Chương 45: Mưu kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy đứa nhỏ được đánh thức từ cơn mơ màng, Chính Quốc nhanh chóng chải đầu tóc cho con gái lớn, khoác áo choàng lông vũ lên người con bé, ôn thanh nói.

"Hoan Hoan, chúng ta vào cung thăm Hoàng tổ mẫu một chuyến. Con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, không được rời khỏi ba ba nửa bước, nghe rõ chưa?"

Con bé gật đầu, hai mắt vẫn còn đang díp lại.

"Nguyệt nhi và Hiên nhi có cùng đi không?"

"Có, phải phiền Hoan Hoan để mắt đến đệ đệ muội muội rồi." Cậu mỉm cười, nựng khuôn mặt mềm mại còn ngái ngủ của con bé, dắt tay nó ra cửa.

"Trong cung đã an bài sẵn người hầu hạ, Thế tử phi không cần mang theo quá nhiều nô tài." Lưu công công vẫy cây phất trần trong tay, khuôn mặt tươi cười gấp gáp nói.

"Công công đã nói vậy, ta cũng không làm khó ngươi." Chính Quốc chỉ tay vào hai mama đang bế cặp sinh đôi, cùng hai nha hoàn vóc dáng lưu loát nhanh nhẹn. "Các ngươi theo ta, còn lại ở trong phủ trông coi được rồi."

Lần này vào cung cậu đương nhiên không định mang theo người vô dụng. Nghê Thường và Tâm Châu đều biết võ công, là ám vệ được khổ luyện từ nhỏ, bộ dáng bên ngoài lại hoàn toàn giống với nha hoàn bình thường. Chu mama thông thạo y thuật, Liễu mama vốn là cung nữ đến tuổi xuất cung, vẫn nhớ rõ đường đi nước bước trong thành.

Chính Quốc dắt con gái lớn lên xe ngựa, hai mama bế cặp sinh đôi đã gần một tuổi, mành xe hạ xuống chưa được bao lâu đã bị một bàn tay nhỏ nhắn xốc lên. 

"Phụ thân, sao người còn chưa lên xe?!" Hoan Hoan hô lớn, hoang mang nhìn hắn đang đứng yên một chỗ, cuộn chặt tay.

Tại Hưởng cố nén lại tâm tình mãnh liệt như thủy triều đang hung hăng bóp chẹt tim hắn, mỉm cười với con gái. "Hoan Hoan đi trước, phụ thân mấy ngày nữa sẽ đến. Nhất định phải nghe lời ba ba, chiếu cố đệ đệ muội muội."

Con bé mím môi, ánh mắt trong trẻo bỗng trở nên buồn bã. "Con đợi người."

"Thế tử phi, chúng ta phải đi thôi, sắp đến giờ đóng cửa cung rồi." Lưu công công nhíu mày thúc giục.

Cậu gật đầu ôm lấy con gái, lưu lại cho hắn một ánh nhìn quyến luyến trước khi thả rèm xuống.

Hưởng, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại.

Tới lúc đó, cho dù phải liều mạng, em cũng sẽ không để bọn nhỏ phải chịu bất cứ thương tổn nào.

.

Bởi vì Hiên đế đang bệnh nặng không thể lui đến tấn kiến, Chính Quốc trực tiếp đi tới Dực Khôn cung của Thái hậu trước. Cung điện vẫn cẩm tú hoa lệ như cũ, nhưng lại phảng phất mấy tia tịch mịch không nói nên lời.

"Thế tử phi, Thái hậu mệt mỏi chợp mắt một lát, mới vừa tỉnh lại." Cung nữ thấy cậu liền quy củ hành lễ.

Chính Quốc gật đầu, đỡ lấy khay đựng điểm tâm trên tay nàng ta. "Lui xuống hết đi."

Bên trong phòng tranh sáng tranh tối, ánh hoàng hôn màu đỏ sậm chiếu lên bộ tràng kỷ dát vàng, cậu thời khắc này sâu sắc hiểu được thế nào là càng ở ngôi cao càng cô độc. Thái hậu nhìn Chính Quốc vén rèm bước vào, nụ cười trên mặt có chút thê lương.

"Tiểu Quốc, con đến rồi. Đứa nhỏ này, cuối cùng vẫn là liên lụy con chịu khổ."

"Sao lại là chịu khổ? Con vốn nên vào cung bầu bạn với người." Cậu chớp mắt, nhanh nhẹn đặt đĩa điểm tâm lên bàn, lót thêm gối mềm vào sau lưng cho Thái hậu.

