Chương 41: Ỷ thế hiếp người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi xét xử công khai nhanh chóng được tiến hành, thu hút sự chú ý của đông đảo dân chúng. Dương Tư Bình ngồi trên ghế, tỉ mỉ xem xét những chứng cứ mà cậu đưa tới, vô cùng cặn kẽ, cũng rõ ràng như ban ngày. Những gã kia chính là tàn dư của băng đảng thổ phỉ từng hoành hành trên núi La Hinh mười năm trước, sau khi bị triều đình trấn áp liền trà trộn vào cuộc sống của dân thường. Hằng năm bọn chúng lại thực hiện vài phi vụ cướp bóc, nhưng làm rất kín kẽ, cũng không gây ra động tĩnh gì lớn, vậy nên lâu nay vẫn khó thể tra ra.

Dương Tư Bình trợn mắt, chuyện này ông tìm hiểu lâu như vậy vẫn không có kết quả, vậy mà Chính Quốc sau một đêm liền có thể tìm ra, năng lực quả thực không tầm thường. Người nhà của những đạo tặc kia sau một hồi ầm ĩ náo loạn lại bị bằng chứng vững như thép đánh cho choáng váng, chỉ biết sụp xuống khóc lóc thê lương.

"Chúng ta là bị người khác uy hiếp... không còn cách nào khác... Đại nhân, chúng ta là bị uy hiếp mà..."

Chính Quốc nhấc lên chung trà, âm thầm cười lạnh, mê tiền thì nói là mê tiền, nhập vai người bị hại cũng sâu quá rồi, đừng tưởng ở đây chỉ có các người biết diễn.

Cậu cắn chặt môi, nghẹn ngào nói. "Dương đại nhân, Thế tử gia nhà ta là người thuần hậu thiện lương, thường ngày đến con kiến còn không nỡ giết. Vậy mà bị vu oan giáng họa nhường này, ngươi nói làm sao ta không đau lòng được? Chỉ sợ về sau mọi chuyện sẽ trở thành bóng ma trong lòng hắn, pháp luật Đại Hạ lại oan uổng người vô tội như vậy sao?"

Kim Tại Hưởng nghe đến khúc "người thuần hậu thiện lương, đến con kiến cũng không nỡ giết" thì khóe miệng giật giật, nhưng hắn cũng không nói gì. Thê tử muốn thế nào thì chính là thế đấy đi.

Dương Tư Bình trong lòng tràn ngập áy náy cùng hổ thẹn, hướng hắn vái sâu một cái. "Đều do bản quan làm việc tắc trách, uất ức Thế tử. Tại hạ nhất định sẽ dồn lực nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau vụ này, trả lại sự trong sạch cho ngài."

Tại Hưởng nhàn nhạt mỉm cười, lên tiếng. "Đa tạ, đại nhân vất vả rồi."

Thân nhân của toán thích khách hôm trước vẫn không ngừng khóc lóc, kêu gào rằng bản thân cũng là người bị hại, bọn họ quả thực không biết người đứng sau là ai, những tên tìm đến giao dịch đều mang bịt mặt.

Kẻ đủ sức dựng lên toàn bộ chuyện này dĩ nhiên cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể bất cẩn lưu lại dấu vết để bị nắm thóp được? Chính Quốc bình tĩnh gõ lên mặt bàn, tuy nhiên cũng không có nghĩa là cậu sẽ tha cho những kẻ ngang nhiên hãm hại phu quân mình. Nhân đây tiện thể dạy cho bọn họ một bài học, cái miệng có thể ăn bậy, nhưng tuyệt đối không thể nói bậy.

Chính Quốc mỉm cười, rạng rỡ như hoa, nhưng lại làm cho lòng người bất giác trở nên giá lạnh.

"Vu oan giáng họa, bôi nhọ Hoàng thân quốc thích, lưu trữ của cải cướp bóc, những tội này cũng đủ để đánh chết. Nhưng Thế tử vốn nhân từ, cũng không muốn đẩy người khác vào đường cùng như vậy. Này đi, chỉ cần phạt trượng rồi giải đến biên quan lưu đày là được rồi."

Lời vừa dứt, sắc mặt ai nấy đều tái xanh, có kẻ ban nãy còn hung hăng gào khóc giờ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lăn đùng ngất xỉu. Thà không nói còn đỡ, họ có thể cầu xin Dương đại nhân thủ hạ lưu tình, dù sao cũng chỉ là công cụ vu khống, còn không phải trực tiếp gây án. Nhưng Chính Quốc đã mở miệng như vậy, chỉ sợ không còn đường nào nữa. Lưu đày ở biên quan so với đánh chết, còn cực khổ hơn gấp trăm lần!

