Phiên ngoại 3: Nhân sinh thú vị viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đời này Chính Quốc cùng hắn có ba nữ nhi, ngoại trừ ấu nữ Kiều Kiều còn nhỏ tạm thời chưa nhắc đến, Nguyệt nhi là giống với tính cách của cậu nhất. Phu quân có được Đế tâm, Hoàng thượng đối xử với nhà họ không bạc, mấy đứa nhỏ đều có phong hào Quận chúa, nhưng trong phủ vẫn quen gọi đại tiểu thư nhị tiểu thư. Hoan Hoan được sủng từ nhỏ tính tình có chút cường thế, ra ngoài thì hùng hùng hổ hổ nhưng thực chất lại là quả hồng mềm, gặp phải ủy khuất chỉ biết về ôm đùi phụ thân làm nũng. Tâm địa con bé như dòng suối, thẳng thắn lương thiện lại ghét ác như thù, nếu không phải do được bảo bọc kỹ thì đã dễ dàng bị người khác lợi dụng.

Nguyệt nhi thì hoàn toàn ngược lại, bề ngoài ôn nhu mỹ lệ, là một cô nương yểu điệu như liễu, đứng yên cũng toát ra cốt cách của mỹ nhân. Nhưng con bé lại có đủ tâm kế, xuống tay cũng dứt khoát gọn gàng, trực tiếp đem tâm tư của những kẻ muốn bò lên giường hắn cùng lôi kéo Hiên nhi những năm qua thẳng tay đánh gãy, trong nhà quản lý chặt chẽ đến không một kẽ hở, việc làm ăn bên ngoài cũng xử lý thực lưu loát. Dưỡng ra được một nữ nhi như vậy Chính Quốc mãn nguyện vô cùng, toàn bộ Quận Vương phủ gần như giao vào tay nàng xử lý, hạ nhân không ai không dám nghe lời Nhị tiểu thư.

Cậu tựa vào nhuyễn tháp lót đệm mềm, bên trên thêu hoa mai bằng chỉ vàng theo lối Tô Châu, nhìn Nhị nữ nhi từ ngoài cửa tiến vào. Kim Vũ Nguyệt năm nay mười sáu, mỹ mạo như hoa như ngọc, tư thế đoan trang tú lệ, cử chỉ không tìm ra được nửa điểm sai sót. Chính Quốc thở dài than, ai cưới được đứa con gái này của cậu, đúng là nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Sau này nếu không gả vào nhà quyền quý, thì cũng thật uổng cho một thân công phu hơn người của nữ nhi.

"Có chuyện gì sao?" Cậu nắm lấy tay con gái, để nàng ngồi xuống ghế bên cạnh. "Quyền quản gia đều đã giao hết cho con, cứ việc làm theo ý muốn. Có phụ thân con và ta ở đây, không ai dám nói gì."

"Cũng không phải việc gì lớn ạ." Kim Vũ Nguyệt khẽ lắc đầu, ngắn gọn trình bày. "Có nha hoàn muốn leo lên giường Sở Vũ ca, bị tỷ tỷ bắt được, tỷ ấy liền động thủ tát nàng ta một cái. Không ngờ Sở Vũ ca vậy mà lại bảo hộ cho nha hoàn kia, ngăn lại tỷ tỷ. Đại tỷ trước giờ đối với huynh ấy thế nào mọi người đều biết, người ta luôn lạnh nhạt với tỷ nhưng lại ra mặt vì một người ngoài như vậy, Đại tỷ dĩ nhiên không chịu được. Con đã làm chủ bán nha hoàn kia ra ngoài, nhưng Đại tỷ tới giờ vẫn luôn nhốt mình trong phòng, khẳng định không dễ chịu."

Chính Quốc nhíu mày. "Cũng thật là, Hoan Hoan từ bé đến giờ thấy vương tôn quý tộc cũng không vừa mắt, cố tình chỉ thích mỗi đứa nhỏ Sở Vũ này. Vũ nhi cái gì cũng tốt, nhưng lại là người cố chấp, thằng bé tuyệt đối không muốn cùng nữ nhi của ân nhân xảy ra quan hệ, chỉ sợ tỷ tỷ của con còn ăn khổ dài."

