Chương 42: Song thai long phượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Chính Quốc mang song thai, nên nhân lực trong viện đương nhiên cũng phải tăng lên, nha hoàn gấp đôi, nhũ mẫu cũng gấp đôi, ngày ngày đi lại nhộn nhịp như mắc cửi. Thời gian này cậu cũng ngoan ngoãn ở trong phủ tĩnh dưỡng, tuy rằng chuyện thị phi ở bên ngoài nghe ngóng được không ít, cũng chỉ âm thầm cười trộm, không gây ra động tĩnh gì. May mắn rằng Vương phi đối với cậu cực kỳ săn sóc, trực tiếp giải quyết toàn bộ sự vụ trong phủ, Chính Quốc bây giờ đến mi mắt cũng lười phải nhấc lên.

Thái y nói thai tượng lần này của cậu cực kỳ khỏe mạnh, tập trung điều dưỡng bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng có kết quả. Tại Hưởng trong lòng nhẹ nhõm, lập tức thưởng lớn, để nha hoàn tiễn vị thái y kia mãn nguyện ra về.

Trong phòng chỉ còn hai người, Chính Quốc khóe miệng nâng cao, kích động kéo lấy tay hắn.

"Anh xem, chúng ta có phải nên nghĩ thêm tên để đặt cho con rồi không?"

"Cái này không gấp, đợi em sinh xong rồi tính." Tại Hưởng ôn nhu gõ lên chóp mũi cậu, từ khi biết tin ngày nào hắn cũng giống như đang bay trên tận chín tầng mây. Lần này Quốc nhi cho hắn kinh hỷ lớn quá, rất tốt, tương lai trong nhà nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt.

Hai người ôm lấy nhau thân mật một hồi, Chính Quốc thấy trong phòng không còn ai khác thì mới hạ giọng, ngập ngừng nói ra thắc mắc đã lâu trong lòng.

"Hưởng, tại sao anh lại tin Thái tử điện hạ?" Hoặc nói, vì sao hắn lại không chọn trợ giúp Tam hoàng tử? Quận chúa là em gái hắn, theo lẽ thường hắn nên tin tưởng nàng hơn mới phải.

Tại Hưởng cụp mi, trầm tư một hồi, hắn nhẹ giọng. "Quốc nhi, em đang mang thai, chuyện này khi khác chúng ta lại nói."

"Có phải liên quan đến em không?" Chính Quốc quan sát biểu cảm của hắn, trong lòng đoán được vài phần, hồ nghi hỏi lại. "Kim Tại Hưởng, tâm lý của em không yếu như vậy. Anh không muốn nói, em sẽ tự mình tìm hiểu, tới đó nguy hiểm hơn cũng không biết chừng."

Tại Hưởng nhìn người trong lòng mím môi phồng má, âm thầm đấu tranh tâm lý. Thê tử hắn cứng đầu bậc nào, hắn không phải là không biết, cuối cùng ngập ngừng. "Em có nhớ lúc mang thai Hoan Hoan, anh đi xa nhà liền gặp nạn không?"

Cậu gật đầu, sao có thể dễ dàng quên đi những gì họ đã làm được? Môi nhỏ hờn giận bĩu ra. "Còn không phải do Yên Nguyệt chị ta mê mệt anh?"

"Không hẳn..." Ánh mắt Tại Hưởng thâm trầm như nước, mặc dù đã tận lực đè nén, cậu vẫn có thể nhận ra một tầng phẫn nộ. "Sau khi xử lý những kẻ kia anh mới nhận ra, thế lực của cha em ở Lâm Thục lớn như thế, sao lại không có cách cứu em ra chứ? Yên Nguyệt không có năng lực một tay che trời, chuyện này, là do Tam Hoàng tử can thiệp."

Chính Quốc cứng đờ người.

"Tại sao... tại sao lại thế... Hoan Hoan còn nhỏ như vậy, khi ấy con bé còn chưa ra đời, sao y có thể tàn nhẫn đến thế...?" Cơn căm hận thoáng chốc trào dâng trong lồng ngực, Chính Quốc hít thở không thông, bàn tay ấm áp nhanh chóng bao lấy cậu, dịu dàng vỗ về.

"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, có anh ở đây." Tại Hưởng ôn nhu thủ thỉ, chuyện này hắn đương nhiên có cách tính đủ với Kim Doãn Khởi. "Y làm vậy có lẽ là vì không muốn anh lưu lại điểm yếu, có thể tập trung giúp y thượng vị."

Chính Quốc hít vào một hơi, sau một lúc liền điềm tĩnh nói. "Dù sao y cũng không phải người đầu tiên muốn giết em, thêm một hai người nữa, kỳ thực cũng không sai biệt lắm."

