Chương 46: Cấm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửu công chúa hai má đỏ ửng như hoa đào, ấm ức dùng khăn tay chấm lên khóe mắt, ủy khuất nức nở. Thị nữ thiếp thân thay nàng lên tiếng, trình bày sự việc nãy giờ Chính Quốc đã hung hăng phạm thượng thế nào.

"Bình thường phụ hoàng mẫu phi cũng chưa từng ra tay nặng nhẹ với bản công chúa. Thế tử phi đánh vào mặt ta, chính là đánh vào thể diện của Hoàng thất, tôn ti đảo lộn như thế, lẽ nào ngươi lại làm như không thấy?" Kim Thiếu Huyên ngẩng đầu, hai mắt nóng rực.

Tần Diệp toàn thân đều là lãnh đạm. "Công chúa nói phải, hạ thần nhất định sẽ đòi về cho người công đạo."

"Tần tướng quân, ngươi cũng không thể nghe lời từ một phía. Ta phụng chỉ vào cung bầu bạn với Thái hậu, ngươi tùy tiện trách phạt thế này, chẳng phải là làm cho lão nhân gia lạnh lòng?" Chính Quốc nhướng một bên mày, khí thế không chịu thua kém.

Cửu Công chúa trừng mắt, hai người ta một câu ngươi một câu, không ai nhường ai. Tần Diệp chắp tay, thẳng thừng cắt ngang.

"Thế tử phi hạ thủ với công chúa, làm rối loạn cung quy, theo lý nên nhận hình phạt. Nhưng người cũng là phụng chỉ vào cung chăm sóc Thái hậu, Thái hậu đang bệnh, ti chức thật không dám để ngài phiền lòng. Thế này, ti chức tạm thời để người bao vây trông chừng Đông Vũ các, không để Thế tử phi ra ngoài nửa bước, tránh lại đụng chạm với Công chúa, làm cho người chướng mắt."

Kim Vũ Huyên mắt lại đỏ lên, nhìn bộ dạng lạnh tựa băng sương của Tần Diệp thì từ hùng hổ chỉ còn dám dậm chân ủy khuất. "Tần Diệp, ngươi... Thái hậu không đau lòng tôn nữ của bà, lại đi đau lòng người ngoài? Không được, việc này tổn hại đến danh dự của bản Công chúa như thế, sao có thể dễ dàng tha thứ?"

Chính Quốc cười cười, phất tay áo.

"Công chúa là em họ ta, người nhà xích mích vài câu cũng chỉ tính là lông gà vỏ tỏi. Tần tướng quân trăm công nghìn việc, người không nên làm khó hắn thêm mới phải?"

"Ai là người nhà của ngươi chứ!?"

"Công chúa." Tần Diệp thở ra một hơi, nhẹ giọng. "Ti chức tuyệt đối sẽ xử lý việc này, không để cho bất cứ tin tức nào lọt ra ngoài, làm tổn hại đến thanh danh của người."

Kim Thiếu Huyên cúi đầu, nàng vẫn còn đang giận, rất rất giận. Cái tát trên má nàng vẫn đang còn nhói lên bỏng rát, nhưng không sao nói tiếp được nữa. Giống như toàn bộ sự hung hăng bốc đồng đều đã bị biểu tình lạnh nhạt của nam nhân dập tắt. Vào một ngày khác, nếu như không có sự xuất hiện của Tần Diệp, nàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho bất cứ ai.

Cửu công chúa ôm lấy má phải, giọng run run. "Tần Diệp, nếu như ta bị thương tích ngày hôm nay làm cho dung nhan tổn hại, không ai dám lấy, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với ta."

"Chỉ là vết sưng ngoài da, đắp khăn lạnh một ngày sẽ hết." Tần tướng quân bình ổn nhếch lên khóe miệng, chọc cho Công chúa một lần nữa tức giận đến hít thở không thông.

"Ngươi...! Được lắm, tất cả các người đều chỉ biết bắt nạt ta!"

"Các ngươi đưa Công chúa hồi cung trước."

