Chương 11.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạo các địa chỉ khác nhau để gửi đi hai bức mail, ngay hôm sau ở bên New York cũng không xuất hiện điều gì bất thường. Tuy nhiên như vậy càng khiến cho Điền Chính Quốc thêm lo lắng. Dựa vào sự hiểu biết của hắn với Jimin thì tên này khẳng định sẽ không dừng tay, hơn nữa chắc chắn sẽ cố tra ra ai là người đã gửi mấy bức thư kia đến chỗ Ami. Điền Chính Quốc  thật hi vọng Jimin sẽ điều tra, chỉ có như vậy mới làm cho lực chú ý của tên đó ở trên người Taehyung chuyển dời.

Kỳ thật Điền Chính Quốc nghĩ rất đơn giản, Jungkook đã chết, Taehyung  cùng Min Young đều hạnh phúc, hai người lại có con, hắn giờ đã buông tất cả quá khứ một lần nữa làm lại từ đầu. Chơi bóng rổ, chờ tốt nghiệp xong xem bản thân có hứng thú với việc gì nhất thì đi làm, nếu vẫn còn muốn chơi bóng rổ thì sẽ cố tham gia vào mấy giải bóng chuyên nghiệp.

Dù sao ba tiền nhiều tạm thời cũng chẳng đến phiên hắn kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu Tú Trí đáng sợ kia vẫn không ai dám lấy thì hắn sẽ đợi lúc cô "hoa tàn ít bướm" thì "hốt" về, nếu có người bất hạnh thích nữ yêu thì đời này hắn cũng không phải kết hôn nữa. Yêu quá mệt mỏi, lúc trước yêu quả thật rất mệt mỏi, mặc dù chỉ muốn cùng một người sống vui vẻ đến hết đời nhưng thế sự lại khó lường....

Ngồi ở băng ghế dự bị phía ngoài sân, Chính Quốc vừa nhìn diễn biến trận đấu vừa suy nghĩ về mấy việc phiền lòng kia. Bọn Thương Triệt tựa hồ đã hạ quyết tâm để cho hắn tĩnh dưỡng, hiệp thứ hai còn chưa kết thúc, họn họ đã dẫn trước Nhân Hòa 15 điểm - 53:38. Trận đấu này dù có diễn ra tiếp thì hắn căn bản cũng chẳng cần phải ra sân. Nói ra điều này cũng không phải có ý bảo trình độ bóng rổ của Điền Chính Quốc thuộc loại thượng thừa, hắn tuy rằng có kỹ thuật rất tốt như thể lực lại vô cùng kém, chỉ có thể chơi được hai hiệp là căng .

Một trận đấu bóng rổ gồm có bốn hiệp, mỗi hiệp kéo dài 10 phút, thời gian nghỉ giữa mỗi hiệp là 5 phút riêng nghỉ giữa hiệp 2 và hiệp 3 là 10 phút. Điền Chính Quốc bởi vì vấn đề thể lực nên tác dụng chính ở trong đội bóng là đột kích. Nếu gặp đối thủ mạnh thì hắn thường vào sân ở hiệp 2 và hiệp 4. Nếu gặp đối thủ ngang tầm thì hắn sẽ ra sân vào hiệp 1, ở hiệp này tranh thủ ghi thật nhiều bàn.Nếu gặp đối thủ yếu thì hắn giống như bây giờ ngồi ở hàng ghế dự bị. Vốn cũng định lúc này sẽ ra sân nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà mấy ngày nay sắc mặt của hắn không được tốt do vậy đồng đội vì giúp hắn có đủ sức lết người đi New York mà tước đoạt quyền lợi ra sân của Điền Chính Quốc .

"Chính Quốc "

Đang miên man suy nghĩ thì hắn nghe thấy tiếng huấn luyện viên gọi mình. Lập tức thu những suy tư, quay đầu lại nhìn. Huấn luyện viên Phác Tuấn Hành nhìn sân bóng rổ mở miệng: "Lần này đi New York trường học đã phê chuẩn. Tuy chỉ là giao hữu nhưng đây là cơ hội để các em thể hiện thực lực. Nhiều người chơi trong giải NBA là nhờ được nhìn trúng trong các giải thế này. Tuy rằng chúng ta so với Mĩ vẫn còn một số chênh lệch nhưng thông qua lần giao hữu này, mặc kệ là kết quả cuối cùng như nào các em đều sẽ có những thu hoạch hữu ích".