Giờ đây mới sâu sắc hối hận, biết vậy thà chết cũng không làm, họ đây là đụng đến ai chứ, con trai của Nhiếp chính vương a! Chưa kể thê tử hắn còn là dạng nhìn ngoài thì mềm mại như hoa, bên trong lòng dạ lại âm ngoan hiểm độc, giờ thì xong rồi, đúng là làm điều ác khó sống.

Tại Hưởng trong lòng rạo rực không thôi, vừa ngỡ ngàng vừa thích thú, không ngờ bản lĩnh chèn ép người của thê tử lại lớn như vậy, thu thập cục diện cũng thật khí thế.

Ánh nắng bên ngoài dịu dàng ấm áp, Chính Quốc bước đến nắm lấy tay hắn, lẳng lặng kéo người ra khỏi bóng tối lạnh lẽo nơi công đường, hòa cùng phố phường phồn hoa náo nhiệt. Cậu quay đầu, cười rạng rỡ, ngọt ngào thuần khiết tựa ánh mai trong trẻo nhất, hình ảnh này đánh thật sâu vào trong tiềm thức hắn, Tại Hưởng nhìn không rời mắt, giống như hồn phách đều đã bị đoạt mất.

"Hưởng, đi thôi, em đưa anh về nhà."

.

Phác Chí Mẫn thấy hai người hoàn hảo trở về, tảng đá trong lòng mới có thể đặt xuống, vội vàng gấp gáp hỏi vô số chuyện. Chính Quốc chọn những điểm quan trọng nói lại cho y biết.

"Ca ca, chuyện này muốn biết chân tướng cũng không thể trong một hai ngày, bây giờ không có gì quan trọng hơn hôn sự của anh cả." Cậu giúp y vuốt phẳng lại mép áo tân lang đỏ rực, chỉ tay vào chồng quà cưới cao ngất ngưởng mang từ kinh thành tới.

"Vàng bạc châu báu thì không nói làm gì, ngoài ra còn có vài cuộn tranh cổ và tranh thư pháp, em biết anh vốn thích những thứ này." Cậu nháy mắt, nhoẻn miệng cười. "Còn *tẩu tử thì em không hiểu biết quá nhiều, chỉ nghĩ tẩu ấy xuất thân trong nhà luyện võ, chắc cũng không quá hứng thú với phấn son thông thường. Vậy nên em đặc biệt cho người chế tác ống đựng tên này, nhìn vừa đẹp lại chắc chắn."

*chị dâu

Phác Chí Mẫn trong lòng cảm động dạt dào, bên ngoài khóe miệng lại méo xệch như muốn khóc. "Tiểu Quốc, em không lo cho an nguy tính mạng của anh thì thôi, còn cổ vũ chị dâu chơi trò bạo lực."

"Xem anh đó, càng ngày càng không có tiền đồ." Chính Quốc bật cười, mở hộp gấm lấy một lệnh bài làm bằng ngọc Dương Chi ra, nhét vào tay y. "Anh làm kinh doanh chắc sẽ cần, mau giữ lấy."

Phác Chí Mẫn há hốc miệng, đây chính là lệnh bài thông qua tất cả các cổng thành và biên giới Đại Hạ, không kể bất cứ lúc nào, chỉ người trong Hoàng thất mới có. Nếu y thật sự có vật này trong tay, việc kinh doanh của Phác gia quả thật như hổ thêm cánh.

"Làm... làm sao em có được thứ này?"

"Hưởng lấy từ chỗ Thái tử điện hạ." Cậu đơn giản đáp lời, cười nói. "Với năng lực của anh, em tin chắc rằng Phác gia chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành Đại Hạ đệ nhất phú thương."

Phác Chí Mẫn cười nhạt, trong lòng y hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì. Không có khả năng Tại Hưởng lấy trộm, vậy nên việc này đương nhiên là do Thái tử cho phép. Cặp mắt hoa đào của y cong lên, có qua có lại, đây cũng là nguyên tắc của Phác Chí Mẫn.

"Thái tử điện hạ sáng suốt. Phụ thân anh đã luôn nghĩ tới, cũng đến lúc để Phác gia bước ra ngoài ánh sáng rồi."

.