Sở Vũ được họ cứu về từ nhỏ, cậu cũng chưa từng xem thằng bé giống nô tài mà coi như hài tử trong nhà mà đối đãi, cho ăn cơm cùng bàn, theo Hiên nhi làm thư đồng vừa học văn vừa luyện võ. Hắn lớn lên khí khái bất phàm ngũ quan tuấn lãng, thể chất luyện võ cũng rất tốt, nếu ra ngoài khẳng định không khó đạt được công danh nhưng vẫn luôn trụ lại trong phủ, hiện giờ làm nhất đẳng hộ vệ chịu trách nhiệm trị an, còn ra ngoài thay cậu xử lý không ít việc kinh thương.

Mà khó có được nhất lại là nhân phẩm cương trực cùng đoan chính, không hề dựa vào sự ưu ái của họ mà kiêu căng ngạo mạn, từng bước dùng năng lực hơn người đạt được sự tín nhiệm của hạ nhân. Từ bé đã thay cậu bảo hộ mấy đứa nhỏ chặt chẽ giống như huynh trưởng, lý do duy nhất khiến hai người không nhận hắn làm nghĩa tử là vì Hoan Hoan, sau này bọn họ còn muốn nhận con rể nha.

Nhưng hành trình này coi bộ gian nan không ít.

Cậu chép miệng. "Chuyện này tạm thời không nói nữa, nhưng ta thấy Vương tử là thật lòng thích con..."

Vương tử trong lời Chính Quốc đương nhiên là hài tử Lân Dương từ nhỏ đã kiên quyết đòi lấy đại nữ nhi nhà cậu, nhưng cuối cùng vòng đi vòng lại thế nào lại sa vào lưới tình của nhị nữ nhi.

Kim Vũ Nguyệt hai mắt tức thì trở nên rét lạnh. "Ba ba, người không cần phải nói nữa. Hắn là lôi kéo Đại tỷ không được liền đánh chủ ý lên con? Nữ nhi mặc dù không phải tài năng hơn người nhưng cũng tuyệt đối không bao giờ làm chuyện dẫm đạp mặt mũi, tình nguyện làm thế thân cho kẻ khác."

"Không phải như vậy chứ?"

Chính Quốc thở dài, lúc nhỏ ham thích nhất thời sao có thể coi là thật? Quan trọng là sau này quen biết lâu dài, tâm của hài tử này luôn hướng về Nhị nữ nhi. Nhưng tự tôn của con bé còn cao hơn trời, tầm nhìn vốn thông tuệ sáng suốt cũng bị sự chấp nhất cố tình che lấp, hoàn toàn lờ đi một mảnh chân tâm của Vương tử.

Bên ngoài có tiếng bước chân vọng lại, Kim Tại Hưởng một thân hắc bào, giận dữ phất tay. "Tây Lương gửi sứ giả tới nhà chúng ta, muốn cùng Nguyệt nhi trao đổi thiếp canh, gả cho thằng nhãi Lân Dương kia. Thật coi nữ nhi của ta là mặt hàng tùy ý chọn? Hắn nghĩ nơi này là nơi nào? Không muốn đứa này thì lấy đứa khác? Nguyệt nhi đừng sợ, có phụ thân và ca ca ở đây, tuyệt đối không để con phải chịu ủy khuất."

Con bé làm sao chịu nổi vũ nhục cỡ này, hai mắt đã hồng rực. "Phụ thân, ba ba, con còn chút việc phải xử lý, xin phép ra ngoài trước."

Chính Quốc nhìn nữ nhi vội vàng chạy mất, hận không thể lao đến cào mặt phu quân, oán trách hắn nói không lựa lời. "Sao anh lại lỗ mãng như thế? Chuyện hôn sự của nữ nhi tuy rằng quan trọng, nhưng còn chưa đến lượt anh động tay chân."

