Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà có lẽ cũng bởi vì mẹ tính cách như thế nên mới khiến cho ba hơn hai mươi năm qua đều "thủ thân như ngọc", "yêu thích không buông tay".

Điền Chính Quốc nghĩ linh tinh xong rồi lại nằm xuống, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có. Sờ sờ mặt mình hắn có chút tự kỉ. Đẹp trai, tuyệt đối là một khuôn mặt hết sức đẹp trai, không phải kiểu đẹp của dạng thiếu niên yếu đuối ôn nhu, cũng không phải dạng cường tráng cơ bắp. Tuy rằng ba của hắn dung nhan không được mặn mà nhưng mẹ hắn gen lại rất tốt. Mà hắn thì lại được kế thừa những tinh hoa của cả hai: bộ dạng của mẹ, chiều cao của ba, tóm lại hắn là hàng cực phẩm, vô cùng dễ nhìn, mặc dù có khuyết điểm nho nhỏ là hắn hơi gầy một chút nhưng tổng thể thì vẫn Ok.

Điền Chính Quốc không phải là lần đầu tiên đứng trước gương ngẩn người ngắm khuôn mặt của mình như thế này.... Đây là hắn á... đấy là mặt hắn.

Hắn là "hắn" mà hắn cũng không phải là "hắn".

...

"Nghĩ cái gì đây?".

Đột nhiên cái đầu ăn một phát đập, Điền Chính Quốc ủy khuất quay lại nhìn " Mẹ à.... Còn đánh tiếp như vậy là con thành thằng ngu đấy ".

"Dù sao con cũng chẳng có chỗ nào thông minh cả, đứng nhìn cái mặt mình đến ngẩn cả người, đánh có ngu thêm một chút cũng chẳng vấn đề". Vương Linh Linh lại nện thêm một đòn nữa, Điền Chính Quốc thấy thế nhanh chân tránh lẹ.

"Mẹ ..." Đúng là sát thủ! Ra tay cực kì mau lẹ. Thoắt cái chỉ thấy Vương Linh Linh run run một chút,chà xát bàn tay.

"Con nếu còn dám phát ngôn linh tinh ta sẽ khiến cho con cả đời làm thụ không có nổi một cơ hội để phản công!" nghiến răng nghiến lợi uy hiếp Vương Linh Linh xoay người lên lầu

"Ha ha" Điền Chính Quốc dáng vẻ thắng lợi đứng đằng sau cười cười.

6h tối, cha của Điền Chính Quốc - Điền Minh đúng giờ trở về nhà. Làm ông chủ của công ty giải trí lớn nhất Hồng Kong " Điền Gia entertainment", dưới tay người tài vô số, Điền Minh là một con người hết sức bình tĩnh, điềm đạm. Không nhiều tham vọng, không lạm tình, yêu vợ, thương con. Đương nhiên nếu trong trường hợp vợ cần thì ông sẵn sàng bỏ rơi thằng con. Chính điều này đã khiến nhiều phụ nữ mơ tưởng đến ông chỉ biết dậm chân tức giận đứng nhìn theo.

7h tối, cơm được dọn lên bàn. Vương Linh Linh vì ông chồng cùng thằng con đến cuối tuần mới về nhà mà chuẩn bị hết sức thịnh soạn. Tuy rằng bà vừa nấu cơm vừa nghĩ đến cuốn tiểu thuyết về thái giám của mình nhưng hương vị của món ăn không vì thế mà bị ảnh hưởng. Màu sắc hương vị mọi thứ đều hết sức hoàn mĩ. Buổi chiều tuy đã chiến 2 bát cháo lớn nhưng hiện tại Điền Chính Quốc không tốn nhiều công lực đã nhanh chóng biến thành một con sói đói chính hiệu.

Điền Minh theo thường lệ ngồi ở bên cạnh bà vợ, đợi cho vị phu nhân yêu quý của mình uống xong bát canh liền gắp thức ăn cho.

"Hôm nay làm cái gì?".

"Đánh máy".

Vương Linh Linh cắn miếng thịt bò mà ông chồng đang dâng đến tận miệng, rồi gắp lại cho đấng phu quân một miếng thịt gà. Điền Chính Quốc làm bộ như không nhìn thấy cái gì, cúi đầu chăm chú vào công tác.