Kim Tại Hưởng dở khóc dở cười trước sự lạc quan của thê tử. Cậu nhướn người, mổ nhẹ vào môi hắn một cái. "Với lại, em không phải là điểm yếu của Hưởng. Em và các con là thế mạnh của anh."

Lời này quả thực quá ngọt ngào rồi, hắn cười đến khóe miệng cũng mỏi, nghiêm túc khẳng định.
"Đúng thế, một nhà chúng ta cùng hợp lại, tất cả đều phải sợ. Quốc nhi và các con là niềm kiêu hãnh của anh."

Bầu không khí thoáng chốc đổi thành vui mừng phấn chấn, Tại Hưởng tiếp tục. "Thái tử cũng không hẳn là người tốt đẹp gì, nhưng y là người có tình. Y thật lòng yêu thích Hạ Uyển Ninh."

Chính Quốc kinh ngạc há hốc mồm, nhíu mi. "Sao có thể? Y đối xử với Uyển Ninh tỷ tỷ rất lạnh nhạt."

Hắn nhướng một bên mày, nhéo lấy bầu má mềm mại của cậu. "Y là Thái tử, sao có thể công khai sủng ái một người đây? Chỉ sợ sau này y thật sự nắm quyền lực trong tay rồi, Hạ Uyển Ninh liền độc sủng lục cung."

Cậu đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, trong lòng liền nhanh chóng sáng tỏ. Thái tử phi dù không được sủng mà còn bị hại suýt mất mạng mấy lần, cậu không phải chưa từng được chứng kiến, Thái tử là không muốn đẩy người trong lòng lên đầu sóng ngọn gió. Ôi đúng là Hoàng tộc, cách bảo vệ một người cũng khác biệt.

"Vậy nên dù gì so với Kim Doãn Khởi tàn nhẫn không có trái tim, y vẫn thích hợp với vị trí kia hơn một chút." Tại Hưởng cúi xuống cắn vào tai người nhỏ, xoa xoa bụng cậu. Kỳ thực hắn không quá quan tâm đến năng lực cao hay thấp, chỉ đơn giản cảm thấy kẻ coi sinh mạng như cỏ rác, cả đời cũng không biết thế nào là yêu thương một người thì sao có thể là một quân vương tốt?

Cậu gật gật đầu, xoay người ôm lấy eo hắn, miệng càng ngày càng ngọt. "Em chẳng biết ai hợp với gì hết, chỉ biết Hưởng hợp làm phu quân của em thôi."

Tại Hưởng bật cười, ai nói mang thai tính khí sẽ trở nên nóng nảy, bảo bối nhà hắn chỉ ngày càng nhõng nhẽo ỷ lại thôi.

.

Song thai ra đời sớm là chuyện bình thường, vậy nên kể từ khi cậu sang tháng thứ bảy, toàn bộ mọi người đều nâng cao tinh thần, sẵn sàng chuẩn bị bất cứ lúc nào. Chính Quốc lại thường xuyên có hiện tượng giả, cách vài ngày lại dọa cho Vương phủ một trận gà bay chó chạy. Nhưng không một ai dám lơ là, thà tốn công vô ích cũng không để cậu chịu một tia hung hiểm.

Cái thai trong bụng ngược lại cực kỳ lưu luyến Chính Quốc, kiên trì nhất định không chui ra. Hắn dồn toàn bộ sự vụ về nhà, bên cạnh chăm sóc người từng ly từng tí.

Mãi cho đến một chiều tháng mười, khi cậu đang ngồi trên giường cùng Hoan Hoan chơi lục lạc, cơn đau quen thuộc bất chợt truyền đến từ bụng dưới, làm tứ chi tức thì trở nên tê dại, gương mặt thoáng chốc chẳng còn huyết sắc. Cơn đau đớn mãnh liệt đến nỗi chẳng nói thành lời, Chính Quốc gắt gao ôm lấy bụng, lục lạc trong tay rơi xuống đất. Hoan Hoan thấy vậy thì hoảng sợ khóc toáng, nức nở không thôi. Tỳ nữ nghe tiếng động tức tốc chạy vào, vừa nhìn biểu hiện của cậu liền cả kinh thất sắc.

Nha hoàn chưởng sự bế lấy Hoan Hoan, gấp đến độ mồ hôi tuôn ra đầy đầu, vội vàng phân phó. "Mau, đi chuẩn bị phòng sinh, lấy cáng đỡ Thế tử phi. Ngươi đi hầm một ít canh sâm và thuốc trợ sản, cho người nhanh chóng báo tin cho Thế tử biết."

Cũng giống như lần trước, Chính Quốc bị cơn đau làm cho đầu óc quay cuồng, nhưng dù sao cũng đã trải qua một lần, không còn quá mức hoảng sợ. Cậu mơ hồ nhìn thấy bóng hắn vội vã lao tới, đáy lòng dâng lên một chút ngọt ngào. Vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn cố gắng mở miệng. "Anh đừng lo, em có cảm giác các con sẽ nhanh chóng đến với chúng ta thôi."