Hắn đau lòng nữ nhi cậu thế nào không hiểu, nhưng làm như vậy cũng quá không hợp lý lẽ. Văn hóa ngoại quốc cởi mở, Lân Dương tính tình trực diện thẳng thắn, xác định muốn ở với Nguyệt nhi cả đời liền nhanh chóng báo với cha mẹ, muốn cưới nàng về. Nhưng như vậy lại làm người khác dễ hiểu lầm hắn tùy tiện không nghiêm túc, không thật lòng với con gái nhà người ta. Dù gì thì mọi chuyện cũng đã sẵn rối tinh rối mù, phu quân cậu thì tốt rồi, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn!

Tại Hưởng gãi mũi, thấy thê tử tức giận liền thức thời nhanh chân tiến đến ôm cậu, tựa đầu lên vai người kia vừa xin lỗi vừa nói lời ngọt. Nghề thê nô này hắn cũng đã làm gần hai mươi năm, kinh nghiệm xác thực phong phú, quả nhiên qua một lúc Chính Quốc không còn giận nữa, quay lại trừng mắt nhìn hắn.

"Tây Lương kia cũng là quá xa, anh không muốn nữ nhi gả đi nơi đó." Hắn dẩu miệng lầu bầu, gương mặt tuấn mỹ bức người qua năm tháng chỉ thêm phần trầm ổn, nhưng ở trước mặt cậu phần trầm ổn này cũng không giữ được.

"Việc này chúng ta quản được sao? Nhưng nếu nữ nhi không thích, em cũng sẽ không ép uổng."

Chính Quốc đẩy hắn ra, ngồi xuống ghế thổi trà. "Chuyện của Hoan Hoan anh nên lựa lời nói với Vũ nhi đi, để thằng bé sớm thông suốt một chút. Nhà chúng ta chọn phu quân cho nữ nhi cũng không phải chỉ nhìn vào dòng dõi."

"Tuân mệnh." Hắn buồn rầu đáp lời, con gái lớn đúng là không giữ được. Thê tử còn ghét bỏ hắn lớn tuổi, bây giờ muốn ôm cũng không cho ôm nữa.

Chính Quốc nhìn trượng phu phụng phịu, trong lòng buồn cười, cũng không thèm lại dỗ hắn. Có gan thì cứ dỗi đi, xem anh làm vậy được bao lâu?

"Sinh được năm đứa, không đứa nào làm em bớt lo. Tính cách còn khác nhau như vậy, anh nói xem có phải hồi nhỏ anh bị đa nhân cách không?" Cuối cùng vẫn là không nỡ nhìn người kia mặt ủ mày chau, cậu kéo tay hắn ngồi xuống ghế, bắt đầu kể lể.

"Hiên nhi tính tình lưu manh cẩu thả, giỏi nhất là gây chuyện, mồm mép tép nhảy, ai cũng cãi không lại hắn. Nữ nhi của Chí Mẫn ca mới đến đây chơi vài ngày đã bị hắn chọc cho tức chết, trong phủ loạn cào cào không có một ngày yên ổn. Mà hắn quậy phá trong nhà còn đỡ, chỉ sợ tiếng xấu đồn xa, cả vùng này người người đều biết."

Tại Hưởng bất đắc dĩ mở miệng. "Nghịch tử này đúng là quá thiếu đòn, đợi hôm nay hắn về nhà anh nhất định nghiêm trị một trận."

Thật ra cũng không hẳn như vậy, Đại nhi tử thông minh trí tuệ, chỉ có hắn đắc tội với người khác chứ không có ai dám đắc tội với hắn. Nhưng cũng là quá mức hỗn hào, tuần trước còn chọc cho tri huyện đại nhân tức hộc máu đến giờ chưa dậy được, nếu không nghiêm trị sau này rất có khả năng sẽ trở thành hỗn thế ma vương. Chí Mẫn ca gửi ái nữ Phác Thanh Thanh đến đây là có ý muốn cho nàng cùng Hiên nhi bồi dưỡng tình cảm từ sớm, nhưng cậu nghẹn nửa ngày cũng chưa nói được con trai mình vốn không phải dạng nên dây vào.

"Còn Cẩn nhi nữa, nam nhân bộ dạng đẹp như vậy để làm gì? Tính tình lạnh nhạt như khúc gỗ, cả ngày không nói được quá mười từ. Hắn mới mười ba mà đã học hành muốn bệnh, tay lúc nào cũng không rời sách, nào được hoạt bát hiếu động như những hài tử khác?" Chính Quốc rầu rĩ nói.

