìn nha hoàn vừa mới tiến vào.

"Chuyện gì?"

"Quận chúa, Nhị thiếu gia và thiếu phu nhân tới tấn kiến."

Ánh mắt nàng thoáng qua tia châm chọc, tựa đầu lên ghế uể oải ra lệnh. "Cho vào."

Kim Vân Triệt cùng Giang Diệu theo nha hoàn tiến đến, trên mặt treo nụ cười tự tin thỏa mãn. "Đại tỷ."

"Gọi Quận chúa." Kim Ỷ Viên giống như trong mắt nhìn thấy sâu bọ, vô cùng chán ghét.

"Các ngươi đến đây có việc gì?"

Gương mặt tươi cười của Giang Diệu có chút méo xệch, nhưng nàng ta nhanh chóng hồi phục, vào thẳng vấn đề. "Quận chúa, chúng ta đến đây muốn thương lượng với người vài chuyện. Đều là liên quan đến đại cuộc, chỉ cần người muốn, chúng ta nhất định liều mạng hết sức giúp Tam hoàng tử điện hạ giành được nghiệp lớn."

"Chuyện này cơ mật, mong rằng Quận chúa không để quá nhiều người nghe thấy." Kim Vân Triệt âm trầm lên tiếng.

Kim Ỷ Viên nhướng một bên mày, ồ lên thích thú, nàng phất tay, để hạ nhân trong phòng đều lui xuống. Tròng mắt tinh anh khẽ khàng lay động, môi đỏ câu lên, dáng vẻ vạn phần xuất chúng hơn người này làm mỹ nhân có tiếng như Giang Diệu cũng cảm thấy lép vế.

"Các ngươi dựa vào đâu để làm đồng minh với bổn Quận chúa?"

Kim Vân Triệt hít vào một hơi, bình thản mở miệng. "Quận chúa chắc cũng biết đại ca bây giờ là người của Thái tử điện hạ, sau này kế thừa Vương vị nhất định sẽ thành trở ngại không nhỏ. Tam hoàng tử muốn thuận lợi đăng cơ không thể thiếu được sự ủng hộ của Vương phủ, mà ta cũng là nhi tử của phụ thân, chi bằng để vị trí này cho người thích hợp hơn ngồi đi?"

"Ồ." Kim Ỷ Viên một tay chống cằm, đuôi mắt cong lên, tủm tỉm. "Ra vậy, nhị đệ thường ngày cẩn trọng ít nói hóa ra còn có một mặt ngôn luận xuất thần như thế, quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt. Chỉ là vị trí thế tử cũng không thể dễ dàng đổi được trong một hai ngày, bổn Quận chúa giúp gì được chứ?"

"Việc này người không phải lo, chỉ cần Quận chúa đồng ý, ta đều đã có đối sách thỏa đáng."

___
* Cổ trùng: Một loại tà thuật đến từ Miêu Cương, được tạo ra từ những côn trùng có chất kịch độc. Người bị hạ cổ trùng sẽ bị điều khiển bởi người tiến hành vu thuật, nếu không nội tạng bị hủy, đau không bằng chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net