Chương 40: Tiếu lý tàng đao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc ngẩng đầu nhìn bầu trời mới sáng ra đã âm u, điều chỉnh lại tâm tình, sau đó lên kiệu đi một mạch đến khu cho người lao động ở ngoại ô Giang Nam. Cậu vén rèm, để thủ hạ dẫn đường đến ngôi nhà của một trong số những thích khách thiệt mạng hôm qua. Trước sân chỉ có một phụ nhân đứng tuổi đang quét dọn, bà ấy ngẩng đầu, thoáng thấy Chính Quốc liền mặt mũi biến sắc, đẩy cửa bước ra.

"Các người tới đây làm gì? Giết hại phu quân ta còn cảm thấy chưa đủ, muốn lấy mạng của ta sao? Pháp luật Đại Hạ nghiêm minh, cho dù các ngươi thân phận tôn quý nữa thì thế nào, kẻ ác nhất định sẽ bị trừng phạt, đòi về cho chúng ta công đạo." Bà ta liếc thấy hàng xóm xung quanh đứng xem có rất nhiều, cảm thấy tính mạng sẽ không bị đe dọa, hùng hùng hổ hổ hét vào mặt cậu.

Chính Quốc cũng không kích động, chỉ dịu dàng cong môi, mỉm cười như gió xuân. "Ngươi nói đúng, ta cũng thực tin tưởng vào pháp luật, sẽ không để kẻ xấu chạy thoát mà tổn thương người vô tội."

Bà ta mím môi nhìn cậu, biểu tình có chút chột dạ, cười gằn. "Đừng ở đây nói nhảm nữa, mọi chuyện sẽ có các vị đại nhân định đoạt. Ngươi ở đây gây sức ép cho ta, nghĩ rằng bản thân mình sẽ có lợi hơn sao? Trời cao có mắt, xung quanh đây có rất nhiều người có thể làm chứng cho việc ngươi quấy nhiễu dân lành đấy."

"Ta đến đây cùng lắm là muốn nói chuyện, sẽ không gây hại cho ngươi. Lại nói, ngươi không cho ta vào nhà là lo sợ sẽ lộ ra chuyện gì sao, ngươi cũng không muốn biết rốt cuộc phu quân mình chết như thế nào ư?" Chính Quốc chớp mắt, yếu ớt lên tiếng, nhìn qua quả thực vô tội đáng thương. Xung quanh đứng rất nhiều người, thấy cậu cho dù ăn mặc hoa lệ nhưng cũng không ra vẻ, còn đang mang thai như thế, nhất thời thêm mấy phần đồng tình. Chả nhẽ bà ta thật sự có tật giật mình nên mới lấp liếm?

Phụ nhân kia tức thì giận tái mặt, nhìn tình huống không có lợi cho mình, lại âm thầm đánh giá trên dưới cậu một phen. "Muốn vào thì vào đi! Đừng có mà ngậm máu phun người! Lưu Thư Vân ta trước giờ làm người trong sạch, trên đầu ba thước có Thần linh, không có gì phải sợ!"

Bà ta xoay người đi vào nhà, Chính Quốc kín đáo nhếch miệng, liếc mắt nhìn hộ vệ bên cạnh. "Ngươi vào cùng với ta, còn lại đứng ngoài được rồi."

Hai người ngồi đối diện nhau, bà ta cũng chẳng buồn rót trà, hò hét bảo cậu muốn nói gì thì nói đi. Chính Quốc mỉm cười, bình tĩnh hỏi vài chuyện, bà ta mặc dù giận dữ nhưng cũng lưu loát đáp lại, không hề để lộ ra sơ hở. Điều này làm cậu âm thầm cười lạnh trong lòng, phu quân mất, có thể đau buồn, có thể gào khóc cũng có thể tức giận, nhưng trả lời kín kẽ đầu đuôi như này, ngược lại giống như chuẩn bị sẵn. Người thân đang khỏe mạnh đột ngột qua đời, bối rối nghẹn ngào mới là biểu hiện bình thường. Chính Quốc cũng không nán lại lâu, tùy tiện hỏi xong vài câu liền đứng dậy. Cậu đưa tay chỉnh lại y phục, toàn thân toát ra vẻ ung dung cao quý, làm bà ta phút chốc cũng cảm thấy ti tiện hèn kém.