"Triết nhi đi Thiểm Tây bình định nạn dân, nhanh nhất phải hết bảy ngày mới về đến kinh thành, chỉ sợ..."

Thái hậu nói được nửa câu thì lại ho khan, Chính Quốc đau lòng vuốt lưng bà, nhẹ giọng khuyên.

"Thái tử điện hạ là con của trời, ắt sẽ có quý nhân phù trợ, người đừng nên lo lắng quá."

Cậu cùng bà tán gẫu chuyện nhà một lát, tâm trạng của Thái hậu mới dần khá hơn.

"Tiểu Quốc, mấy đứa nhỏ đâu hết rồi?"

"Con không dám để bọn chúng quấy nhiễu sự thanh tịnh của người, nên dặn dò nhũ mẫu trông coi ở thiên điện rồi." Chính Quốc nhoẻn miệng cười, đứng dậy xúc một ít hương an thần đổ vào lư đồng trong phòng, từng làn khói mỏng manh từ đó chầm chậm bay lên.

"Sao có thể? Ta còn đang sợ Hiên nhi và Nguyệt nhi đã sớm quên đi tằng tổ mẫu* của chúng nó đây." Thái hậu thở dài than, nhắc đến bọn nhỏ liền không kìm được nở một nụ cười ôn nhu từ ái.

(*) bà cố

"Đợi lát nữa con sẽ mang bọn nhỏ vào bái kiến, lúc đó người đừng trách con đem phiền phức tới." Chính Quốc phồng má, môi nhỏ bĩu ra.

"Không trách con, không trách." Thái hậu lắc đầu, thực lòng yêu thích đứa cháu dâu thanh thuần khả ái này, thật biết cách làm người khác vui vẻ.

"Ta nghe nói con không để cho Thái Hanh nạp thiếp?"

Chính Quốc cúi đầu, trên tay vẫn cầm bát đậu phụ hạnh nhân bón cho bà.

"Thái hậu đang trách Tiểu Quốc không đủ rộng lượng ư? Việc nạp thiếp này hắn cũng không muốn, con hà cớ gì phải tự ủy khuất chính mình."

"Cả đời này của con chỉ có hắn, vậy nên con mong rằng trong lòng hắn cũng vĩnh viễn chỉ có con. Một đời, một kiếp, một đôi người. Nếu Thái hậu muốn trách phạt, con cũng chỉ đành nhận tội." Chính Quốc mím môi, hai mắt trong suốt như bảo thạch phát ra ánh sáng, giữa toàn bộ những âm mưu toan tính này, chỉ có si mê lưu luyến của cậu dành cho hắn là không phải ngụy tạo.

"Một đời, một kiếp, một đôi..." Thái hậu lẩm bẩm, biểu cảm trên mặt dần trở nên mờ mịt, lại nhìn sự kiên định trong mắt cậu, cuối cùng thở dài. "Thôi vậy, sao ta lại không tác thành cho con chứ? Thái Hanh lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, có con bên cạnh là phúc phận của nó."

"Gặp được anh ấy, cũng là duyên phận cả đời này của con." Chính Quốc rũ mi, nhẹ giọng nói, chỉ những người đã trải qua mới biết sức nặng của từ này.

"Lui xuống trước đi, mấy đứa nhỏ không thấy con sẽ lo lắng." Thái hậu mệt mỏi khép mắt, Chính Quốc chỉnh lại góc chăn cho bà, sau đó mới rời khỏi.

Bên ngoài ánh mặt trời đã tắt, hoàng cung mỹ lệ rộng lớn nhưng lại vô thức làm lòng người trở nên trống trải. Đây là đêm đầu tiên của cậu ở kinh thành mà không có hắn.

Chính Quốc được an bài ngụ tại Đông Vũ các, cách Dực Khôn cung của Thái hậu không xa. Mấy đứa nhỏ trông thấy cậu liền ríu rít từ xa chạy lại, cậu buộc lại nút áo choàng bị lệch của Hoan Hoan, nựng má Hiên nhi, sau đó đưa tay ôm con gái bé nhất vào lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tựa trăng rằm của Nguyệt nhi tựa lên vai cậu, ánh trăng độc nhất vô nhị, là ánh sáng trong lòng của cậu và hắn.

