Chương 49: Một đời một kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trọng Hoa đài nằm trên đỉnh Vân Du thuộc Lương Châu, kế bên Xuyên Thục, cách kinh thành hơn một ngày đường, là đất phong nằm ở vị trí đẹp nhất. Chính Quốc từng cùng hắn đến đây vài lần, vô cùng yêu thích, đã dự định sớm muộn cũng sẽ chuyển đến. Sắp xếp công vụ mấy tháng, vận chuyển đồ đạc, cuối cùng tháng chín mới có thể lên đường.

Cả nhà sáu người ngồi trên xe ngựa tú lệ, từng bước rời khỏi kinh thành phồn hoa nhộn nhịp. Hoàng đế cũng không ủy khuất hắn, mặc dù không kế thừa tước vị vẫn được đặc cách phong làm Quận vương, Chính Quốc có thể yên ổn làm một Quận vương phi nhàn tản thư thái đến hết quãng đời còn lại. Cậu cong môi cười, thấy bầu trời bên ngoài trong xanh đẹp đẽ không bút nào tả xiết, mấy đứa nhỏ hào hứng vui vẻ, liên tục bày trò từ qua đến giờ. Lúc này, xe ngựa đã rời khỏi kinh thành đến vùng phụ cận, mùi hạt dẻ nướng ngọt ngào thơm phức từ những quán bên đường xông tới, Hoan Hoan không kìm được nuốt nước miếng, níu lấy tay hắn nũng nịu.

"Phụ thân, con muốn ăn hạt dẻ."

Tiểu Nguyệt Nhi tựa vào lòng cậu, tủm tỉm cười.

"Tỷ tỷ, tỷ đã ăn liên tục từ nhà đến đây rồi."

Hiên nhi vốn đang dựa vào Cẩn nhi ngủ gà ngủ gật, lúc này cũng nhắm một mắt mở một mắt nói.

"A Nguyệt, muội không biết sao? Tỷ ấy chính là đầu heo, là đầu heo chuyển kiếp đấy."

"Kim Vũ Hiên! Đệ chán sống rồi đúng không?" Hoan Hoan nhào qua một bên đánh đập, Hiên nhi vừa ôm đầu vừa lớn miệng phản kháng. Chính Quốc lần thứ năm trong ngày nhéo lấy tai bọn nhỏ, hừ lạnh.

"Có yên đi không thì bảo? Không thấy đệ đệ các con đang ngủ sao?"

"Ba ba, người thay đổi rồi. Giờ trong mắt người chỉ có Cẩn nhi thôi." Hiên nhi ai oán kêu lên, giả vờ đau khổ đáng thương cùng cực.

"Đúng là vậy đó." Cậu nhướng một bên mày, liếc nhìn nam nhân mặt đầy ý cười bên cạnh, vô cùng hậm hực. Là anh bảo sinh đấy, còn không mau chịu trách nhiệm giải quyết chỗ này?

Kim Tại Hưởng dĩ nhiên biết thân biết phận, xe ngựa dần chậm lại, hắn vén mành nhảy xuống, giang tay cười.

"Hoan Hoan đến đây, phụ thân dẫn con đi mua hạt dẻ."

"Phụ thân tốt nhất." Con bé ngọt ngào cười, lao vào vòng tay trước mặt.

Hiên nhi ló đầu ra hét lớn. "Này! Mua cả cho đệ nữa!"

"Đừng có hòng." Hoan Hoan được hắn bế trên tay, quay đầu làm mặt xấu. Hạt dẻ thơm phức béo ngậy lấp đầy túi giấy, con bé vui đến mức đuôi mắt cũng cong lên.

"Phụ thân." Tại Hưởng khựng lại, nhìn nữ nhi đang níu lấy vạt áo mình, chỉ vào một nam hài ăn mặc rách rưới bên vệ đường.

Thằng bé cao nhưng rất gầy, tóc đen lòa xòa trước mặt, người bám đầy bùn đất, có lẽ đã nhiều ngày không có gì vào bụng. Nhưng thay vì cầu cạnh xin ăn như những người khác, nó chỉ lặng lẽ cắn môi, cuộn mình vào một góc.

Tại Hưởng bế con gái lại gần, ôn tồn hạ giọng.

"Ngươi không có người thân sao?"

Nam hài kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó hai mắt tối đi, lại lắc đầu.

"Ngươi tên gì?"

"... Sở Vũ."

Nó thì thào mở miệng, Tại Hưởng nhanh chóng nhìn thấy trên thân nam hài có vô số vết đánh đập, có thể gắng gượng đến giờ này, quả thật kinh người.

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười một."

