Phiên ngoại 4: Mộng hoa xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện về Sở Vũ x Hoan Hoan.

Chúc các bé yêu chuẩn bị bước vào kỳ thi lớn có thể phát huy hết sức, thuận lợi đậu vào trường mong muốn. Hi vọng tương lai rực rỡ đáng mong chờ đều đang mở ra với các em (*'ω`*)
---

Đêm qua có mưa nhỏ, trên đường lát đá xanh vẫn còn phủ đầy sương, sáng sớm ở trên đỉnh núi, hầu như cái gì cũng nhìn không rõ. Thiếu nữ mặt mày phá lệ tinh xảo, bàn tay nõn nà như ngọc nhấc lấy một góc váy mã diện màu lục nhạt, tầng tầng bích ba nhẹ nhàng rũ xuống, nhìn qua mười phần mềm mại nhu mỹ. Kim Vũ Hoan hít vào một hơi, vuốt phẳng áo ngắn cân vạt màu vàng thêu hoa trên người. Rất tốt, nhị muội nói với nàng nam nhân nào cũng thích nữ tử kiều nhược một chút, nàng bằng lòng vì hắn phí tâm tư.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại rất nhanh, eo nhỏ được vòng tay vững vàng ôm lấy, kéo nàng vào lòng. Kim Vũ Hoan xây xẩm mặt mày, nhìn lên ngũ quan tuấn mỹ của nam tử, hơi ấm của hắn lướt trên da thịt mịn màng trơn bóng, làm tim nàng đập nhanh đến hô hấp cũng đau.

"Nàng đến." Từ Sở Vũ khẽ cười, gương mặt hắn thường ngày không biểu cảm, nhưng mỗi khi cười lên lại ấm áp đến nỗi làm người khác cảm tưởng như đang tắm mình trong gió xuân, trầm mê si luyến.

Kim Vũ Hoan hai chân mềm nhũn, cảm nhận môi mỏng của người kia áp tới, mơn trớn phiến môi ướt át của nàng hết lần này đến lần khác. Cánh tay người kia siết lấy eo nàng, mạnh mẽ như muốn khảm luôn thân hình yểu điệu của nữ hài vào ngực.

Người này trước mặt người khác thì vô tình với nàng, lạnh lùng đến nỗi không buồn cho nàng một ánh mắt, sau lưng lại là bộ dạng vô sỉ cầm thú, bắt nạt nàng hết lần này đến lần khác đều tiếp không được, buông không xong.

Ai cũng nghĩ chỉ là một màn nước chảy vô tình hoa rơi hữu ý. Không biết rằng hai người họ sớm đã ở bên nhau.

Kim Vũ Hoan hai mắt mê man, ở trước ngực hắn đứt quãng hô to gọi nhỏ. Bàn tay mềm mại không xương khẽ đẩy hắn ra, hai má trắng mịn đã được rặng mây hồng phủ kín. "Chàng bỏ ta ra trước đã."

Từ Sở Vũ nhướng một bên mày, cười khẽ. "Chẳng phải nàng nói nàng cứu mạng ta, ta nhất định phải lấy thân báo đáp ư?"

"A Vũ..." Kim Vũ Hoan quẫn bách cắn chặt môi, giống như cánh đào bị bấm lên một cái, nhìn qua phi thường chọc người khác giày vò.

Nam tử cố gắng điều chỉnh tâm tình hỗn loạn, mắt lướt qua y phục màu sắc thanh thuần tươi mới trên người nàng, không giấu được một tia kinh diễm.

"A Nguyệt chọn cho ta đấy." Lông mi dài như cánh quạt của nàng rũ xuống, môi nhỏ bĩu ra. Bỏ phí nhiều tâm tư cho hắn như vậy, nhưng cái gì người kia cũng không hiểu.

"Đẹp lắm." Sở Vũ khàn giọng, nâng cằm nàng lên, lại hôn.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, có lẽ vì Hoan Hoan yêu hắn, cũng thật sợ hắn. Thói quen này đã kéo dài nhiều năm, bên ngoài nàng ngang ngược khó chiều cách mấy, trước mặt người kia đều đổi thành dáng vẻ mềm mại ôn nhu, so với nước còn muốn kiều nhuyễn hơn.