"Ngươi vì tướng công kêu gào đòi công đạo như vậy, ta có thể hiểu. Nhưng Thế tử cũng là người nhà của ta, vì hắn chuyện gì ta cũng có thể làm." Cậu nghiêng đầu, chậm rãi nở nụ cười, sau đó xoay lưng cùng hộ vệ rời đi mất, bỏ lại bà ta ú ớ phía sau.

Người dân xung quanh thấy mọi chuyện nhanh như vậy đã kết thúc liền tản ra làm việc của mình, Chính Quốc tựa vào xe ngựa, cẩn thận hồi tưởng lại đầu mối. Ban nãy cậu đã quan sát nơi ở của họ, quả thực được che giấu rất kỹ, không thể tìm ra sai sót gì, nhưng bàn trà này... Chính Quốc giương cao khóe miệng, mặc dù mọi món đồ đều là vật dụng bình dân, nhưng bàn trà này lại làm từ gỗ Tử Đàn quý hiếm. Cậu lớn lên trong môn hộ giàu có, sau này lại gả vào Hoàng thất, phải giúp Vương phủ quản lý vô số sản nghiệp, đã quen phân biệt các loại vật liệu lớn nhỏ. Gỗ Tử Đàn nhìn qua cũng giống như gỗ xoan thông thường, nếu không phải là người có kinh nghiệm, lại để ý kỹ từng đường vân thì khó mà phát hiện. Một dân làm thuê lại có thể mua nổi loại gỗ này, không phải quá kỳ lạ rồi sao? Chính Quốc nhấc lên một góc rèm, thì thầm ra lệnh cho thân vệ.

"Ngươi dẫn một đội đi tra nguồn thu của gia đình vừa nãy. Ý ta không phải là việc buôn bán trên bề mặt, việc này phỏng chừng hắn cũng làm không nhiều, một năm khoảng một hai lần."

Hộ vệ cung kính tuân mệnh, cậu ngừng một lát rồi nói tiếp. "Cũng tra xem gia đình này bắt đầu chuyển đến đây sinh sống từ khi nào, năm đó ở đây có xảy ra sự kiện gì không. Làm cẩn thận một chút, nếu muốn dò hỏi dân địa phương cũng phải giả vờ vô ý, không được để lộ ra thân phận của các ngươi."

Thân vệ được đào tạo kỹ lưỡng, những chuyện này đương nhiên biết phải làm thế nào, Chính Quốc cũng không nhiều lời nữa, thả xuống góc rèm trên tay. Đại Hạ vào thời của Hiên Đế thái bình thịnh trị, cũng không xảy ra nhiều loạn lạc, đất nước chú trọng văn chương, bình thường người dân rất ít khi luyện võ, nhà cao cửa rộng còn như thế, nói gì đến dân thường. Những gã kia nếu nói là mua người trà trộn vào cũng không đúng, tiểu sử của một người rất khó làm giả, xung quanh lại có nhiều hàng xóm như thế, vậy chỉ còn một khả năng là che giấu võ công. Những người này một là quân lính được giải ngũ, hai là tàn dư của đạo tặc. Còn nguồn thu thêm của bọn chúng chỉ sợ không phải công việc lương thiện, có thể từ cướp bóc mà ra.

Chính Quốc nhắm mắt, sắp xếp lại ý nghĩ, cái thai trong bụng có lẽ cũng biết đang là lúc phụ thân gặp nguy ngập, vô cùng dịu ngoan yên tĩnh. Thường ngày cậu làm việc luôn ôn hòa cẩn trọng, hầu như để Vương phi toàn quyền quyết định. Người có lòng thì nói Chính Quốc ôn nhuận hiểu chuyện, kẻ lòng dạ hẹp hòi thì nói cậu nhu nhược mềm yếu. Thực ra Chính Quốc là một người kiên cường. Hồi bị hại mất hết thanh danh, cậu náo loạn một trận, không phải vì ủy khuất chính bản thân mình, mà vì trong lòng có hắn, nên mới đau khổ. Nhưng cậu cũng không phải người nhỏ mọn, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt thì sẽ sẵn sàng bỏ qua, có thể nói là dịu dàng phóng khoáng, mà điểm mấu chốt này vừa vặn vẫn là hắn. Chính Quốc mím chặt môi, móng tay đâm vào da thịt, cảm giác tỉnh táo được vài phần. Đụng vào Kim Tại Hưởng, đừng trách cậu không ngại xé rách mặt nạ của từng người.