Tần Diệp liếc nhìn mấy cung nữ đứng rúm ró bên cạnh, họ lập tức uốn gối hành lễ, đỡ Kim Thiếu Huyên đang còn ấm ức rời đi.

"Công chúa yên tâm, ti chức nhất định sẽ xử lý gọn gàng."

Chính Quốc cùng bọn nhỏ trở về Đông Vũ các, lần này còn mang theo một đống người. Cấm vệ quân bao vây chỗ ở của cậu, từ hôm nay bắt đầu thực hiện cấm túc.

"Người cứ yên tâm ở đây, lính gác bên ngoài đều dưới trướng thuộc hạ."

Tần Diệp rũ mắt cung tay, tiễn Chính Quốc ở trước cửa cung. Cậu ôn nhu mỉm cười. "Tần tướng quân vất vả."

Tốn công dựng lên màn này, cũng chỉ để tăng thêm một tầng bảo vệ cho bọn nhỏ. Có người của Tần Diệp canh giữ trước cửa, cậu yên tâm hơn rất nhiều, bây giờ người ngoài khó mà ám hại bọn họ. Mà cậu cũng có cái cớ hoàn hảo để không phải ra ngoài, đỡ cho bị người khác tính kế.

Hoan Hoan cùng Nguyệt nhi, Hiên nhi tiến lại dụi vào lòng cậu, mặt mấy đứa nhỏ đều sợ hãi, nhưng không hề bật ra tiếng khóc. Chính Quốc đau lòng ôm lấy hài tử, hạ giọng dỗ dành.

"Không sao, không phải sợ. Có ba ba bảo vệ các con."

"Hoan Hoan phải kiên cường lên, nghe không? Bảo vệ đệ đệ muội muội, phụ thân con đã dặn rồi."

Cậu vỗ về phiến má mềm mại của con bé, Hoan Hoan lập tức tươi sáng hơn nhiều, kéo tay cặp sinh đôi cùng chơi vài trò vặt. Đồ chơi Chính Quốc mang theo vào cung không ít.

Đến tối, tâm trạng của bọn nhỏ cuối cùng đã khá lên. Ngự thiện phòng dâng lên bữa tối, cậu để Chu ma ma bí mật dung kim bạc thử độc trước.

Kim bạc không đổi màu, Chính Quốc một tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi. "Còn cách nào khác để thử không? Độc tính không mạnh, kim bạc cũng khó mà chỉ ra."

Chu ma ma nhíu mày, hành lễ với cậu rồi đi vào gian trong lấy thêm một kim khác, lần nữa châm vào đĩa thức ăn thịnh soạn. Đầu cây kim tức thì đổi thành màu đen.

Chính Quốc trầm mặc, hai mắt tối tăm.

"Thế tử phi, đây là bảo vật chân truyền do sư phụ lão nô để lại, so với châm bạc nhạy bén hơn nhiều. Mấy đĩa thức ăn này không hẳn có độc, chỉ là thuốc để làm đầu óc trì độn, cơ thể vô lực đi mà thôi. Hơn nữa liều lượng cũng rất ít, có dùng cũng không nhìn ra triệu chứng."

"Ồ? Kim Doãn Khởi không am hiểu chuyện hậu cung, việc này ắt hẳn là tác phẩm của Tương Quý phi rồi. Chuẩn bị cũng thật kỹ." Chính Quốc mỉm cười, trong mắt lại không hề có độ ấm, nếu không phải do cậu cẩn thận, sức khỏe của mấy đứa nhỏ có lẽ đã bị ảnh hưởng.

"Tạm thời đừng rút dây động rừng, phần thức ăn này tìm cách tiêu hủy. Đến Ngự thiện phòng yêu cầu thêm điểm tâm, nói rằng mấy đứa nhỏ thèm đồ ngọt. Ta cho dù bị cấm túc, cũng không đến nỗi không thể sai sử chút việc vặt chứ?"

Chính Quốc cho gọi một cung nữ được phân đến hầu hạ, nếu để Tâm Châu và Nghê Thường đi thì lại quá dễ gây chú ý. Thế này vừa vờ như vô tâm, mà Lạc Yên cũng biết phải làm thế nào.

