Chap 16: Come Back Home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em không cần nói nữa." Kim Taehyung lên tiếng, trên mặt đầy vẻ thống khổ nhưng miệng lại cười vô cùng gượng gạo.

Jeon Jungkook không hiểu ra làm sao, vẻ mặt bi thương đó của hắn là có ý gì, không lẽ cậu đã muộn rồi sao? Tình yêu của cậu khiến hắn cảm thấy khó chịu sao?

Jungkook tự trách mình vừa đắc ý lại vừa quá vội vàng. Cậu cứ nghĩ hắn sẽ luôn luôn yêu cậu, vì vậy lúc có ý định sang Mỹ cậu đã rất tự tin. Thế nhưng cậu làm sao cũng không nghĩ tới khả năng hắn đã cạn tình cạn nghĩa với mình, nhỡ đâu hắn đã có người yêu rồi, nhỡ đâu ông bà nội hối thúc hắn cưới một cô gái Mỹ nào đấy môn đăng hộ đối, nhỡ đâu hắn đã kết hôn rồi, nhỡ đâu...

Càng nghĩ lại càng đau lòng gấp bội, thế nhưng cậu không thể nào từ bỏ, đã cất công tới tận đây rồi, chi bằng cứ nói hết cho nhẹ lòng rồi chuyện sau này từ từ tính.

"Không thể. Hôm nay em nhất định phải nói với anh." cậu cứng rắn nói, giọng điệu nghe rất cố chấp, nếu không nói ra sẽ không thể trở về.

Hắn nghe vậy chỉ biết nhắm mắt thở dài, thật sự phải làm đến bước này sao? Sự đau đớn như xé nát tâm can này, cậu nhất định bắt hắn phải trải qua sao?

Được thôi, nếu như đó là điều cậu muốn ngay lúc này.

Lần cuối cùng, hãy để hắn được nhìn thấy cậu vui vẻ với quyết định của mình, hãy để hắn được nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của cậu, dù cho hắn phải đổi lấy bằng sự tổn thương của chính bản thân mình.

"Được. Em nói đi." hắn cố trấn tĩnh lại, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của cậu.

"Taehyung à, em biết em đã từng lấp lửng, em đã từng không hiểu trái tim mình, em đã từng quá trẻ con chỉ biết dựa vào cảm xúc của mình mà không nghĩ cho anh. Em thừa biết anh có tình cảm với em, nhưng em lại lợi dụng nó để dựa dẫm vào anh, ích kỉ muốn anh ở bên cạnh mình nhưng lại không thể cho anh một tình yêu. Lúc anh rời khỏi em, em đã từng rất sốc, em cảm thấy cô đơn và trống trải, em không còn muốn ra ngoài với anh Namjoon nữa, em chỉ biết ngồi ở nhà nhớ anh. Càng nhớ em lại càng muốn mình phải thành công hơn nữa, em phát hiện mình có tình cảm với anh thì cũng là lúc anh quyết định kết thúc sự dây dưa giữa chúng ta. Em tự cho đó là một thử thách em phải vượt qua, em cố gắng nỗ lực để đạt được thành công, em muốn chứng tỏ cho anh thấy em thực sự đã trưởng thành rồi, em cũng có thể làm được một việc gì đó thật tốt, em cũng đã hiểu như thế nào mới gọi là yêu. Hôm nay em đến đây với vô vàn điều muốn nói, nhưng em nghĩ những thứ đó không còn quan trọng nữa. Em sẽ chỉ hỏi anh một điều duy nhất thôi, rằng Kim Taehyung à, anh có còn muốn bắt đầu yêu đương với em không?."

Làm được rồi. Cuối cùng cậu cũng nói được rồi, điều mà mình luôn ấp ủ, điều mà mình luôn cất giấu. Cậu xem như nhẹ nhõm đi được vài phần, phần còn lại chính là đáp án từ hắn.

Taehyung từ đầu tới cuối đều nghe không sót chữ nào, trái tim rơi từ trên cao xuống của hắn như được cứu sống trở lại, hắn như mở cờ trong bụng, vui đến mức không biết nói gì.

Đứa nhóc này, cuối cùng hắn cũng đã đợi được rồi. Thật may mắn khi hắn vẫn không thực sự buông tay. Thật mãn nguyện, thật hạnh phúc, thật vui vẻ làm sao!

Một người đàn ông đã có tuổi như hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự hưng phấn của thời thanh niên trai tráng, tựa như một cậu nhóc mới dậy thì được crush tỏ tình, biểu cảm quả thực có chút ngây ngô.

Thế nhưng vẻ mặt đó cũng không kéo dài quá lâu, hắn nhanh chóng khoác lên mình bộ mặt không cảm xúc nhìn cậu khiến cậu cảm thấy hơi run rẩy.

Vậy là sao? Hắn tức giận? Hay hắn đã hết cảm xúc với mình rồi? Jungkook nghĩ ngợi lung tung ở trong đầu, nhưng chỉ toàn thấy đau lòng chứ không còn mong đợi nữa.

"Em nói xong chưa?"