Bây giờ là giữa trưa, tia nắng mặt trời cuối cùng cũng xuyên qua mây mù, tiết trời trong lành quang đãng. Chính Quốc quay về thay ra y phục mỏng nhẹ, mang thêm cơm hộp chuẩn bị sẵn đến nha môn dùng bữa cùng với hắn. Mọi việc còn chưa ngã ngũ, Tại Hưởng đương nhiên không thể bị tống vào ngục, chỉ cần kiên nhẫn ngồi đợi ở một phòng nhỏ tạm giam. Hắn thấy Chính Quốc bước vào, lập tức tươi cười sáng lạn, vụt đến nắm tay cậu. "Quốc nhi, sao em lại tới đây? Chỗ này oán khí nặng, không tốt cho thai nhi trong bụng."

Chính Quốc nhìn hắn mặc dù tinh thần sảng khoái nhưng râu còn chưa cạo, lại nhìn căn phòng bé xíu ngột ngạt thì lồng ngực nổi lên một trận đau xót. Nhưng cậu cũng không thể hiện ra ngoài, vui vẻ xếp từng đĩa thức ăn trong hộp lên bàn nhỏ.

"Em chỉ tiện thể đến ăn với anh một lát, cơm ở đây làm sao so được với tay nghề của đầu bếp chúng ta mang đi từ phủ chứ?" Cậu híp mắt, múc một ít canh táo đỏ ngân nhĩ ra bát, bởi vì Chính Quốc mang thai nên hắn mới đặc biệt đưa đầu bếp theo, nấu theo khẩu vị của cậu. "Mau ăn chút canh này đi, để nguội sẽ mất tác dụng."

Tại Hưởng nhìn một bàn toàn đồ ăn bổ dưỡng, dở khóc dở cười. "Cũng không phải là anh mang thai, em chuẩn bị nhiều món như vậy làm gì. Anh lại không phải chưa từng chịu khổ, chút chuyện nhỏ nhặt thế này không đáng nhắc đến."

Chính Quốc lườm hắn, lầm bầm. "Ai bảo là chuẩn bị cho anh, những thứ này đều để cho em ăn."

Nói là thế, suốt bữa ăn cậu vẫn không ngừng gắp thêm đồ ăn vào bát cho nam tử, Tại Hưởng cảm động không thôi, thê tử săn sóc hắn, sao hắn lại không hiểu cơ chứ?

"Được rồi, Quốc nhi, nếu bị quan phủ bắt đi mà lúc về lại trở nên béo trắng, như vậy rất khó coi." Hắn thở ra một hơi, giả bộ ảo não nói, không để ý đến vẻ mặt hung tợn đáng yêu của người đối diện.

"Hóa ra anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn như vậy, là em lo thừa rồi." Cậu trừng mắt, lấy đũa đánh lên tay hắn. "Mau ngoan ngoãn ăn hết đi cho em, đợi ngày mai nha môn xử xong xuôi vụ này, cũng vừa lúc đến hôn lễ của Chí Mẫn ca tổ chức. May mà làm tiệc vào buổi tối."

Tại Hưởng mở miệng, rất muốn nói xin lỗi suýt nữa đã làm hỏng chuyến đi lần này của cậu, nhưng lại nuốt xuống. Hắn biết nói ra Chính Quốc nhất định sẽ đánh hắn.

"Quốc nhi, anh không phải chịu khổ, nhưng nếu em và bảo bảo xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình." Hắn rũ mi, trầm trầm nói. Cậu cũng ngừng lại, nhận ra hắn đang nói đến chuyện nào. Cũng phải, dù gì cũng là thân vệ của hắn, sao có thể không thông báo lại chuyện sáng nay chứ?

"Em không sao, xung quanh em có rất nhiều người bảo vệ, sẽ không có việc gì." Chính Quốc nhìn hắn, trong mắt là nhu tình dịu dàng tựa thủy. "Lâu nay anh luôn là người bảo hộ em, nhưng em cũng muốn cho người ngoài biết, Hưởng, em nhất định sẽ không để anh chịu khổ. Chúng ta có thể bảo vệ lẫn nhau, em sẽ trở thành chỗ chống lưng cho anh cả đời."

Tại Hưởng sững sờ, hắn ngàn vạn lần không ngờ là thê tử sẽ nói như vậy, cổ họng nghẹn lại, tim hắn cũng đau.

Đột nhiên giây phút đó hiểu được, tại sao lại yêu em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net