"Phụ thân, chúng ta có thể mang ca ca cùng đi không?" Hoan Hoan thẫn thờ mở lớn mắt. Tại Hưởng ngạc nhiên, vì con bé nói là "cùng đi" chứ không phải "cứu".

"... Ca ca đã không còn gia đình nữa rồi."

Một lời này triệt để đánh vào lòng hắn, giống như nhìn thấy ở nam hài hình bóng bản thân rất nhiều năm trước đây, lang thang trên đường, không nơi nương tựa. Hôm nay nữ nhi hắn để ý đến người này, nghĩa rằng bọn họ có duyên, vậy thì không cần phải suy nghĩ gì thêm nữa.

"Ngươi đến xe ngựa phía sau lấy thức ăn và y phục sạch. Đi theo ta, từ nay không phải lo cơm ăn áo mặc."

Lưu quản gia lập tức đến đỡ lấy nam hài toàn thân rách rưới, dìu nó trở về xe ngựa. Sở Vũ cắn chặt môi, nhìn lướt qua gương mặt kiều nộn đáng yêu của Hoan Hoan, sau đó dập đầu với hắn, giọng run rẩy.

"Đa tạ."

Hoan Hoan nở nụ cười ngọt ngào tươi sáng, so với việc mua được hạt dẻ yêu thích còn mừng rỡ hơn. Tại Hưởng nhéo lấy mũi con bé, cất giọng ôn hòa.

"Đi thôi, ra ngoài quá lâu, ba ba con nhất định sẽ sốt ruột."

Đến cả hắn cũng không ngờ được, hôm đó chỉ là nhân tiện trên đường làm việc tốt, lại vô tình nhặt về phu quân tương lai cho nữ nhi.

Trọng Hoa đài nằm trên đỉnh núi, xung quanh là núi non trùng trùng điệp điệp, sáng ra có mây mù bao phủ, vô cùng thoát tục trữ tình. Chân núi cũng không hề thưa thớt, cư dân sinh sống trù phú nhộn nhịp. Chính Quốc càng nhìn càng thích, Trọng Hoa đài có tất cả tám viện, ngoài Ảnh Lương điện nằm ở vị trí trung tâm ra, mấy tòa lầu còn lại đều có cảnh quan bắt mắt.

Đi qua ngọn giả sơn là một đình hóng mát tinh xảo hoa mỹ vừa được xây dựng. Cậu quay sang nhìn hắn, nhoẻn miệng cười.

"Nơi này vẫn chưa có tên sao?"

"Chưa có." Tại Hưởng ghé vào tai thê tử thì thầm, tiếu ý nồng đậm. "Không bằng đêm nay Quốc nhi giúp phu quân thể nghiệm một chút."

"Hàm hồ." Chính Quốc hai má đỏ bừng, gấp gáp đẩy hắn ra. "Nếu bên kia đã là Ảnh Lương điện, vậy nơi này cứ gọi là Chúc Túy hiên đi."

Nắng mai vô hạn đẹp đẽ, hắn ôm người vào lòng, dịu dàng đặt lên trán cậu nụ hôn.

"Được."

(*) tên đặt dựa theo truyền thuyết về Lương Chúc.

.

Chính Quốc có thai, trên dưới Trọng Hoa đài đều vì tin này mà mừng vui khôn xiết. Tiểu Nguyệt Nhi tách vỏ hạch đào bỏ vào tay cậu, cười hì hì.

"Thảo nào dạo này khẩu vị của người lại thất thường như thế."

"Sinh đệ đệ! Ba ba, sinh đệ đệ! Con muốn dạy đệ ấy võ công." Hiên nhi phấn khích đến nỗi nhún nhảy vỗ tay, vô cùng hào hứng.

"Ba miếng võ mèo cào của đệ, ai mà thèm học." Hoan Hoan khinh bỉ bĩu môi, phe phẩy chiếc quạt bằng bạch ngọc trong tay.

Hiên nhi đỏ bừng mặt, cao giọng hừ lại. "Nếu là muội muội thì tốt nhất nên giống như A Nguyệt. Học theo điệu bộ ngang ngược hoang đường của tỷ, sau này kẻo không ai dám lấy."

"Để xem là ta không gả được cho ai, hay là không ai dám gả cho đệ." Hoan Hoan tức đến lồng ngực phập phồng, chống hông hung hăng mắng.

Chính Quốc nghẹn lời, cảm thấy cho dù đứa nhỏ trong bụng là nữ nhi hay nhi tử, cũng nhất quyết không thể để cho mấy tiểu nghiệp chướng này dạy hư. Cậu nựng phiến má non mềm của nhị nhi tử, ôn nhu hỏi.

"Vậy Cẩn nhi muốn đệ đệ hay muội muội?"

