Chương 43: Hài tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Chính Quốc thuận lợi sinh hạ song thai, trong viện lại càng thêm náo nhiệt. Năm mới đến cùng với sự ra đời của hai tiểu chủ nhân làm Vương phủ ngày nào cũng giống như lễ hội, đèn lồng lụa đỏ giăng mắc khắp nơi, tiếng nói cười giòn giã vang lên không ngớt, quà mừng từ bốn phương chuyển tới cuồn cuộn như thác chất đầy phòng. Hai người đặt tên cặp song sinh như ước định, ca ca ra đời sớm một chút là Kim Vũ Hiên, muội muội là Kim Vũ Nguyệt. Chính Quốc sau sinh hồi phục không tồi, nhưng lại thường xuyên bị mấy tiểu hài tử quấy nhiễu đến mất ăn mất ngủ.

Hoan Hoan là Quận chúa do đích thân Hoàng thượng ngự phong, từ khi sinh ra đã quen được nuông chiều, nay từ đâu lại chui ra thêm hai tiểu quỷ nữa, chia bớt sự chú ý của mọi người với nó, con bé liền trở nên cáu kỉnh, thường xuyên làm loạn. Hiên nhi hiếu động nghịch ngợm, chỉ cần gặp chuyện không vừa ý là một khóc hai nháo, đặc biệt xung khắc với Hoan Hoan, hai đứa ở cạnh nhau kiểu gì cũng chọc ra một trận gà bay chó sủa. Nguyệt nhi nhỏ nhất nhưng ngược lại là đứa khiến cậu yên tâm nhất, con bé ngoan ngoãn nhu thuận, có phần an tĩnh hiếm có của một đứa trẻ cùng độ tuổi, ngoài lúc ăn thì sẽ ngủ hoặc mơ màng, không hề để ý đến ca ca tỷ tỷ ồn ào gây chuyện. Cặp song sinh một động một tĩnh, mang đến cho cậu cảm giác rất thú vị, hằng ngày quan sát bọn trẻ cùng nhau lớn lên khoái hoạt biết chừng nào.

Ba hài tử mỗi đứa một tính, nhưng lại có điểm chung là cực kỳ yêu thích phụ thân chúng - Kim Tại Hưởng, còn thường xuyên đánh nhau để tranh giành sự sủng ái của hắn. Chính Quốc cũng không biết làm cách nào, cậu là người sinh ra chúng, nhưng cảm giác địa vị trong lòng tụi nhỏ so với phu quân còn kém hơn một bậc.

Nghĩ đến đây, Chính Quốc không kìm được cảm thấy toàn thân uất nghẹn, quả thật không công bằng chút nào.

"Phụ... phụ thân... Người mau bế Hoan Hoan!" Bây giờ là đầu giờ chiều, khi cậu đang uống một ít canh tổ yến táo đỏ thì nghe thấy tiếng đại nữ nhi của mình hét lớn. Con bé lao tới nam nhân vừa tiến vào, ôm lấy chân hắn làm nũng, Tại Hưởng đương nhiên bị sự đáng yêu này của con gái làm cho tâm can mềm nhũn, đưa tay bế nó vào lòng.

"Hoan Hoan nhớ phụ thân sao?" Hắn cười rạng rỡ, một bên chân mày anh tuấn nhướng lên, đầu trán cọ vào trán của con bé, làm nó cười lên khanh khách.

"Nhớ... Hoan Hoan nhớ phụ thân..." Con bé chu môi, trong miệng giống như đang ngậm kẹo, thanh âm ngọt ngào vô cùng.

Hiên nhi đương nhiên không cam tâm để phụ thân chú ý đến mình tỷ tỷ như vậy, thằng bé gào lên, hai tay vung loạn xạ trong không khí, một bộ dạng đòi được bế. Tiểu Nguyệt Nhi không phát ra tiếng động nào, nhưng hai mắt con bé mở lớn, mềm mại ngây ngô nhìn hắn chăm chú, đôi đồng tử trong suốt ướt nước vừa nhìn đã khiến người khác phải xiêu lòng.

Chính Quốc thấy mình nhanh như chớp đã hoàn toàn bị bỏ sang một bên, ngụm canh trong miệng bỗng trở nên đắng chát. Cậu mím môi hừ mạnh. "Mấy tên tiểu quỷ vô tâm vô phế các con, chỉ biết giả bộ lấy lòng hắn. Hắn là phu quân của ta, đương nhiên phải bế ta."

Tại Hưởng dở khóc dở cười, nhìn cậu hùng hùng hổ hổ tiến tới nhấc Hoan Hoan ra khỏi lòng mình, đưa cho nhũ mẫu, mặc cho con bé đang gào khóc. "Mang Quận chúa đi ăn dặm, cả hai đứa kia nữa. Bảo nhà bếp từ nay nấu canh táo đỏ đừng cho đường, mà thêm một ít mật ong vào."