Đáy mắt bỗng chốc trở nên mềm lại, cõi lòng như có ánh trăng dịu nhẹ quét qua, toàn bộ ngổn ngang hóa đạm nhiên an tĩnh, Chính Quốc nghiêng đầu, nói với tiểu nha hoàn bên cạnh.

"Tâm Châu, ngươi đến ngự thiện phòng tìm một cung nữ tên Lạc Yên làm ít điểm tâm mang đến đây. Bọn nhỏ vốn thích ăn đồ ngọt."

.

Ở trong Đông Vũ các ngây ngốc cả một ngày, Hoan Hoan không tránh khỏi có chút chùng chân, con bé kéo lấy tay cậu, nũng nịu năn nỉ. "Ba ba, chúng ta ra ngoài chơi một lát được không?"

Chính Quốc thầm tính bây giờ cũng sắp đến lúc cấm vệ quân đổi gác, mỉm cười đáp ứng. "Được, chúng ta đến ngự hoa viên đi dạo vài vòng."

Cậu quay sang nhìn cung nữ đang kính cẩn đứng bên cạnh, nàng là một trong số những cung nhân được Lưu công công an bài đến hầu hạ, nhẹ giọng hỏi. "Có được không?"

Cung nữ nhanh nhẹn uốn gối. "Nô tì lập tức dẫn người đi."

Vậy là Chính Quốc mang theo một đoàn người không nhỏ ra ngoài. Vì Hiên Đế còn đang bệnh, không có phi tần nào có tâm trạng ra ngoài thưởng ngoạn lúc này, ngự hoa viên cũng coi như vắng vẻ. Mấy đứa nhỏ nhìn những trân cầm dị thảo được trồng dọc hai bên lối đi mà thích thú vô cùng, mỗi một khóm hoa ở đây đều đã qua bàn tay chỉnh sửa của nghệ nhân, nhìn qua thì lộng lẫy tinh tế, nhưng lại thiếu đi vài phần tự nhiên phóng khoáng.

Chính Quốc âm thầm cảm khái, tiết trời cuối thu trong lành lại có chút lạnh, tản bộ thật không còn gì bằng. Cậu tiện tay chỉ vào một góc đình chạm trổ hoa lệ ngay cạnh hồ sen, mở miệng. "Đến kia ngồi nghỉ một lát, mấy đứa nhỏ chạy nhảy nãy giờ chắc mệt rồi."

Cung nữ dẫn đường có chút khựng lại, nhất thời không biết ngăn cản thế nào. Chính Quốc nhanh hơn một bước, kéo theo Hoan Hoan đi vào trong đó. Nghê Thường đã chuẩn bị sẵn điểm tâm lúc này liền nhanh nhẹn bày ra bàn, có đầy đủ hoa quả bánh ngọt, vô cùng bắt mắt.

Cậu bóc một quả nho đưa cho Hoan Hoan, nhìn cung nữ kia đã sợ đến tái mặt, hờ hững lên tiếng. "Sao thế?"

Nàng ta vội vàng quỳ xuống, hoảng loạn lắp bắp. "Thế tử phi, chúng ta ngồi ở đây không được đâu... Túy Đào hiên này là chỗ mà Cửu công chúa thường dùng, không ai được..."

Chính Quốc bình thản ngắt lời. "Ta lại thấy không có gì là không được. Chẳng có mấy dịp vào cung, có thể tại đây bái kiến Công chúa cũng hay."

Cửu công chúa này là công chúa được sủng ái nhất trong hậu cung của Hiên đế. Nàng là nữ nhi do Tương Quý phi sinh, muội muội ruột của Kim Doãn Khởi, từ bé đã được phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên, mười phần kiêu căng ngạo mạn. Kỳ thực danh tiếng của nàng không chỉ trong cung mới nghe đến đâu.

Chính Quốc mỉm cười, thoáng thấy bóng dáng vàng rực từ xa tiến tới, hóa ra nhanh như thế đã xuất hiện rồi.

Kim Thiếu Huyên nhìn thấy trong đình có người, tức thì bực bội vô cùng. Ai cũng biết Túy Đào hiên này là chỗ của nàng, vậy mà vẫn cả gan đến đây. Tốt thôi, là do ngươi tự tìm chết.

"Cửu công chúa vạn an." Cậu đứng lên đơn giản hành lễ, tức thì nhận được một vẻ mặt mười phần khinh ghét.

"Còn tưởng là phi tần nào, hóa ra lại là Thế tử phi." Kim Thiếu Huyên che miệng cười lạnh. "Ai nha, ta lại nói nhầm, vị trí Thế tử phi sắp tới có lẽ cũng không đến lượt ngươi ngồi rồi. Lẽ nào hạ nhân không nói cho ngươi biết nơi này thuộc về ai sao?"