Sở Vũ vòng tay qua đùi nàng nâng lên, Kim Vũ Hoan tựa đầu lên vai hắn, để người kia bế nàng vào phòng.

"Quận chúa..."

"Ta không có tên sao?" Hoan Hoan khẽ hầm hừ, ngón tay chọc vào bả vai nam tử, làm nũng. "Chàng mau gọi tên ta."

Đầu lưỡi Từ Sở Vũ chua xót, chuyện đến nước này, ngay cả hắn cũng đã trầm luân, yêu nàng đến mức không thể quay đầu. Kế hoạch chu toàn xuất hiện một vết rách, xé đi toàn bộ tham vọng trả cừu hận trước đó.

"Hoan Hoan... Hoan Hoan..." Tiếng thở của nam nhân ngày càng mất khống chế, thiếu nữ thỏa mãn thơm lên khóe miệng hắn, nở nụ cười thẹn thùng.

Thật xin lỗi, mỗi một ngày, thời thời khắc, hắn đều bị gánh nặng như lăng trì nghiền nát. Thảm họa diệt môn, sao có thể bình an làm một người tốt?

Hắn không có thời gian cho nữ nhi tình trường, càng không thể tổn hại nhân luân mà kéo nữ nhi của ân nhân cùng vào địa ngục. Nàng thuộc về nơi ngập tràn ánh sáng, cửu lao tăm tối này, mình hắn chịu đựng là đủ rồi.

.

Kim Vũ Hoan tháo khuyên tai hồ điệp bằng bạch ngọc của nàng ném xuống bàn, cả người giận dữ. Người bên ngoài vừa vặn nghe thấy tiếng động, hồ nghi vén rèm bước vào.

"Tỷ tỷ?"

Nàng cố gắng điều chỉnh tâm tình, cười khẽ. "A Nguyệt đến rồi. Không sao, ban nãy tỷ tỷ trượt tay."

Kim Vũ Nguyệt đương nhiên không tin cái lý do chắp vá này, nàng bất đắc dĩ tiến đến, tự pha cho mình một ấm Quân Sơn Ngân Châm, cũng không gọi nha hoàn vào hầu hạ.

"Chúng ta lớn lên cùng nhau, ta có thể không hiểu tính tình của tỷ?" Kim Vũ Nguyệt thở ra một hơi, mím môi tìm cách lựa lời. "Sở Vũ ca..."

"A Nguyệt, ta rốt cuộc cũng tỉnh ngộ rồi. Chấp mê bất ngộ với một người trong mắt không có mình, chỉ tổ lãng phí thời gian đau lòng. Quận chúa ta cũng không phải không có ai để gả." Kim Vũ Hoan nói liền một hơi cắt ngang, nàng đi đến bàn trang điểm, lại lấy ra đôi khuyên tai hồng ngọc màu sắc rực rỡ, dịu dàng cười. "Tuần trước Chu công tử mời ta đi thưởng hoa nhưng hiềm rằng hôm đó không đi được. Muội giúp ta đưa bái thiếp qua đó, sáng mai đền bù cho hắn."

Kim Vũ Nguyệt suýt nữa đánh rơi chén trà trên tay, cả kinh nhíu mày. "Chu công tử mà lần trước tỷ mắng là mặt mày như khỉ, nhàm chán vô vị?"

"Lúc đó ta hơi nóng vội, chưa nhìn ra được điểm tốt của Chu Thiên Trình." Hoan Hoan cứng họng, đỏ mặt nhớ lại lần trước nàng còn mắng hắn là hậu duệ của Chu Công, nói không được ba câu liền khiến nàng buồn ngủ. "Sau này ngẫm lại, Chu công tử thật sự là nam nhân tốt. Tướng mạo đoan chính, hiền hậu ôn nhu lại hiểu lòng nữ nhân. Rất thích hợp để yêu đương."

Trước bộ dạng như nhìn thấy quỷ của muội muội, Kim Vũ Hoan dịu dàng phóng khoáng nở nụ cười, mỹ mạo sáng lạn đến kinh động nhân tâm, một lời không thể nào tả hết.