Nhũ mẫu thi lễ nhún người, vài nha hoàn lập tức đi vào hành sự, xung quanh phút chốc được trả về vẻ yên tĩnh hiếm có. Chính Quốc hài lòng gật đầu, môi nhỏ bĩu ra. Ta nuôi các ngươi vất vả đến thế, trong lòng lại chỉ biết mỗi phụ thân, thật là làm ta tức chết.

"Em đã sinh ba đứa rồi, sao có thể càng ngày càng trẻ con như vậy." Tại Hưởng ôm trán, nghẹn lời nói. Thê tử hắn gặp người ngoài là bộ dạng thành thục thông tình đạt lý, nhưng ở nhà thì so với Hoan Hoan cũng chẳng khác mấy, đều là bộ dáng đã quen được hắn chiều hư.

"Anh nói đi, nói đi hả, tại sao cả ba đứa đều thích anh chứ? Em mang thai vừa mệt vừa vất vả, hài tử sinh ra thì đứa nào đứa nấy đều đứng về phía anh, em thật quá thiệt thòi rồi." Chính Quốc ngửa đầu, ai oán nói, hai mắt phiếm hồng trợn trừng vừa ủy khuất vừa đáng yêu.

Trong lòng hắn như có sợi lông vũ vuốt qua một cái, tâm can bỗng trở nên ngứa ngáy, chớp mắt Chính Quốc thấy thắt lưng mình bị nhấc lên, vắt vẻo trên vai người kia.

"Kim Tại Hưởng! Anh định làm gì!?"

"Còn làm gì nữa? Chi bằng bây giờ chúng ta tạo thêm một đứa, để nó đứng về phía em."

Hắn chớp mắt, vô tội đáp lời, cậu cứ như vậy bị vác vào tới tận phòng ngủ. Cơn đau do sinh nở bỗng chốc tái hiện lại, Chính Quốc rùng mình một cái, tức giận đến nổ phổi.

"Đồ cầm thú! Anh tự đi mà sinh!"

"Chẳng phải ban nãy em nói anh bế em sao? Lệnh của Quốc nhi, anh không dám trái ý."

Dối trá! Trong lòng cậu thầm mắng người kia đến cẩu huyết lâm đầu. Bây giờ cậu bảo hắn thả xuống, hắn sẽ thả xuống chắc!?

Ba đứa nhỏ chỉ sợ phải ở chỗ nhũ mẫu một hồi lâu nữa rồi.

.

Chạng vạng, Chính Quốc đang ngồi trên sạp mềm chơi với ba đứa nhỏ, cậu nhéo lấy bầu má mềm mại của Hiên nhi, làm thằng bé kêu lên oai oái, Hoan Hoan thích chí vỗ tay, tiếng cười khanh khách như chuông bạc nhanh chóng lấp đầy đại điện. Vì đang là tháng giêng nên trong phòng đốt khá nhiều huân hương, toàn bộ khí lạnh đều bị khóa lại ở ngoài, Tiểu Nguyệt Nhi nằm trong lòng cậu, ngủ đến say sưa. Đúng lúc này bỗng vang lên tiếng thét, Hoan Hoan đột ngột khóc rống, miệng nhỏ méo xệch.

"Ba ba, Hiên nhi cắn ngón tay con... Oa oa oa... Hắn xấu tính... Mau đem hắn đi đi... Không cần đệ đệ nữa..."

Hoan Hoan khóc đến trời long đất lở, ngón tay vẫn bị Hiên nhi ngậm chặt không buông. Hừ, lần này ta cho ngươi nếm mùi lợi hại.

Răng thằng bé mặc dù còn chưa mọc nhưng vẫn làm Hoan Hoan đau đến điếng người, con bé gào rống lợi hại, làm Nguyệt nhi cũng bị dọa tỉnh, ngơ ngác nhìn một màn hỗn loạn trước mắt.

Chính Quốc xoa xoa trán, đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày.

Cậu vỗ vào mông nhỏ nộn thịt của con trai, dịu giọng. "Hiên nhi ngoan, nhả tay tỷ tỷ ra."

Thằng bé nhìn cậu một lát, sau đó cuối cùng cũng chịu nhả ra, quay mặt sang một góc rên hừ hừ. Vẫn còn giận dỗi đây mà. Chính Quốc quay sang con gái lớn, thấy mặt con bé đỏ phừng phừng, giơ tay muốn đánh đệ đệ, cậu vội vàng giữ lại, nghiêm mặt.

"Đừng nháo, là do con gây chuyện trước. Lát nữa ta liền kể lại với phụ thân con, xem hắn còn muốn bế con nữa không."

Chiêu này lần nào cũng có tác dụng, Hoan Hoan lập tức xụ mặt, mếu máo. "Ba ba, nhưng mà tay con đau..."

Cậu cầm lấy tay nhỏ của con bé, phồng má thổi phù phù. "Như này liền không đau nữa, Hoan Hoan ngoan, từ nay đừng chọc đệ đệ nữa có được không?"