Kim Vũ Cẩn còn nhỏ tuổi, lúc này hơi sợ hãi mà níu lấy tay áo cậu.

"Muốn ba ba."

Trong lòng như chảy qua dòng nước ấm, Chính Quốc không nhịn được vui vẻ hôn lên má nhi tử, hai mắt cong cong.

"Tiểu tử thối, chỉ biết dẻo miệng." Hiên nhi phồng má, bị phát vào mông liền kêu lên oai oái.

"Được lắm, nhìn lại con xem. Công khóa trễ nải, học hành lười biếng, lúc nào cũng chỉ biết bày trò quậy phá. Mỗi lần nói chuyện với phu tử là một lần mất mặt, muội muội còn học tốt hơn con không biết bao nhiêu lần."

Chính Quốc hừ giọng, thằng bé vừa xoa mông vừa nhảy sang một bên.

"Đến lớp thật là chán muốn chết. Ba ba, người cho Sở Vũ ca ca học cùng với chúng con được không?"

Hoan Hoan hiếm khi lại đồng tình với đệ đệ, con bé ném đi cây quạt trong tay, nhào vào lòng cậu nài nỉ.

"Ba ba, Hiên nhi nói đúng đó. Người đồng ý đi mà, được không?" Hai mắt con bé sáng lên lấp lánh,  giọng ngọt ngào nũng nịu.

Đứa nhỏ Sở Vũ này ngày thường lạnh nhạt kiệm lời nhưng lại được lòng mấy hài tử nhà cậu, thật là hiếm thấy. Chính Quốc tựa tay lên mặt bàn, cũng không keo kiệt.

"Được rồi, nhưng nếu thành quả của các con không cải thiện, thì cứ coi chừng."

"Ba ba, tốt quá rồi, tốt quá rồi!" Mấy đứa nhỏ ôm lấy cậu, cười giòn giã, những cánh hoa bên ngoài cửa điện lả tả tuôn rơi, tươi đẹp vô cùng. Trái tim của Chính Quốc lúc này cũng trở nên mềm nhũn, nhìn hài tử của bọn họ mỗi ngày trưởng thành, là một loại hạnh phúc không gì sánh được.

Bảo bối trong bụng cậu, cũng phải nhanh chóng ra đời đi thôi.

Sau khi mấy đứa nhỏ đã rời đi, Chính Quốc khoác thêm áo choàng, xỏ hài ra ngoài ngắm tuyết. Bên ngoài tuyết và mai đỏ đều đang chậm rãi tung bay, diễm lệ không lời nào tả xiết, làm tầm nhìn nhất thời trở nên mờ mịt. Đến khi hoa rụng vãn đi rồi, bóng hình quen thuộc dần xuất hiện, Tại Hưởng đang chăm chú đắp một người tuyết theo ước nguyện của bọn nhỏ, cẩn thận tỉ mỉ.

Quang cảnh tựa như trong giấc mộng, giống như cậu vừa mới ngày hôm qua gả cho hắn, cũng giống như đã trải qua một kiếp.

Chính Quốc từng bước tiến lại, cầm ô che cho nam tử. Tại Hưởng ngẩng đầu, tình ý nối dài nơi đáy mắt triền miên không dứt, hắn ôn nhu mở miệng, lặp lại câu đã từng nói rất nhiều năm trước đây.

"Quốc nhi, ngoài này rất lạnh. Mau vào trong đi."

Hai mắt cậu bỗng trở nên cay nóng, dịu dàng đáp lại.

"Không lạnh."

Đông ấm hạ mát, đây chính là nhà của chúng ta.

.

Hoàn chính văn.



---

Mình viết bộ này đã hơn một năm rồi, chính xác là một năm ba tháng, cuối cùng cũng đã hoàn chính văn. Khi gõ những dòng cuối cùng này cảm xúc tự nhiên dâng trào, văn phong của mình còn nhiều thiếu sót, xây dựng câu chuyện lỗ hổng vô vàn, nhưng cảm ơn các cậu vẫn đọc những chữ mà mình viết, mang cho mình ấm áp không gì sánh được.

Mình đọc từng dòng bình luận, rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Mình chưa từng nghĩ sẽ có nhiều người quan tâm đến văn chương đơn điệu của mình như vậy, trong khi còn rất nhiều những tác phẩm xuất chúng ngoài kia.

Cuối cùng, cám ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trên quãng đường dài như thế. Một bộ truyện song tính, vấp phải những ý kiến trái chiều ngay từ đầu, nếu không có nguồn động viên khích lệ ấy, có lẽ mình sẽ chẳng thể nào tiếp tục. Cám ơn rất nhiều.

An.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net