Bông hoa tai trong lòng bàn tay nàng vì bị siết chặt mà mạnh mẽ cứa vào, làm da thịt non mềm nhỏ máu. Từ Sở Vũ vậy mà không chút lưu tình, nói rằng từ giờ hắn với nàng cho dù ở bất cứ nơi nào trên thế gian này, cũng không còn quan hệ.

.

Đêm khuya không có trăng, bầu trời tối đen như mực.

Từ Sở Vũ không một thanh âm nhìn lại căn phòng hắn từng ở suốt mười mấy năm. Hắn rũ mi, lấy ra khăn lụa trắng tinh từ trước ngực, mảnh lụa mềm mại nhu mỹ, cẩn thận bọc một chiếc hoa tai bạch ngọc ở bên trong. Vật này của nàng vô tình rơi ở chỗ hắn, Từ Sở Vũ trước nay đều chưa từng có ý định trả lại.

Chìm trong mộng cảnh ấm áp tươi đẹp thật lâu, cuối cùng cũng đến lúc phải tỉnh. Một hồi tình cảm như trăng như gió nhanh như thế liền bị chôn vùi.

Sở Vũ tự giễu nhếch môi, hắn không ngờ vậy mà vẫn còn biết đau lòng.

"Chẳng phải định ra đi không nói một lời rồi sao? Chàng còn luyến tiếc cái gì?"

Thanh âm đột ngột vang lên phá tan yên tĩnh, Kim Vũ Hoan hai mắt đỏ bừng bước ra, giọng nói nàng khàn đặc.

"Nàng..." Từ Sở Vũ kinh ngạc đến toàn thân đông cứng, không nói nên lời. Hắn nên nhanh chóng rời đi thôi, nhưng người kia lại bắt đầu khóc.

Nữ hài vốn đã mỹ lệ yếu ớt, giờ lại bày ra dáng vẻ thiên đại ủy khuất như vậy, ai có thể không đau lòng?

"Nàng khóc cái gì? Không được khóc." Từ Sở Vũ bất đắc dĩ mím môi tiến lại, lòng dạ sắt đá cũng bị những giọt nước mắt này của nàng gọn gàng gột sạch.

Kim Vũ Hoan nhanh chóng bắt lấy cơ hội, nàng đưa tay lên gạt đi nước mắt. "Mang ta đi cùng."

Nàng biết nếu không khóc, người kia nhất định sẽ không mềm lòng.

"Hồ nháo!" Sở Vũ nhíu mày, lạnh lùng. "Còn không mau quay về phòng?"

Kim Vũ Hoan dường như đã lường trước được phản ứng của hắn, nàng sụp xuống đất, hai mắt đỏ lên. "Ta đã là người của chàng. Bây giờ một là chàng cưới ta, hai là mang chúng ta để cùng một chỗ. Sau này đến khi ta đã triệt để chết tâm rồi, sẽ tự mình rời đi."

Nàng nức nở. "A Vũ, bây giờ nếu chàng nhất định đơn độc bước chân ra khỏi căn phòng này, chờ đợi ta chỉ còn am ni cô hoặc thước lụa trắng. Ta sẽ không tha thứ cho mình."

"Ta còn chưa làm gì nàng!" Từ Sở Vũ căng da đầu quát, trong lòng bị lửa giận đốt cháy, hắn nào dám không có liêm sỉ mà làm ra hành vi bại hoại với nàng? Yêu nhiều cũng chỉ để trong lòng, đã sớm biết không có kết quả, sao dám để nàng chịu nửa phần ủy khuất.

Kim Vũ Hoan vẫn bày ra dáng vẻ bị phụ bạc, quyết không lùi bước. "Ta đi theo chàng, sẽ yên tĩnh ngồi đợi chàng, nấu cơm cho chàng, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến công sự của chàng."

Sở Vũ cắn chặt môi, nói hắn không vui mừng là nói dối. Được người trong lòng yêu thương nhiều như vậy, có nam nhân nào mà không thấy tự hào? Chỉ là việc này quá mức nguy hiểm, hắn nhất định không...