Con bé hai má còn ướt nước, gật đầu thỏa hiệp, tuy biết chẳng được bao lâu nhưng thế này là tốt rồi.

"Người cũng phải hứa không được kể lại cho phụ thân biết."

"Được, thành giao."

Chính Quốc không kìm được nhoẻn miệng cười, hắn tuy nuông chiều nữ nhi nhưng cũng có chừng mực, nếu con bé gây chuyện sẽ giả vờ không để ý đến nó nữa, điều này Hoan Hoan tuyệt đối không chịu được. Con bé đã quen được phụ thân nâng niu trong lòng.

"Thế tử phi, Quận chúa tới thăm." Có nha hoàn tiến vào bẩm báo, Chính Quốc bình thản gật đầu.

Kim Ỷ Viên một thân váy dài màu tím nhạt có thêu hoa văn tinh xảo, theo nha hoàn cười cười nói nói đi vào.

"Tiểu Quốc, em đến nhìn mấy đứa nhỏ."

Chính Quốc nghiêng đầu cười đáp lễ. "Quận chúa có lòng."

Quan hệ của hai người trải qua nhiều chuyện trở nên vô cùng vi diệu, rõ ràng đã xé rách da mặt, hiểu biết đối phương, nhưng bên ngoài cũng không hề để lộ thái độ thù địch, vẫn khách khí bình đạm như trước. Binh tới tướng chặn, người tới ta lui, cậu cũng không rút dây động rừng, thản nhiên cùng nàng đối đáp.

"Em có thể bế Nguyệt nhi không?" Quận chúa nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, đột ngột lên tiếng.

Chính Quốc hơi khựng lại, chớp mi. "Quận chúa là cô cô của bọn nó, dĩ nhiên có thể."

Kim Ỷ Viên dường như thở phào một cái, cẩn thận ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi vào lòng, ánh mắt mang theo sự yêu thích và khát cầu khôn tả.

"Hai năm ba đứa, ca ca ta cũng thật uy mãnh."

Gò má cậu có hơi đỏ, Hoan Hoan sinh tháng ba, cặp sinh đôi sinh tháng mười, kỳ thực cũng chỉ cách nhau có mười chín tháng mà thôi. Sinh thế này không tính là quá gần, nhưng cũng gọi là năng suất hơn nhiều nhà lắm.

"Khiến Quận chúa phải chê cười, Hưởng vốn thích trẻ con, ta chỉ đành cố gắng nhiều một chút."

Nàng ấy lắc đầu. "Sao có thể, nhiều người mong còn chẳng được. Nữ hài xinh xắn đáng yêu như Nguyệt nhi, ai nhìn vào cũng cảm thấy yêu thích."

Chính Quốc thấy ánh mắt và cử chỉ của nàng với con gái mình không phải giả, bất giác thầm thả lỏng, mím môi cười. "Quận chúa còn trẻ, sau này sợ gì không có con gái chứ?"

Kim Ỷ Viên không nói gì, nhưng cậu thấy được vẻ ưu thương buồn bã trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng rất nhanh được che giấu. Có lẽ do thường ngày Quận chúa đều mặc những màu sắc rực rỡ chói mắt, hôm nay một thân y phục thanh nhã này càng làm nàng trông mỏng manh hơn mấy phần. Nhưng nhìn kỹ lại thì không hẳn, cho dù gương mặt đã được phấn son cẩn thận che lấp, vẫn mơ hồ thấy được vẻ yếu ớt hư nhược bên trong. Giống như đóa mẫu đơn lộng lẫy vũ mị nhất sắp đến hồi tàn lụi vậy. Chính Quốc có chút giật mình, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ cùng nàng tán gẫu chút việc nhà.

Sắp đến giờ ăn tối, Quận chúa vội vã đứng dậy cáo từ, nàng quyến luyến nhìn Nguyệt nhi lần cuối trước khi bế trả vào lòng cậu.

Trong một khắc ấy, Chính Quốc thấy được vết bầm tím ẩn dưới ống tay áo rộng của nàng, trên làn da trắng nõn vết xanh tím dữ tợn ấy càng trở nên dọa người hơn bao giờ hết.

Chuyện gì thế này? Còn ai dám hạ thủ với Quận chúa sao?

.

Đêm tối, cậu đỡ lấy áo choàng của hắn, kéo người vào trong viện. Cả nhà vừa ăn vừa cười, không khí một mảnh hòa hợp ấm áp. Nhưng chút thất thần của thê tử suốt bữa tối hôm ấy, Tại Hưởng đương nhiên nhìn ra được. Ba đứa bé được nhũ mẫu dỗ đi ngủ, Chính Quốc lẳng lặng tựa vào lòng hắn, cất giọng nỉ non. Trước giờ cậu không giấu phu quân điều gì.

"Hưởng, không biết có phải do em tưởng tượng ra không, nhưng sức khỏe của Quận chúa có vẻ ngày càng kém đi rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net