"Đã giải quyết được chỗ rối chưa?"

"Buổi chiều cùng A Quốc ngồi bàn bạc nên cũng gỡ được kha khá rồi".

"Không nghĩ ra được thì cũng đừng miễn cưỡng. Có muốn đi ra ngoài tán gẫu để giải sầu không?".

"Em đang lo lắng. Dạo này nhà xuất bản giục ghê quá".

"Cứ để cho bọn họ chờ đi. Không cần phải lao lực thế".

"Ừ".

Điền Chính Quốc vừa ăn vừa thầm cảm thán ... Haiz, đôi vợ chồng này kết hôn cũng đã được mười chín năm rồi thế mà vẫn ân ái dữ, thật không hiểu mẹ có cái mị lực gì nữa. Tuy rằng bộ dạng của ba cũng không phải xuất sắc lắm nhưng được cái là cực kì yêu vợ, đây chắc cũng là nguyên nhân chính khiến mẹ cam tâm tình nguyện ở nhà làm nội trợ.

Cùng với bà vợ ngọt nhạt mãi, Điền Minh mới để ý tới thằng con ngồi đối diện.

"Này nhóc, tiền có đủ dùng không con?".

Cắt đứt mạch cảm thán, Điền Chính Quốc ngẩng đầu: "Đủ, cũng đủ".

"Trận tiếp theo bao giờ đấu?".

"Tháng sau ạ".

"Được ,vậy ba với mẹ sẽ tới xem".

"Cảm ơn ba" cười cười, Điền Chính Quốc lại cúi đầu tiếp tục chuyên tâm ăn cơm. Ba thế này cũng chỉ là để bồi mẹ thôi... Chẹp ba của hắn đúng là...

Chợt nghĩ ra một việc, Điền Chính Quốc nuốt vội xuống miếng thịt nướng : "À ba ơi! Buổi biểu diễn của GOT , mấy người bạn của con muốn đi xem, cho con ba vé nhá".

"Được, ngày mai ba bảo thư kí đưa cho con" Điền Minh sờ đầu thằng con như xoa đầu mộ chú chó nhỏ " Tiền không đủ nhớ bảo với ba đấy".

"Vâng" Điền Chính Quốc thật buồn bực. Vì cái gì ba mỗi lần thấy hắn đều phải hỏi hắn cỏ đủ tiền dùng hay không à, chẳng lẽ trên mặt hắn viết bốn chữ "Tôi đang phá sản" sao???

Cơm chiều xong là đến khoảng thời gian ngọt ngào của ba má, Điền Chính Quốc đương nhiên cũng chẳng ngu gì mà ở lại quấy rầy, ngồi lại đâu có phải là dễ à. Trở lại trong phòng, hắn vừa khổ luyện tiếng Trung vừa ăn khoai tây rán mà mẹ mua cho. Tuy rằng ba mẹ thường vì ân ái mà bỏ qua hắn nhưng bù lại hắn lại được hưởng thụ sự tự do cùng một tình yêu của cha mẹ hơi bất thường mà người khác khó có cơ hội có được. Cha mẹ đối với hắn không ra nhiều yêu cầu cho lắm, chỉ cần hắn mỗi ngày vui vẻ, hắn muốn gì cũng được nhưng chỉ trừ có một việc kiên quyết không được đó là lái xe.

Ba năm trước đây, "hắn" vì chiêu khích tướng của bạn bè nên dù chưa có bằng lái, "hắn" vẫn một mình lái xe đến bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. Kết quả là không đến nửa giờ sau liền bị tai nạn nghiêm trọng. Khi tỉnh lại, hắn đã hôn mê nằm trên giường được một năm. "Hắn" trở thành một người thực vật, thế nhưng lần đầu thức tỉnh lại, hắn vô cùng nhớ rõ khi vừa mở mắt vị nữ thần này bổ nhào vào người hắn gào khóc thế nào.

Vừa tỉnh lại, hắn đần độn nhìn không ra mình đang ở nơi quái nào, loại sự tình này cứ dai dẳng mãi suốt nửa năm. Mà trong nửa năm này, hắn dần hiểu rõ thân phận của mình, nhận rõ tình yêu thương của cha mẹ đối với mình, còn có cả sự quan tâm của những người bạn nữa. Hắn sau khi đã nếm qua mùi vị của cái chết, giờ đây lại có một thân phận khác để sống, vẫn trong cái thời đại của hắn chỉ có duy nhất khác biệt là hắn theo từ New York mà bay qua Hồng Kông. Nói theo ngôn ngữ khoa học của mẹ hắn, thì là hắn đã xuyên qua từ Jeon Jungkook trở thành Điền Chính Quốc .