"Quốc nhi rất giỏi, anh tin em làm được." Tại Hưởng xót xa hôn lên khắp mặt người nhỏ, trái tim của hắn lơ lửng như treo trên đầu ngọn cây, hai mắt đỏ sọng, nhìn còn thê thảm hơn cả người sắp được đẩy vào phòng sinh là cậu.

Nói không lo sao được, nhưng có hắn đứng trong phòng gây sức ép, ai nấy đều tay chân run rẩy, không thể tập trung giúp cậu sinh. Cuối cùng vẫn là phải ra ngoài, tinh thần của hắn căng như dây đàn, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Thái y nói cái thai này rất ổn định, nhất định sẽ không có chuyện gì...

Hơn hai canh giờ trôi qua, mặt trời dần lặn, cuối cùng phòng sinh cũng truyền ra những tiếng hò reo hoan hỉ.

"Ôi, ôi, Thế tử phi cố lên, sắp thấy đầu của tiểu thiếu gia rồi."

Chính Quốc đã mệt muốn ngất xỉu, nghe những lời này cơ thể lại như được tiếp thêm sức mạnh, dồn lực sinh ra đứa đầu tiên. Đứa bé rời khỏi cơ thể cậu liền oa oa khóc lớn, được nhũ mẫu bế đi tắm rửa. Tiếng hò reo mừng rỡ vang lên tứ phía, Chính Quốc biết mình vừa sinh hạ một bé trai.

"Vẫn còn một tiểu chủ nhân nữa, Thế tử phi, ngài chưa thể nghỉ ngơi đâu." Giọng bà đỡ nhanh chóng gấp gáp, đánh vào đại não cậu, mí mắt Chính Quốc đã muốn khép chặt, lại phải tận lực mở ra. Dồn sức, dồn sức, dồn sức, Điền Chính Quốc, không được phép bỏ cuộc!

Không biết qua bao lâu, cuối cùng xung quanh vỡ òa lên, hai đứa bé được cẩn thận bọc trong chăn gấm, tiếng khóc ré như vang tận chín tầng mây.

"Chúc mừng thế tử phi, là một thiên kim! Ngài vừa hạ sinh một cặp song sinh long phượng! Đây chính là điềm lành, là phúc phận trời ban! Chúng nô tỳ đi hộ sinh lâu như vậy, cũng chưa từng gặp chuyện vui mừng bậc này đâu...!" Nhũ mẫu đã đứng tuổi cẩn thận giúp cậu uống canh hồi sức, vui vẻ nói, xung quanh tiếng chúc mừng rần rần vang lên không ngớt. Chính Quốc dù đã kiệt sức đến tứ chi vô lực, nhưng niềm hạnh phúc trong lòng thì giống như thủy triều dồn dập. Ôi! Vậy là cậu đã có thêm cả con trai cả con gái.

Kim Tại Hưởng nhanh chóng lao vào, sung sướng ôm lấy cậu khóc đến thiên hôn địa ám. Chính Quốc ở trong lòng hắn cảm nhận niềm mừng vui vô hạn, sau đó mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Tại Hưởng tự tay lau người rồi thay đồ sạch sẽ cho thê tử, xong xuôi mới hôn lên trán cậu, mãn nguyện rời đi xem bảo bảo.

Vì là sinh đôi nên hai đứa bé có hơi nhỏ, nhưng tiếng khóc lại rất vang. Hắn cẩn thận ôm lên tiểu nữ nhi còn đỏ hỏn, giống như nâng đồ vật trân quý nhất trên đời. Vinh Vương phi ôm lấy cháu trai, cười đến không khép được miệng.

"Hai đứa nhỏ đều rất khỏe mạnh, lần này Tiểu Quốc vất vả rồi. Ôi, thế mà lại là song phượng thai! Thật là hiếm thấy."

Kim Tại Hưởng không giấu nổi vẻ tự hào trên mặt, Quốc nhi của hắn đương nhiên là giỏi nhất. Bình thường đều là sinh đôi cùng giới, bảo bối của hắn lại tuyệt vời như vậy, một lần sinh được cả nếp lẫn tẻ.

"Truyền lời xuống dưới, nhũ mẫu giúp Thế tử phi sinh mỗi người thưởng năm mươi lượng vàng, những người còn lại mỗi người hai mươi lượng. Toàn bộ hạ nhân trong phủ thưởng ba tháng tiền lương!"

Trên dưới Vương phủ như chìm trong lễ hội, cặp đèn lồng đỏ rực treo trước cửa đung đưa theo gió, tối nay cả thiên hạ đều biết, Thế tử vừa có thêm một cặp song sinh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net