Hôn lễ diễn ra vạn phần long trọng, kèn hoa pháo giấy kín một con đường. Chính Quốc bất giác nhớ lại bọn họ trước đây cũng từng như vậy, vô vàn cảm xúc đan xen trong lòng, bầu không khí mừng vui tột độ cuốn trôi toàn bộ muộn phiền toan tính, tân lang tân nương giống như một đôi bích nhân, đứng cạnh nhau cũng có thể phát sáng. Có vài quan khách nhận ra thân phận của hắn liền tới bái phỏng, Tại Hưởng điềm đạm trả lời, ôn nhu nho nhã. Thời khắc đôi phu thê kết thúc bái đường, người người liền ào đến chúc phúc. Hắn lợi dụng cơ hội kéo cậu lùi lại, ghé sát vào tai người nhỏ hơn thì thầm.

"Bản lĩnh ỷ thế hiếp người của Quốc nhi sáng nay thật lớn, làm phu quân cũng phải mở rộng tầm mắt."

Cậu nhướng mày, lặng lẽ cào vào lòng bàn tay hắn buông lời giận dỗi. "Có phải nhận ra em không hề lương thiện dịu dàng như anh nghĩ, thất vọng rồi phải không?"

"Sao có thể? Chỉ mong một ngày anh có đủ năng lực, làm chỗ dựa cho em tùy tiện khi dễ người khác." Tại Hưởng cụp mi, chân chính kiên định nói, sườn mặt nhìn nghiêng của hắn cũng toát ra vẻ dịu dàng, chính là muốn đem toàn bộ tim phổi của mình mà nuông chiều Chính Quốc, không để cậu phải chịu nửa điểm ấm ức.

"Em nào có không hiểu chuyện như vậy?" Cậu bĩu môi, trong lòng lại không ngừng cười tới vui vẻ, ngọt ngọt ngào ngào.

"Mai chúng ta khởi hành sớm được không? Em thấy nhớ Hoan Hoan rồi."

"Được, tối nay đưa em đi dạo chợ đêm một lát, tiện thể mua đồ chơi về làm quà cho con bé."

"Anh cũng đừng nên nuông chiều quá mức, Hoan Hoan còn ít đồ chơi sao? Không có món nào là con bé thích quá nửa ngày, thiếu điều xây thêm một gian chứa đồ nữa thôi." Cậu thở dài than, Kim Tại Hưởng quá mức dung túng nữ nhi, sợ rằng sau này con bé lớn lên sẽ không biết trời cao đất dày.

"Nữ nhi đầu lòng của chúng ta, đương nhiên là để cưng chiều." Hắn lại thấy không có gì là không đúng, Hoan Hoan là do cậu cực khổ biết mấy mới sinh được, hắn đối với con gái nhỏ xinh xắn đáng yêu này, chính là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Không ngờ lại là một lời thành sấm, mấy đứa con sau này của họ đều là cáo luyện thành tinh, chỉ có Hoan Hoan tuy tính khí bướng bỉnh nhưng lại ngây thơ hồn nhiên nhất, rất dễ bị lừa gạt.

Yến tiệc vẫn đang ở hồi náo nhiệt, Chính Quốc theo hắn tiến lên phía trước chúc rượu tân lang, ba người vẫn như trước đây thân thiết cười nói, đùa đến vui vẻ. Phác Chí Mẫn thừa lúc xung quanh không mấy chú ý, hạ giọng cảnh báo.

"Hai người nhất định phải cẩn thận, không được lơ là. Giang gia đã ngấm ngầm đứng về phía Tam hoàng tử rồi."

Chính Quốc liếc hắn một cái, không dấu vết thu hồi biểu tình kinh ngạc nơi đáy mắt, tươi cười. "Đã biết. Chí Mẫn ca, anh nên đi rồi, tân nương có lẽ còn đang đợi."

Phác Chí Mẫn gật đầu, mỉm cười. "Ngày mai chắc sẽ không đến tiễn hai người được, lên đường bảo trọng."

Hôn lễ xong xuôi, Chính Quốc lên kiệu cùng hắn trở về phủ quán nơi hai người nghỉ tạm, cậu lúc này đặc biệt trầm ngâm, chỉ thẫn thờ nhìn vào màn đêm đen đặc. Tại Hưởng siết lấy bàn tay mềm mại, nghĩ rằng thê tử đang bận lòng chuyện vừa nãy.

"Mới rời đi mấy ngày mà trong phủ đã có người rục rịch không yên rồi. Quốc nhi yên tâm, anh ắt có chuẩn bị."

"Không phải cái đó." Chính Quốc lắc đầu, cậu cắn môi, hai má bất chợt đỏ ửng, dường như đang cân nhắc nên nói với hắn thế nào mới tốt. Tại Hưởng nghi hoặc nhìn thê tử, vào đúng lúc hắn không ngờ tới nhất, lại bị một lời của cậu làm cho toàn thân choáng váng.

"Hưởng, đại phu nói, thai nhi trong bụng em rất có khả năng là song thai."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net