Vào cái lúc sau khi hắn khôi phục lại thần trí, hắn đã thề sẽ quên đi quá khứ một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời. Hắn không còn là Jungkook , hắn là Điền Chính Quốc , là thằng con A Quốc của mẹ, là thằng tiểu tử của ba.

Tuy rằng lấy một thân phận khác để sống đôi khi gặp rất nhiều khó khăn nhưng thử hỏi trên thế gian này liệu có mấy người có thể hưởng thứ hạnh phúc hiếm có này như hắn ? Hắn đã từng có giây phút huy hoàng, đã từng trải qua muôn thống khố, đã từng giãy giụa trong bất lực và cũng đã từng buông xuôi cho tất thảy mọi thứ. Giờ đây, hắn không chỉ có một gia đình thương yêu mình, mà còn có một thân thể mới để bắt đầu làm lại một lần nữa.

Không đập bỏ thì sẽ không xây lại được, hắn gọi là Điền Chính Quốc , năm nay mười tám tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu . Tuy rằng đối với nguyên chủ nhân của cái thân xác này cũng thật có lỗi, đối với cha mẹ hắn cũng thấy thật có lỗi. Nhưng hắn thật sự rất cảm kích Điền Chính Quốc , cảm kích cậu ta đã cho hắn một lần nữa lại có cơ hội để có thể cảm nhận được cuộc sống. Làm cho hắn có thể sống theo đúng cách mình muốn, bù lại những điều mà Jungkook đã từng tiếc nuối. Chính là ngẫu nhiên trong lúc này ngồi nhớ lại bộ dạng của mình hai năm qua khi phải bắt chước thành "Điền Chính Quốc " khiến cho hắn không nhịn được mà cười to.

Sống lại được hai năm, hắn chặt đứt tất cả mọi liên hệ với quá khứ. Hắn không có tra bất cứ thông tin nào về "anh", khi trên phương tiện truyền thông hoặc báo chí có tin tức gì liên quan đến người đó, hắn cũng sẽ ngay lập tức lảng tránh. "Anh" là người mà Jungkook yêu, vì "anh", hắn đã trả giá bằng tất cả mọi thứ. Tuy nhiên hắn hiện tại đã là Chính Quốc , với "anh" giờ đây đã chẳng còn bất kì mối quan hệ nào nữa. Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy vô cùng áy náy với Ami và những người bạn chưa kịp nói lời từ biệt của mình. Không biết bọn họ hiện tại ra sao. Khi Taehyung yêu cầu hắn rời KJ , hắn đã liên hệ với luật sư chuyển 10% cổ phần của mình tặng lại cho Taehyung . Hắn cùng y một chút liên hệ cũng đã không còn. Còn lại phần tài sản mấy trăm nghìn USD, hắn đã để lại toàn bộ cho Ami . Mất đi hắn, Ami có lẽ sẽ rất đau thương, nhưng thời gian có thể chữa lành tất cả , hắn tin rằng Ami rồi cũng sẽ vui vẻ trở lại. Phần tài sản mà hắn để lại cũng đủ cho cô sống vô lo.

Khe khẽ thở dài, Điền Chính Quốc cười cười. Đời trước, Jungkook đã vì rất nhiều người mà sống, mà đến đời này, hắn đã ngay lập tức được hưởng phần tình cảm mà trước đây Jungkook không được hưởng, có được thứ hạnh phúc mà Jungkook không có. Một thiếu niên mười tám tuổi... thực trẻ nha... giờ đây hắn cơ hồ đã hoàn toàn trở thành Điền Chính Quốc . Hắn có thể tha hồ mà chơi bóng rổ, chiến game, không cần đem tất cả tuổi trẻ của mình dành cho một người nào đó.

"A Quốc , mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ hả" nữ thần nhà hắn đập đập cửa quát.

"Vâng ! Ngủ đây ngủ đây" Lập tức tắt máy tính, nhanh chóng chui vào ổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net