Chương 47: Đại kết cục (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tránh ra!"

Chính Quốc lạnh giọng quát, ở trước cửa lớn của Đông Vũ các không mảy may tỏ ra yếu thế. Giữa trưa, dương quang trên đầu rực rỡ chiếu rọi, hoàng thành bao phủ bởi bức tường đỏ son chói mắt, uốn lượn quanh co giống như không có điểm dừng. Thị vệ hai bên thái độ mười phần cứng rắn, đao kiếm chặn ngay trước mặt, mồ hôi trên trán cậu cũng vì gấp mà rỉ ra lấm tấm.

"Các ngươi lui xuống!" Tần Diệp kịp thời từ xa tiến đến, Chính Quốc bất giác thở ra một hơi, nhìn người kia ra dấu. "Thần dẫn người đi."

Ánh mặt trời gắt gao chói lọi, cậu khẩn trương nối chân y đi đến Thông ti giám, trái tim đập mạnh như muốn lao khỏi ngực. Tần Diệp khẽ nói vài câu đơn giản.

"Đại cuộc sắp định, chớ nên lo lắng."

Chính Quốc gật đầu, thì thầm. "Giám sát kỹ Tương Quý phi, bà ta không phải đèn đã cạn dầu."

Có Tần Diệp ở đây, mọi việc thuận lý thành chương trở nên thuận lợi. Nhà ngục tối tăm lạnh lẽo, mùi ẩm mốc của phân chuột và nội tạng thối xộc thẳng vào mũi, làm cho tứ chi choáng váng. Cậu nhíu mi, hơi thở cũng muốn nghẹt lại, nhìn dáng vẻ xơ xác của hắn mà tâm can đều đau.

Kim Tại Hưởng tay bị cuốn vào xích xắt, hoàn toàn vô cảm tựa vào bức tường đã mục. Trong thoáng chốc khi Chính Quốc bước đến, biểu cảm trống rỗng vô hồn của hắn lập tức đổi thành vô hạn mừng rỡ đau lòng.

"Quốc nhi... xin lỗi, là phu quân vô năng... làm liên lụy đến em..." Gương mặt hắn đầy vẻ tự trách, Chính Quốc vội vàng nắm lấy tay người qua song gỗ, nghẹn ngào.

"Đã là lúc nào rồi còn nói những lời hàm hồ này. Cùng lắm là chém đầu thôi chứ gì? Chẳng phải đã nói thà cùng sinh cùng tử, cũng không bỏ đối phương lại một mình..." Cậu đưa tay gạt đi giọt lệ trào ra nơi khóe mắt, nở nụ cười. "Cuộc đời dài ngắn thì thế nào? Bây giờ lập tức chết đi thì có sao? Không còn có anh bên cạnh nữa, mới là điều làm em sợ hãi nhất."

Tại Hưởng vuốt ve gò má mịn màng của thê tử, nhà ngục lạnh như hầm băng vậy, nhưng lòng hắn từ khi sinh ra đến giờ lại chưa từng ấm áp thế này.

"Quốc nhi, có thể ở bên em, kiếp này của anh không uổng phí."

Tần Diệp có vẻ bị màn uyên ương li biệt này làm cho không tiện xen ngang, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng. "Thái tử điện hạ dẫn quân tạo phản, đều đã bị bao vây ở Hiến Chương điện. Tam điện hạ muốn dẫn Thế tử đến đối chứng."

"Thế tử phi cũng có thể đến." Đây là nguyện vọng của Kim Vân Triệt, muốn để cậu tận mắt chứng kiến hắn lâm vào đường cùng.

"Tam điện hạ nhân từ."

Khóe môi Chính Quốc khẽ nhếch, chuyện này kéo dài lâu như vậy, cuối cùng cũng đi đến hồi kết rồi.

.

Hiến Chương Điện đầy bóng đao ánh kiếm, Kim Doãn Khởi hờ hững ngồi trên long ỷ. Y chưa chính thức đăng cơ, theo lý không thể làm chủ nơi này, nhưng bây giờ còn ai dám lên tiếng chứ? Kim Doãn Triết từng là Thái tử cao cao tại thượng, lúc này lại bị chặn quỳ dưới đất, xung quanh lưỡi gươm bén nhọn chĩa thẳng vào y. Vật đổi sao dời, chính là để miêu tả tình cảnh này. Kim Doãn Khởi uể oải nói.

"Đại hoàng huynh, trẫm vốn còn định tha cho ngươi một mạng. Tân đế đăng cơ là dịp lành, nhưng ngươi lại ngu xuẩn làm chuyện dẫn đến họa sát thân như thế, trẫm cũng chẳng còn cách nào khác."