"Tiểu thần tuy ngu độn nhưng cũng biết mỗi một nơi trong cung này đều là của Hoàng thượng. Công chúa phải chăng có ý khác?" Chính Quốc chớp mắt ngây ngô hỏi, không để ý đến gương mặt nàng ta lập tức đỏ bừng.

"Chuyện hoàng gia chúng ta, khi nào thì đến lượt loại ti tiện như ngươi xen vào? Phu quân ngươi cũng đã ngã ngựa rồi, vài ngày nữa Vương phủ đổi chủ, chỉ sợ ngươi đến cái mạng còn không giữ nổi. Mạt đẳng vẫn chỉ hoàn mạt đẳng." Ánh mắt Kim Thiếu Huyên ánh lên tia khinh bỉ, ngạo ngược đến mức làm người ta cực hạn chán ghét.

"Có lẽ bây giờ ngươi nên đổi qua quyến rũ Nhị thiếu gia còn hơn, có khi còn có cơ hội trở mình đấy." Nàng ta rút khăn tay ra chấm lên khóe miệng, đám cung nữ theo hầu lập tức cười rộ lên khúc khích.

Hoan Hoan hai mắt đỏ bừng, ném đi quả hồ đào trong tay. "Ai cho phép ngươi..."

Chính Quốc tức thì tiến lên vài bước, thẳng tay tát vào gò má mịn màng của nàng ta ba phát vang dội. Lực tay của cậu không hề nhẹ, âm thanh chát chúa vang lên làm xung quanh tức thì sợ đến tái mặt, lại không kịp nhào tới ngăn cản. Cho đến khi mọi người hồi thần thì gương mặt nhẵn nhụi của Cửu công chúa đã sưng vù, cậu hài lòng rút tay, nhếch miệng.

"Cái đầu tiên là thay Hoàng thượng và Quý phi dạy dỗ lại công chúa, cái thứ hai là thay phu quân ta xử lý cái miệng bẩn của ngươi, cái thứ ba là hoàn lại những nhục mạ nãy giờ Công chúa bắt ta phải chịu."

Chính Quốc lãnh đạm phủi tay. Kim Thiếu Huyên lần đầu trong đời bị đánh vào mặt như vậy, nữ tử quan trọng nhất là nhan sắc, nàng ta nhất thời khóc rống, ôm má chỉ vào mặt cậu thét lên. "Các ngươi còn đứng đơ ra đó làm gì, lũ tiện tì này! Mau bắt tên cẩu vật đó lại cho ta!"

Mấy cung nữ sau lưng nàng ta nhất thời bừng tỉnh, hùng hổ lao đến chỗ Chính Quốc, nhưng các nàng làm sao địch nổi Nghê Thường và Tâm Châu. Dù hai người họ không để lộ võ công nhưng cũng dư sức giữ lại đám cung nữ vốn trói gà không chặt. Cửu công chúa vẫn vừa gào rống vừa mắng chửi, Hiên nhi lao đến đạp vào vạt váy dài của nàng, nàng ta lập tức ngã nhào ra đất.

Trong đình bỗng chốc trở thành một mảnh hỗn loạn.

Màn gà bay chó sủa giữa thanh thiên bạch nhật này nhanh chóng kinh động đến sự chú ý của cấm vệ quân, phút chốc trong hiên tràn ngập bóng giáp trụ sáng loáng.

Nam nhân đi đầu khí chất lạnh lẽo đến tận xương, đôi mắt hẹp dài như diều hâu, sắc bén đến độ có thể khoét vào tâm người một nỗi sợ vô hình. Y đỡ Kim Thiếu Huyên dậy, rũ mắt hỏi.

"Công chúa, người không sao chứ?"

Nàng ta vốn đang hung hăng mười phần tức thì trở nên vô cùng ủy khuất, mặt đỏ tai hồng rúc vào lòng y khóc lóc.

Hóa ra lời đồn không phải giả, Cửu công chúa thật sự mê luyến nam nhân này.

Chính Quốc âm thầm cong môi, đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng gặp được người mình muốn gặp. Trong mảnh giấy Tại Hưởng đưa cho cậu trước khi đi không ngờ lại có tên của Thống lĩnh cấm vệ quân, đệ nhất cao thủ đại nội - Tần Diệp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net