Nhị nhi tử của cậu bộ dạng giống như trích tiên, ngũ quan xuất chúng, quý khí mười phần. Ai vừa nhìn hắn cũng đều không nhịn được kinh diễm, không tin được là gương mặt này có thật, diện mạo như vậy mà xuất hiện trên quý công tử hòa nhã lễ độ, ôn lương cung khiêm thì tốt rồi. Nhưng cố tình hắn lại không thích nói chuyện, tính tình nhạt nhẽo cứng nhắc, với người nhà còn đỡ, với người ngoài cậu chỉ biết ngại ngùng. Mọi người thấy hắn đẹp như vậy đều vây quanh rất đông, nhiệt tình trò chuyện, nhưng hắn chưa từng ném cho ai nửa phần chú ý, làm họ xấu hổ muốn chui xuống đất.

Cái dạng tính cách kiêu ngạo tự kỷ này, còn khó đào tạo hơn cả Đại nhi tử.

Tại Hưởng nén cười, nghiêm túc nói. "Tiểu tử này chính là đọc quá nhiều sách, lát nữa anh liền sai người mang hết sách trong phòng hắn đi đốt, xem hắn còn không chịu ra ngoài nhìn người khác nữa không?"

Chính Quốc đối với kế sách lung tung bát nháo này của phu quân không nhịn được giơ tay đánh vào vai hắn, phì cười. "Đều là do anh làm gương xấu, hài tử em sinh ra đáng yêu như vậy, sao có thể dưỡng thành dạng tính tình này?"

"Được, được, đều là do anh." Tại Hưởng bắt lấy nắm tay nho nhỏ đang đánh hắn, không ngừng hôn lên. Giọng hắn trầm khàn ấm áp, mắt phượng thâm thúy nhìn cậu ẩn chứa ý vị. "Hài tử có chuyện của hài tử, chúng ta có chuyện của chúng ta. Em không cần phải muộn phiền nhiều như vậy, có đúng không?"

Làm phu thê bao năm sao cậu có thể không hiểu ý tứ trong đó, gò má liền hơi đỏ, sóng mắt chứa tình. "Em..."

"Phụ thân, ba ba, nhìn này! Lân Dương ca ca và Nhị tỷ đuổi bắt vui quá!"

Tiếng cười khanh khách của ấu nữ Kiều Kiều đột ngột vang lên, con bé vừa cười vừa vỗ tay, chạy vào phòng bám lấy cậu chỉ ra cửa lớn.

Chính Quốc giật nảy mình tách ra khỏi hắn, bầu không khí ái muội bỗng chốc đều tan vào thinh không. Tại Hưởng vừa ngại ngùng vừa hậm hực buông tay thê tử, thầm nhủ tối nay nhất định phải đòi lại.

Chỉ thấy bên ngoài thiếu niên dung mạo xuất chúng khí chất hơn người đang đuổi theo nữ nhi của cậu, tuyệt vọng hô. "A Nguyệt, ta là thật lòng thích muội, cũng không chút nào liên quan đến tỷ tỷ của muội!"

Kiều Kiều tựa vào bên người cậu hứng chí bừng bừng cắn hạt dưa, vừa ăn vừa xem đến thống khoái. Còn cái tiểu ma đầu này nữa, lúc nào cũng sợ thiên hạ chưa đủ loạn, giỏi nhất là ra ngoài tạo nghiệt còn giả bộ ngây thơ.

Cậu quay đầu nhìn hắn cùng cười khổ. Vậy mới nói, hài tử không thể sinh quá nhiều!


---
Món quà cuối năm cho những ai muốn biết bọn nhỏ sẽ trưởng thành như thế nào, nhưng vì chưa có thời gian nên viết đều rất ngắn. Mọi người thích nghe thêm về nhân vật nào ͜ ʖ

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, hi vọng năm tới những readers đáng iu của mình có thể ước gì được nấy, hoàn thành tất cả tâm nguyện còn dang dở. Gửi cho mọi người thật nhiều tình yêu

An.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net