"Ngông cuồng." Thái tử khóe miệng khẽ nhếch. "Kim Doãn Khởi, kẻ ý đồ tạo phản, huyết tẩy mạng người để giành ngôi là ngươi mới đúng."

"Đại hoàng huynh, đây là chuyện ngươi muốn nói gì thì nói sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Kim Doãn Triết thở ra một hơi, đôi mắt phượng hẹp dài sắc lạnh. "Đến bây giờ, ngươi vẫn chưa nhận ra mình sai ở đâu ư?"

"Ngươi nói vậy là ý gì..." Kim Doãn Khởi khẽ động mí mắt, chưa kịp định hình thì toàn bộ mũi kiếm trong điện đã đổi hướng chĩa thẳng vào y. Tần Diệp dẫn đầu Cấm vệ quân rầm rập tiến đến, đỡ Thái tử đứng dậy.

"Thần cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết."

"Không sao, đúng lúc lắm."

"Được, rất được!" Kim Doãn Khởi vỗ tay cười lớn, hai mắt tối tăm. "Các ngươi lấy ở đâu ra bằng chứng trẫm tráo đổi di chiếu?"

"Ta có." Lúc này, một giọng nữ dịu dàng vang lên, Chính Quốc thời khắc đó cũng toàn thân chấn động, nhìn Giang Diệu tiến lên phía trước. "Toàn bộ bằng chứng về lôi kéo lòng người, giết hại trung thần, mưu phản Đế vị của Tam điện hạ, ta đều có."

Kim Doãn Khởi mở lớn mắt, không thể tin nhìn nữ nhân hạ tiện mà y tưởng chừng đã có thể khống chế trong lòng bàn tay.

"Giang gia ta nhiều đời nay chỉ trung thành với Hoàng đế, ngươi nghĩ rằng ai cũng có thể dễ dàng bị thu mua như thế ư?" Giang Diệu cười lạnh, vuốt phẳng vạt váy, so với vẻ mặt kích động hoang đường thường ngày giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Chính Quốc kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, Tại Hưởng điềm tĩnh nói. "Nàng ấy là người của Hiên đế."

Thái dương bên trán cậu giật giật, nhanh chóng xâu chuỗi lại sự việc. Giang Diệu lần đầu lấy thân phận Thái y vào phủ, mệnh quan triều đình được kiểm tra khắt khe cẩn mật, nếu không phải do có Hoàng thượng đứng sau, sao nàng ấy có thể thuận lợi thế thân? Tại Hưởng càng không phải người tình cảm không rõ ràng, lại nhiều lần vô ý làm ra hành động khiến cậu hiểu lầm như vậy.

Chính Quốc hai má đỏ bừng, cảm thấy bản thân đích thực hồ đồ, lại âm thầm ghen ghét đố kị người ta thời gian dài như thế. Sau này hắn lần nữa giải thích, nói rằng nếu không để cậu và Lâm Xuyên ghét nàng, làm cho ngày tháng trong phủ của nàng ngột ngạt, Giang Diệu khó mà lấy được lòng tin của Kim Doãn Khởi. Đại sự quan trọng, tiên cơ không thể lộ trước.

Hơn nữa, tình cảm của nàng đối với Tại Hưởng không phải giả, đây mới là điểm mấu chốt khiến y không thể nghi ngờ.

Kim Doãn Khởi điên cuồng cười, huyết lệ như tràn ra nơi khóe mắt. Một lúc sau lại trở về yên tĩnh, lạnh nhạt tựa sương, giống như nhân quả được mất của tất cả chuyện này đã sớm không còn quan trọng. Y tranh đấu cả đời, rốt cuộc là vì cái gì?

"Trong chuyện này có cả phần của ngươi đúng không?" Y lạnh lùng nhìn Kim Ỷ Viên từ đầu đến cuối chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng quan sát, cuồng vọng giễu cợt. "Tất cả những kẻ này phản bội ta, đến cả ngươi cũng phản bội ta?"

"Kim Doãn Khởi, ngươi tin hay không thì tùy. Ta ước rằng bản thân có thể." Nàng cười ngặt nghẽo, cười đến tâm can cũng trở nên đau đớn. "Ta ước gì bản thân cũng là người trong sạch, ước gì có thể tự tay kết liễu ngươi."

Từ lần đầu gặp mặt, lần đầu si luyến ánh mắt lạnh bạc của hắn, nàng đã sai rồi. Cả đời này của nàng, từ khoảnh khắc ấy đã giống như lao vào biển lửa, nhìn khói đen mờ mịt trên đỉnh đầu, da thịt bỏng rát, nhưng lối ra đều đã bít kín, chỉ có thể gắng gượng oằn mình. Kim chi ngọc diệp, vốn định đời này vô vàn sủng ái, lại vì một người mà đôi bàn tay dính vô số máu tươi, nàng còn đường nào lùi nữa đây?