"Em hiểu thưa huấn luyện viện" Điền Chính Quốc nói: "Em sẽ đi cùng mọi người"

Phác Tuấn Hành ôn hòa cười, quay lại nói: "Chính Quốc, các em là đội bóng tốt nhất của Hồng Kông từ trước tới nay. Nước Mĩ vốn thống trị về bóng rổ, nhưng thầy hy vọng lần giao hữu này các em có thể thể hiện được khí thế của người Hồng Kông, thể hiện được khí thế của người Trung Quốc. Thầy hi vọng khi đó em có thể lấy tư cách là cầu thủ chủ lực để ra sân. Không biết có phải mình đã nhìn sai hay không, thầy luôn cảm thấy đấu pháp của em rất đẹp. Nếu mà em có thêm thể lực nữa thì cơ hội để tương lai tham gia vào đội bóng chuyên nghiệp là hết sức lớn"

Đừng nghĩ hắn đã là "lão già" thì không xấu hổ nhá, nghe xong mấy lời của huấn luyện viên, khuôn mặt của Điền Chính Quốc đỏ tưng bừng. Hắn từ nhỏ đã thích chơi bóng rổ nhưng vì quen biết với người kia mà sớm buông tha cho dự định tham gia NBA.

Hồi ở Harvard, đội bóng rổ của trường cũng từng mời hắn tham gia, nhưng vì người kia hy vọng hắn có thể cùng mình đến thư viện nên bản thân đành phải cự tuyệt. Bất quá hắn chưa từng rời bỏ bóng rổ, cho dù là đã vào KJ làm phó tổng, hắn vẫn thường đến sân ở đầu đường để chơi bóng hoặc là cùng Ami với người kia chơi trận bóng ba người .

"Huấn luyện viên, em sẽ cố gắng" đây có thể coi là lần đầu tiên được người thầy này khích lệ, Điền Chính Quốc hừng hực khí thế.

"Thầy chờ mong biểu hiện của em" Phác Tuấn Hành gật gật đầu, quay lại tiếp tục theo dõi trận đấu.

Nắm tay, Điền Chính Quốc thầm nghĩ: Một lần nữa được sống lại, lần này để xem ai dám ngăn cản hắn trở thành vận động viên bóng rổ, hừ hừ, nếu dám thì hắn làm cho tên đó cả đời phải làm thụ, vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được! Hừ hừ, Ami, Jimin , các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời đi bằng không.... Ta sẽ nói với mẹ là các ngươi bắt nạt ta, đúng rồi nhắc mới nhớ ba với mẹ của hắn đâu ấy nhỉ ? Điền Chính Quốc nhìn khắp khán đài, tìm nửa ngày hắn phát hiện ra Từ Tuấn, đối phương cũng thấy hắn , hướng hắn vẫy tay. Năm phút sau, Điền Chính Quốc ngồi thừ ra ở hàng ghế dự bị, thật là ức chế ! Ba với mẹ cư nhiên đều không đến!!

Trận đấu không chút hồi hộp cuối cùng cũng đã xong, 120:88. Đối với người luôn quan tâm đến thành tích như Phác Tuấn Hành kết quả thế này là khá vừa lòng. Sau khi cùng huấn luyện viên của đối phương nói chuyện xong, ông mang cả đội đi ăn buffet, mọi người đều rất cao hứng.

Điền Chính Quốc cùng huấn luyện viên nói chuyện, hắn mang theo cả người duy nhất đến xem trận đấu của mình là Từ Tuấn đi cùng. Ăn uống no say, vì muốn biểu đạt sự bất mãn với hai vị phụ huynh không có lương tâm của mình, Điền Chính Quốc xuất tiền túi của mình ra mời mọi người đi hát karaoke. Chơi đùa đến tận khuya, một đám người say khướt rời đi. Đương nhiên, hắn dù có bất mãn thì cũng không dám uống rượu chỉ gọi một cốc nước trái cây .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net