Mấy ngày tới có lẽ phải ăn hơi nhiều đồ ngọt vậy.

Chính Quốc nhíu mi, nhìn mấy tiểu hài tử ăn bánh ngọt đến vui vẻ. Cậu xúc một thìa chè bát bảo hạt sen, đưa lên miệng. Cũng may tay nghề của Lạc Yên rất tốt, làm đồ ngọt nhưng không ngấy chút nào, mỗi một loại bánh lại có hương vị khác. Bùi bùi thanh ngọt, cậu cũng dần trở nên yêu thích. Đặt nội gián ở Ngự thiện phòng quả là một bước đi đúng đắn.

Chỉ sợ sau thời gian này lại trở nên béo nhũn mất rồi.

Một ngày rồi lại một ngày, cuộc sống ở Đông Vũ các trở nên vô cùng nhàm chán, cũng may nơi này cũng có sân viện phía trước. Ba tiểu hài tử đáng yêu vui vẻ làm cậu vô thức cảm thấy nhẹ lòng, chỉ cần cố gắng bảo trì tính mạng, đợi thời gian này thuận lợi trôi qua là mọi thứ sẽ kết thúc hoàn toàn.

Đến ngày thứ tám, bên ngoài truyền đến Hiên đế đã bệnh nặng đến hôn mê bất tỉnh, gần như không còn ý thức. Thái tử tức tốc từ Thiểm Tây trở về, nhưng cũng phải mất mấy ngày. Lòng Chính Quốc như lửa đốt, không biết rõ tình hình lúc này quả thật là một loại tra tấn. Điều cậu sợ hãi nhất rốt cuộc cũng đến, Kim Doãn Khởi thật sự chuẩn bị đăng cơ.

Nước không thể một ngày không có vua, trong ngoài thành hiện giờ đều là người của Tam hoàng tử, y cứ như vậy danh chính ngôn thuận đè lên đầu trữ vị. Trong tay có mật chỉ truyền ngôi của Hoàng đế, những đại thần đứng ra can gián đều bị hành hình.

Trong lòng Chính Quốc từng đợt rét lạnh, cứ như thế này, e rằng mạng của bọn họ cũng không còn. Chả nhẽ toàn bộ chuẩn bị lâu nay đều như sông đổ bể, hoàn toàn uổng phí rồi sao?

Không thể không tính đến trường hợp xấu nhất, Kim Doãn Khởi không tha cho cả nhà bọn họ, vậy thì phải tìm đường sống cho mấy đứa nhỏ. Cậu viết một phong thư dài, đưa cho Nghê Thường và Tâm Châu bảo quản, vào lúc Tân đế đăng cơ thế sự hỗn loạn, có thể hộ tống mấy đứa nhỏ tìm đến tiếp ứng của Chí Mẫn. Khi chuẩn bị xong hết những thứ này, Chính Quốc cũng gần như bị rút cạn toàn bộ khí lực, sự lo lắng như móng vuốt cào cấu tim phổi.

"Thế tử phi, nguy rồi... Thế tử, Vương gia... đều đã bị giam vào ngục!"

Nghê Thường hai mắt đỏ bừng, gấp gáp tiến vào mà không nói nên lời.

Bầu trời trên đầu cậu thời khắc đó cũng như đổ sụp, tứ chi rụng rời. Chính Quốc không cho phép hắn bị thương tổn, hay bất cứ ai làm cho hắn thương tổn.

Chậm rãi hồi phục tinh thần, cậu dặn dò hạ nhân chăm sóc mấy đứa nhỏ, sau đó dứt khoát rời khỏi. Dường như toàn bộ áp lực cùng sợ hãi trên thế gian này đều không còn quan trọng nữa, hoặc nói, đình đài gấm vóc, cuộc sống phồn hoa phú quý này chưa từng quan trọng.

Chưa bao giờ quan trọng bằng khoảnh khắc người quay đầu, mỉm cười với ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net