Kim Vân Triệt thấy tứ chi nhũn bấy, hết rồi, hết thật rồi, toàn bộ công sức của y không ngờ chỉ như dã tràng xe cát, làm trò cười cho thiên hạ. Đến nước này, phú quý cả đời hóa ra chỉ là giấc mộng Nam Kha mà thôi.

Bỗng có mũi kiếm từ đâu lao tới, gương mặt bừng bừng thịnh nộ của Nhị hoàng tử phóng đến làm ai cũng phải rùng mình.

"Kim Doãn Khởi, ta thay phụ hoàng bắt ngươi đền tội!"

Đến khi mọi người định thần lại, đã có người ngã xuống. Kim Ỷ Viên chắn trước mặt y, lưỡi kiếm xuyên qua tim nàng, máu tươi từ đó phun ra, giống như đóa mẫu đơn vào thời khắc cuối mãnh liệt nở rộ.

Trịnh Hạo Thạc đau đớn thét lên. "Viên Viên!"

Kim Doãn Mạch run rẩy lùi lại, không ngờ mình đâm trúng lại là đường muội, y lắp bắp. "Xin lỗi, ta không cố ý... ta..."

"Gọi thái y!" Tại Hưởng thấy cảnh này toàn thân đều trở nên lạnh toát, muội muội ruột của hắn, lẽ ra hắn phải lường trước được cảnh này, lẽ ra hắn phải bảo vệ nàng...

"Ca ca, không cần nữa." Kim Ỷ Viên yếu ớt nở nụ cười, máu tươi từ miệng vẫn tuôn ra liên tục, nhuộm đỏ vạt áo, cũng nhuộm đỏ cả người Kim Doãn Khởi đang run rẩy ôm lấy nàng. "Tội nghiệt nặng nề, chết cũng đáng..."

"Không ai trách muội hết, ca ca cùng muội trả hết tội." Tại Hưởng điên cuồng lắc đầu, trong lòng hắn đau đớn tự trách đến cùng cực, nhận lại người thân chưa lâu, là hắn thiếu nàng bảo hộ săn sóc.

"Tại sao... sao ngươi phải làm thế...?"

Kim Doãn Khởi hai mắt đỏ sọng, ôm ghì nữ nhân da thịt đã trắng đến gần như trong suốt. Y đã tự tay giết rất nhiều người, bao lần tắm trong máu tươi, nhưng chưa từng cảm nhận được nỗi đau thấu tận tâm can giống vậy. Tay chân nàng đều bị phủ bởi vết bầm xanh tím, y nhận ra, đây là tác dụng của cổ trùng.

Là cổ trùng y chính tay hạ vào cơ thể nàng.

"Đằng nào cũng chết... vậy thì đi sớm một bước... coi như trả hết nợ cho ngươi." Kim Ỷ Viên mơ hồ cong môi, ánh nhìn của nàng hướng về Hạo Thạc, trong làn nước mắt, nở nụ cười tươi đẹp cuối cùng.

"Kiếp này em nợ anh. Kỳ nhi... giúp em chăm sóc Kỳ nhi..."

Cần cổ trắng muốt của nàng gục sang một bên. Hạo Thạc chết lặng, tim đau đến không thở nổi, hắn biết, sẽ không còn người nào mỉm cười gọi tên hắn nữa. Không còn người nào ngang ngược bắt hắn chiều theo ý mình nữa. Không còn người nào không yêu hắn nhưng lại làm hắn điên cuồng vì nàng nữa. Hai chân thời khắc này dường như không còn cảm giác, cứ thế sụp xuống nền đất lạnh lẽo.

Sinh ly tử biệt, hóa ra chỉ thế mà thôi.

"Ai cho ngươi chết? Không được... ta tuyệt đối không cho ngươi chết..."

Kim Doãn Khởi thẫn thờ ôm lấy thân thể đã nguội lạnh, đau đớn dằn vặt làm y gần như phát điên, nhưng thời khắc này, hối hận đến mấy cũng không cách nào vãn hồi nữa. Chính Quốc nhìn cảnh tượng trước mắt, vô vàn cảm xúc cuối cùng chỉ còn lại tĩnh lặng.

Cậu khép mi, để giọt lệ trong suốt lăn dài trên má. Chiến thắng lớn nhất không phải là thành công đưa Thái tử lên ngôi, hay bảo toàn một đời này giàu sang phú quý, mà là trong quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, gặp được người nguyện ý cùng cậu nắm tay, không phụ bạc, không xa rời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net