Chạy theo quá nhiều năm, Hoan Hoan nhìn qua là biết hắn lại chuẩn bị đánh ngất nàng, lập tức đưa tay lên thề. "Sáu tháng. Qua nửa năm, nếu vẫn không lay chuyển được chàng, ta liền quay về nhà ngoan ngoãn sống tốt, sạch sẽ quên đi chàng."

"..."

Hai mắt nàng rực rỡ chiếu sáng, hắn biết cả đời này cho dù phía trước là núi đao biển lửa, chỉ cần người trước mặt này cười lên một cái, hắn cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Sợi chỉ số mệnh cuốn giữa hai người, sợ rằng kiếp này muốn gỡ cũng không được.

.

Sáng sớm, cửa phòng ở viện phía đông của Trọng Hoa đài bị mở tung, thân ảnh nho nhỏ lao vào tìm kiếm. Không lâu sau, tiếng hét chói tai vang lên kinh thiên động địa, phỏng chừng trong bán kính tám ngàn dặm đều bị đánh thức.

"Phụ thân, ba ba, đại tỷ bỏ nhà theo trai rồi!!"

Khi mọi người đuổi tới thì cũng đã muộn, chỉ thấy một Kiều Kiều hổn hển la hét thất thanh, chủ nhân của căn phòng đã biến mất không còn dấu vết.

Kim Tại Hưởng cầm phong thư báo bình an của nữ nhi bảo bối trong tay, không khí xung quanh sớm đã lạnh xuống giống âm tỳ địa ngục. Hắn nghiến răng, xương tay vì siết quá mạnh mà cảm giác như bị bóp nát. Kim Vũ Hiên đổ mồ hôi lạnh, nhìn phụ thân thường ngày ôn hòa để lộ sát ý mà âm thầm thắp cho huynh đệ kết nghĩa một nén nhang.

Nữ nhi đang êm đẹp nuôi mười mấy năm, hắn làm phụ thân cũng chưa từng dám nặng lời với nàng, còn định cả đời nuôi trong nhà không gả. Tên đáng chết kia vậy mà dám không nói một lời, vụng trộm mang theo nàng cao chạy xa bay?!

"Sau này gặp lại Từ Sở Vũ, các ngươi trước hết đánh hắn ba mươi quyền! Sau đó muốn nói gì thì nói."

Mọi người đều đã biết trình độ bao che khuyết điểm của hắn, ai nấy đều thức thời ngậm miệng, không dám lên tiếng.

Chính Quốc ngược lại cực kỳ trấn tĩnh, quay sang hai nhi tử bên cạnh. "Đừng nghe phụ thân các con nói bậy. Trước hết phái người dò la xem nàng đang ở chỗ nào, âm thầm điều động thêm nhân thủ bảo vệ. Chuyện này chỉ trong nhà chúng ta biết, bên ngoài cứ nói là Hoan Hoan về nhà ngoại tổ chơi là được."

Kim Vũ Cẩn gật đầu. "Chi bằng chúng ta nhờ Nhị tỷ phu giúp đỡ, đông người nhiều sức."

Thường ngày chỉ bằng hai tiếng "tỷ phu" thôi cũng đủ khiến cho Kim Vũ Nguyệt đánh hắn thừa sống thiếu chết. Nhưng bây giờ tỷ tỷ chưa rõ tung tích, nàng cũng không có tâm tình để ý, gấp gáp tán thành. "Ta đi nói với Lân Dương một tiếng."

Kim Tại Hưởng nhìn nhị nữ nhi cũng xách váy chạy đi, trong lòng đau đến nhỏ máu. Con gái như hoa như ngọc tân tân khổ khổ nuôi biết bao lâu, cuối cùng cũng chỉ tiện nghi cho kẻ khác.

Kiều Kiều cảm nhận được ánh mắt của hắn, trong lòng thầm hô không xong, vội vàng trốn sau lưng cậu.

Ây nha, lão cha có bản lĩnh thì lại cùng ba ba sinh thêm đi, đừng vì vậy mà quản chặt con!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net