Cậu gật gật đầu, hai tay bấu vào góc áo sơ mi nhăn nhúm.

"Em suy nghĩ thật đơn giản, Jeon Jungkook. Em nghĩ rằng tình cảm là thứ có thể mang ra đùa giỡn sao? Tôi yêu em, nhưng chính em là người cự tuyệt tôi trước, chính em là người vứt bỏ tình cảm đó. Vậy thì hiện tại em nghĩ liệu tôi có còn yêu em không? Đã ba năm rồi... "hắn dùng giọng điệu chất vấn cậu, thể hiện hắn đang tức giận.

Jungkook viền mắt đã bắt đầu đỏ, đáng lẽ cậu là một diễn viên nên sẽ rất dễ dàng kiềm nén cảm xúc của mình, thế nhưng trước mặt người đàn ông này cậu vẫn mãi chỉ là một cậu bé đơn thuần mà thôi.

Hắn nói đúng, là cậu không có tư cách bắt hắn phải chờ đợi cậu, là cậu không cho hắn hy vọng, là cậu không cho hắn niềm tin thì hắn làm sao có thể giữ mãi thứ tình cảm đã đi vào ngõ cụt ấy được.

Trái tim cậu như rơi vào đáy vực, quả thực đã hết hy vọng rồi, cậu đã đến muộn rồi.

"Em trả lời đi." hắn lại nói

"Em...em xin lỗi. Em...em nghĩ mình nên rời khỏi đây." cậu quẹt nhanh nước mắt sau đó vội vã đứng lên.

Đôi chân cậu loạng choạng bước tới cửa phòng, bàn tay đã nắm chặt trên tay cầm, nhưng rồi bỗng nhiên vai cậu bị lực đạo rất mạnh kéo ngược trở lại, hắn ép cậu tựa lưng vào cánh cửa, nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

Hai người gần nhau trong gang tấc, hắn dùng hai tay chặn lại bên eo cậu, sau đó hôn thật dịu dàng lên đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc. Jungkook có chút khẩn trương, cậu nhắm tịt mắt lại đón nhận nụ hôn đầy ôn nhu của hắn, hai tay buông lỏng nhưng trái tim lại đập rộn ràng.

"Anh đồng ý. Đó là đáp án của anh." hắn ghé vào tai cậu thì thầm.

Jungkook không tin được mở bừng mắt ra, ngây ngô nhìn hắn, sau đó lắp bắp hỏi:

"Anh..anh..nói thật?"

"Ừm." hắn khẽ cười vuốt ve tóc cậu.

"Em...hic...em...huhu..." cậu khóc òa lên, nức nở nói không thành câu.

"Sao lại khóc nữa rồi!" hắn khổ não nói, hắn sợ nước mắt của cậu lắm nhưng cậu cứ khóc mãi, đáng lẽ phải vui lên chứ.

"Em...em vui lắm...huhuhu" cậu vừa khóc vừa nói.

"Phì! Em vui thì phải cười lên chứ." hắn thấy bộ dạng đáng yêu của cậu liền mắc cười, sau đó lại đặt nụ hôn lên trán cậu.

"Em xin lỗi....hic...em không kiềm được...huhu...em...em...huhuhu"

"Ngoan nào. Anh thương, đừng khóc nữa. Anh đau lòng."

Kim Taehyung đã là diễn viên mười mấy năm, lời thọai sến súa cỡ nào cũng đã từng nói qua, nhưng lúc đó hắn chỉ thấy nổi da gà chứ không thấy đầy xúc cảm như bây giờ. Đã lớn từng này tuổi nhưng hắn vẫn không ngại nói ra những lời đường mật của bọn trẻ yêu nhau, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn khiến cho cậu vui vẻ mà thôi.

Jungkook vẫn khóc, dường như hắn càng dỗ cậu lại càng muốn khóc. Thế là hắn bất đắc dĩ kéo cậu về lại vị trí ngồi ban nãy, đợi cậu khóc lóc gần nửa tiếng mới có thể tiếp tục nói chuyện.

"Đưa mặt đây anh lau cho. Nước mũi tèm lem hết rồi kìa." hắn lấy khăn giấy tới muốn lau cho cậu.

"Em tự làm được mà." cậu cảm thấy hơi xấu hổ nên muốn tự mình làm, cầm lấy khăn giấy trên tay hắn lau lấy lau để.

"Được rồi. Vậy em bình tĩnh chưa?" hắn kéo ghế của cậu lại gần, thu hẹp khoảng cách nói.

"Rồi...rồi ạ" cậu cúi mặt nói, ngượng muốn chết luôn.

"Rồi thì em xuống dưới nói chuyện với ông bà nội đi. Anh soạn một ít đồ rồi mình cùng đi."

"Ơ? Đi đâu vậy?" cậu ngơ ngác hỏi

"Về nhà. Về Hàn Quốc." hắn hôn lên chóp mũi cậu một cái.

Jungkook nghe vậy trong lòng không khỏi nở hoa, liền cười toe toét đáp:

"Được."

Chúng ta cùng về nhà, nhà của chúng ta.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net