Chương 4: Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước sự chủ động của cậu, hắn sao có thể kìm chế được dục vọng. Yết hầu cứ lên xuống không ngừng biểu thị cho sự thèm khát cả tâm hồn lẫn thể xác của đối phương, có thể cùng cậu thân mật thế này, nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới. Tại Hưởng sống gần ba mươi năm trên đời, đến nắm tay người khác cũng chưa làm, đừng nói đến ân ái xác thịt. Chính Quốc nghịch ngợm vẽ vòng trên ngực trần của nam tử, cái chạm vừa đủ làm lòng hắn ngứa ngáy, toàn bộ giác quan như muốn nổ tung. Hắn nâng niu thân thể căng mọng của thiếu niên, bàn tay chai sần ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, cơ thể Chính Quốc không hề yếu ớt, cậu nhỏ chỗ nên nhỏ, to chỗ cần to. Mỗi lần đôi tay của hắn đụng đến da thịt nhạy cảm, người nhỏ hơn sẽ lập tức run rẩy, nhưng cũng không đẩy hắn ra. Tại Hưởng chưa từng trải qua ái tình nhục dục, đối với phản ứng nửa phối hợp nửa can ngăn của người kia lại càng thêm điên cuồng. Chính Quốc dán môi mềm lên môi hắn, giọng nói run rẩy nghẹn ngào, mi mắt ướt rượt.

"Hưởng... em thật xấu xí đúng không anh?"

Bảo bối của hắn, tại sao lại uỷ khuất bản thân mình như vậy?! Hắn có thể tự tin khẳng định, trước giờ chưa từng gặp người nào so được với Chính Quốc, đến đệ nhất mỹ nhân trong kinh cũng chẳng bằng! Cậu đẹp người đẹp nết, là mỹ thiếu niên tài mạo song toàn người người đều biết, cho dù đã từng xảy ra chuyện gì đi nữa, hình ảnh cậu trong lòng hắn cũng vĩnh viễn không thay đổi.

"Có ai đã từng khen em đáng yêu chưa?"

Hai má đỏ hây hây ngước nhìn hắn, cậu không đáp mà chỉ phì cười, đánh lên vai nam tử. Không ngờ nông dân ngốc nhà cậu cũng dẻo miệng như vậy, không tính là tệ lắm. Không gian xung quanh mang đậm một màu ái muội, làn khói trắng mỏng manh chao đảo, trái tim hắn không ngừng thổn thức. Cho dù chưa từng trải qua chuyện này, hắn cũng nhất định sẽ cho thê tử một đêm khó quên nhất, để từng thời từng khắc của đêm nay đi sâu vào tiềm thức cậu.

"Tiểu Quốc có đôi mắt thật đẹp..."

"Thật đáng yêu."

Hắn khàn giọng, thốt lên những lời khen từ tận đáy lòng. Hiềm rằng hắn không biết chữ, nếu không cũng đã vì vẻ đẹp của cậu mà ngâm thơ phổ nhạc.

"Nhìn anh... cả đời đừng để ai khác ngoài anh nhìn em như thế..."

Hắn đắm say trước vẻ đẹp của cậu, Chính Quốc ngượng ngùng, nén lắm mới không mỉm cười thỏa mãn, được người trong lòng ái mộ như thế, cậu chẳng còn gì để hối tiếc.

"Hưởng... anh có yêu em nhiều như em yêu anh không?"

"Đương nhiên là có."

Bàn tay chai sần của hắn kích thích hai hạt đậu đỏ tươi của Chính Quốc, chu du trên thân thể ngọc ngà của cậu. Nơi ấy không phải đầy đặn như nữ tử nhưng vẫn có một ma lực kỳ lạ cuốn lấy hắn, Tại Hưởng tựa như con hổ đói khát lâu ngày, hơi thở hỗn loạn, men rượu uống từ ban nãy có lẽ tới giờ mới có tác dụng, làm hắn mê mẩn. Ruột gan nóng cháy từng đoạn, lần đầu tiên được nếm thử mỹ vị thế gian, hắn thật sự muốn làm cậu đến dục tiên dục tử. Bản tính nguyên thủy bùng lên mạnh mẽ, từng bước nuốt lấy lý trí hắn, chỉ muốn hảo hảo yêu thương thiếu niên trước ngực, cho cậu biết hắn trân quý cậu đến nhường nào. Ánh mắt nam nhân tối đen như mực, ẩn chứa ý vị hàm súc khó nói thành lời, Chính Quốc bỗng có chút rụt rè, không dám như trước chủ động quấn lấy hắn.

Phía trước ngực dẻo dai mềm mại như bánh sữa, được Tại Hưởng chuyên tâm chăm sóc, mọi chuyển động của hắn trên làn da trắng ngần như ngọc đều làm cậu run rẩy. Thân thể Chính Quốc non mềm không dính bẩn, mỗi một điểm đều như trân phẩm khó kiếm, mang đến kích thích không cưỡng lại được. Ánh mắt vừa ngại ngùng vừa quyến rũ nhìn hắn, như muốn mời gọi nam nhân tới chén sạch đến tận xương.

"Quốc... em có hối hận không?" Hắn dừng lại động tác mà ngước lên nhìn cậu, hai mắt híp lại, nhiễm màu dục vọng.

"Đêm nay là đêm động phòng của chúng ta... anh sợ sẽ làm vấy bẩn con người em..."

"Quốc nhi, anh không thể nào cưỡng lại khỏi em, mỗi giây mỗi phút... bên trong anh đều như bị đốt cháy, muốn đặt em dưới thân mà yêu thương cho thỏa thú tình dục, tình nhân ơi, anh sợ con người thật của anh sẽ làm em tổn thương..."

"Anh có muốn cùng em... tại dòng nước này... hai ta hoà làm một không?"

Cậu áp bàn tay lên khuôn mặt đỏ lên vì say men tình của hắn, khẽ hỏi.

"Anh có muốn khám phá mọi nơi trên cơ thể xấu xí này không?"

"Chỉ sợ em không giống như những gì anh mong đợi... Chỉ sợ anh sẽ chán ghét em..."

Cậu e ngại đặt bàn tay rộng của hắn dưới địa phương tư mật nhất trên cơ thể mình, giữa hai bắp đùi non hắn cẩn thận vuốt ve, nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra mà quấn lên eo hắn. Ngược lại với những gì hắn dự kiến, bên dưới Chính Quốc còn có một động nhỏ, hắn kinh ngạc mở to hai mắt, từ từ lặn xuống dưới đem chân cậu tách ra, thứ gì cần lộ cũng phải lộ... Tiểu Quốc phía trên bối rối, nhất cử nhất động đều cứng đờ.

Cậu khóc...

"Bảo bối của anh... là song nhi đây sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net